Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 6

Tài sản nằm trong tay cô hết, vậy còn trái tim thì sao?

Nuông chiều cô thái quá như vậy, rốt cuộc là anh đang nâng cô lên hay là tự anh nâng mình lên?

Đêm nay đầu óc cô rất hỗn loạn. Bi-a trong tầm mắt cô trở nên mờ dần, chỉ làm theo động tác của anh giống như con rối.

Thẩm Dực làm bất cứ chuyện gì cũng rất chú tâm, anh cũng cực kỳ tài giỏi và hiếu thắng.

Bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt lên mu bàn tay mỏng manh của cô. Gần như cô có thể cảm nhận được nhịp tim của người phía sau, không với như sự căng thẳng của cô. Anh thản nhiên cúi xuống để giúp cô điều chỉnh tư thế, sau

đó nhắm đánh vào quả bóng có số nhỏ nhất. Tiếng va chạm giữa các quả bóng vang lên giòn giã.

Mọi người đang có mặt đều hoan hô, khen kỹ thuật chơi bóng của anh tốt.

Nhưng cho dù Thẩm Dực chơi có giỏi đến đâu thì lát nữa người đối đầu với Kỷ Tùy Chi vẫn là cô. Khương Dư Dạng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng.

Nhìn thấy cô lúng túng, ở trong đám đông có người cười nói với Kỷ Tùy Chi: “Cậu Kỷ này, người ta vừa mới học, anh kiềm chế một chút nha.”

“Em gái này nhìn giống như sinh viên đại học mười tám mười chín tuổi ấy, đợi lát nữa mà khóc anh Thẩm khéo còn phải đi dỗ ấy nhỉ?”

Giọng điệu vừa lỗ mãng vừa phóng túng.

Dường như Thẩm Dực đang đứng ngoài cuộc. Anh đứng thẳng, một tay đặt lên mép bàn bi-a, dưới ánh đèn sáng trưng, mấp máy môi mỏng: “Học được chưa?”

Nếu như bây giờ cô lựa chọn chưa vào trận đã bỏ chạy, có vẻ như sẽ làm anh rất mất mặt.

Làm “tình nhân” trong mắt mọi người, cô lấy đâu ra lá gan khiến Thẩm Dực phải khó xử chứ?

Cuối cùng Khương Dư Dạng không làm ra vẻ tự nhiên hào phóng nổi, cô cố nặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc: “Như trò mèo ấy.”

Thẩm Dực vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, tay anh như thể đang đánh đàn piano, vuốt ngọn đến đuôi tóc, dặn dò cô: “Làm hết sức mình là được.”

Lấy kĩ thuật bi-a chín lỗ như trò mèo, cô giống như không trâu bắt ngựa đi cày bắt đầu trận đấu với Kỷ Tùy Chi.

Từ lúc bước vào buổi tiệc này đến giờ, Khương Dư Dạng vẫn luôn thấp thỏm, nhưng cô cũng không phải người yếu đuối. Những ngày gian nan như vậy cô đều vượt qua một mình, chẳng phải chỉ là đứng đó cho người ta chê cười thôi ư?

Cô chẳng sợ gì cả.

Không có những nỗi băn khoăn kia, mọi sự chú ý của cô đều đặt hết vào trên bàn bóng.

Thẩm Dực vừa nói với cô về quy tắc chơi bi-a chín lỗ, cũng không khó hiểu lắm.

Chín lỗ khó nhất là khống chế lực đánh, phải dùng lực nhẹ nhất để đánh bóng. Mỗi lần đánh một gậy, tình thế trên bàn sẽ xoay chuyển khó lường một vòng.

Với tâm thế đánh đến cùng, sau khi quan sát xong đường đánh, Khương Dư Dạng lập tức nhanh chóng bắt đầu. Tiếng bóng trên bàn va vào nhau vừa nhanh vừa mạnh.

Dần dần, người chơi chín lỗ có kinh nghiệm như Kỷ Tuỳ Chi cũng phải cố sức khi đánh với cô.

Cô gái nhỏ thoạt nhìn bề ngoài trong trẻo thuần khiết, không có chút hung dữ nào mà sao lúc đánh bi-a lại ngầu thế nhỉ?!

Lúc Khương Dư Dạng chơi bi-a, làn váy màu đen không ngừng lay động giống như một bông hồng đen bằng nhung vậy.

Cô cong eo xuống, phong thái uyển chuyển, có thể nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn dưới lớp váy lụa mỏng.

Thẩm Dực châm điếu thuốc, nhắm mắt một lát. Dưới làn khói thuốc mịt mờ, anh khựng lại, cởi chiếc áo vest đắt tiền trên người ra rồi ôm trong tay.

Anh tựa vào sô pha màu đỏ sậm, thong thả quan sát nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi người cô gái.

Từ từ phác họa lại hồi ức. Lúc mới gặp Khương Dư Dạng, anh chỉ đơn giản là nhận lời dặn dò của Thẩm Hách Liên, nói cô bé này là con gái một của chiến hữu cũ của ông ta, cần phải tiếp đón về nhà chu đáo cẩn thận.

Thẩm Tầm mới vừa qua đời vì tai nạn xe khoảng một tháng, anh đã có thêm một cô “em gái” gần bằng tuổi.

Cũng là giữa hè như vậy, có người vĩnh viễn dừng lại ở mùa này, cuối cùng không quay về được nữa.

Đó là lần đầu tiên anh đi đến trấn nhỏ hẻo lánh như vậy. Cổ trấn là nơi đất lành chim đậu, địa linh nhân kiệt. Nước chảy róc rách, kiến trúc cổ kính có cảm giác rất yên bình.

Thời gian đó đúng lúc là mùa mưa ở Giang Nam, bầu không khí rất ẩm ướt, khác xa với nơi thành phố thỉnh thoảng phải cần đến máy làm ẩm không khí.

Trên đường người qua kẻ lại, có vài đứa trẻ địa phương đã quen với mùa mưa nhiều như thế này đang chạy nhảy nô đùa vui vẻ trong mưa.

Anh cầm một chiếc ô đen lớn, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm. Sau khi xuống xe, anh đi vòng quanh một hồi lâu mới tới được địa chỉ, với thái độ làm theo nhiệm vụ được giao anh máy móc bước vào nhà.

Khương Dư Dạng chỉ biết trước khi mắc bệnh, mẹ cô nói có người sẽ đến đón cô đến gia đình mới, bảo cô ngoan ngoãn nghe lời, không nên ngỗ nghịch và không được tranh giành.

Cô ghi nhớ lời dạy, biểu hiện cực kỳ e dè. Thật ra dù giả vờ kiên cường thế nào, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi mới vừa chôn cất người mẹ qua đời mà thôi.

Bên ngoài trời đang mưa rất to kèm theo tiếng sấm ầm ầm, Thẩm Dực đẩy cửa ra trong tiếng sấm to, tạo ra tiếng kẽo kẹt khá vang.

Cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau không được đẹp cho lắm.

Cô luống cuống cả chân tay, ánh mắt không biết để ở đâu, thấy cậu thiếu niên thu ô lại, nước mưa chảy theo mũi ô nhỏ giọt trên mặt đất xi măng, tạo thành một đám nước đọng.

Mái tóc đen của anh dính nước mưa, giọt nước chảy qua đường hàm dưới sáng sủa. Khi anh ngước mắt lên, làm lộ ra hàng mi dày, nhưng ánh mắt lại hung ác nham hiểm đến kỳ lạ khiến cô không biết tại sao lại hoảng hốt.

Mười lăm năm sống ở thị trấn nhỏ, đây là lần đầu tiên cô thiếu nữ được nhìn thấy người đẹp trai như vậy.

Khương Dư Dạng biết, đây chính là anh trai của gia đình mới mà cô ở nhờ.

Lời mở đầu của anh chỉ có bốn chữ: “Tôi là Thẩm Dực.”

Sợ Thẩm Dực bị cảm sau gặp mưa, cô lấy một chiếc khăn mới tinh ra, ngâm trong nước nóng rồi đưa qua.

Cậu thiếu niên thờ ơ liếc nhìn cô, biểu cảm không đến mức ghét bỏ nhưng lại lạnh lùng như vạch ra một đường ranh chia cách hai người.

Cô cầm khăn tay lúng túng giơ ra, đến khi hơi nóng nguội hết mới xấu hổ thu tay lại. Trong đôi mắt hạnh như có màn sương mỏng vấn vít nơi núi xa.

“Anh Thẩm Dực…” Cô gọi rất nhỏ, gần như khóc nức nở, sợ anh không chấp nhận mình là em gái.

Thẩm Dực giễu cợt trào phúng, ngón tay thon dài đặt lên mép ghế gỗ, giọng lạnh như băng tháng chạp: “Ai là anh trai cô?”

Giống như ốc sên bỏ vỏ, cô nhóc tránh mắt anh, mắt hơi đỏ lên.

Thẩm Hách Liên có cho một nhóm người đi cùng anh tới đón người, thấy tình cảnh này trán ai nấy cũng đều đổ mồ hôi, không ai dám mở miệng khuyên nhủ, sợ đắc tội cậu ấm này thì không giữ nổi bát kiếm cơm.

Một tay anh đút túi đi vòng qua trước mặt cô, ra ngoài phòng nhắm mắt lại.

Lúc sinh Thẩm Tầm mẹ anh bị rong huyết nặng, không lâu sau thì qua đời.

Anh vốn cho rằng Thẩm Hách Liên sẽ càng yêu thương Thẩm Tầm hơn, thậm chí qua đó nhớ mong người mẹ đã mất của anh. Nhưng không, ông ta cưới Lâm Bình Chi, đối xử với Thẩm Tầm chẳng khác gì oan nghiệt tránh như tránh tà.

Người mà Thẩm Hách Liên muốn đón về nhà thì anh phải chán ghét gấp mười lần mới đúng.

Nhưng vừa nghĩ tới cặp mắt đẫm lệ kia, thứ cứng rắn không thể phá bỏ trong lòng chàng thiếu niên kia bỗng hình như nới lỏng ra, chẳng kịp để ý kĩ, anh dặn dò người đi cùng: “Tôi muốn cô ấy.”



Không chịu nổi cánh đàn ông chỗ này thèm muốn Khương Dư Dạng thêm nữa. Trong lúc nghỉ giữa trận Thẩm Dực đi qua khoác áo vest của mình cho cô, trên

áo tràn ngập mùi hương nước hoa Bvlgari Pour Homme của anh.

Kỷ Tùy Chi thấy Thẩm Dực đến như thể thấy cứu tinh, anh ta kêu xin tha: “Anh Thẩm ơi, anh mời mèo thần tài ở đâu đến vậy? Em sắp thua đến nỗi mất cả quần đây này.”

Anh cố nhịn cười hỏi: “Còn chơi nữa không?”

Kỷ Tùy Chi thấy có bậc thang thì lập tức đi xuống: "Không chơi không chơi nữa đâu, em thua tâm phục khẩu phục với bà cô này rồi.”

“Em mệt rồi.” Khương Dư Dạng buông gậy bi-a xuống, trong lòng xót xa.

Làm cho Kỷ Tùy Chi cũng luống cuống theo, tưởng là cô gái chơi có đã, còn phải chơi thêm một ván nữa.

Giọng Thẩm Dực không rõ là buồn hay giận, nhỏ giọng hỏi cô: “Có lẽ tôi còn phải ở đây một lát nữa, ở đây với tôi nhé?”

Nhưng Khương Dư Dạng vẫn nói lại như máy: “Em mệt rồi.”

Có vẻ như cô đang thật sự cực kỳ buồn bực.

Các bạn nữ ở đây chỉ cần Thẩm Dực nói muốn tiếp khách thì ai dám không nể mặt anh chứ?

Cũng chỉ Khương Dư Dạng mới có đặc quyền này.

Mặt anh có phần hơi đanh lại, nắm tay cô, chiều theo ý cô gái, giọng điệu cũng không còn dịu dàng như trước: “Vậy chúng ta không chơi nữa.”

Bỏ về giữa chừng, Kỷ Tùy Chi chạy theo ngăn không được đành gọi mọi người lại đến đánh vài ván mạt chược.

Rời khỏi câu lạc bộ, bỗng nhiên bụng cô phát ra tiếng “ọt ọt”.

Buổi trưa bận rộn hồi lâu chuẩn bị quay chụp, cơm chỉ ăn được mấy miếng, sau đó lại dốc sức làm việc. Buổi tối tới câu lạc bộ chơi bi-a, cả nửa ngày chỉ có một ly nước trái cây vào bụng, dù có là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Thẩm Dực cười gian manh, xấu tính nói: “Anh đang bảo sao lại mất hứng chứ? Hoá ra không phải mệt, mà là bé mèo đang đói bụng.”

Lúc đứa con của trời tâng bốc người ta, hận không thể chăm sóc chu đáo từng li từng tí một, nhưng cưng chiều như vậy là tình yêu sao?

Anh bảo tài xế quay đầu đi tới nhà hàng đồ Nhật hay ăn, rồi nhìn về gương mặt đang đắm chìm trong ánh đèn neon của Khương Dư Dạng: “Nhà hàng này được không?”

“Tùy anh.” Giọng điệu của cô cực kỳ mệt mỏi, cô chỉ ngồi đó vô cùng cô đơn.

Thẩm Dực không hiểu cảm xúc hiện tại của Khương Dư Dạng từ đâu mà đến, anh ôm lấy bả vai cô, ánh mắt dịu dàng: “Về chung cư sẽ cho em ăn no.”

Cho ăn no như thế nào, phải xem anh muốn chơi kiểu nào.

Nhưng từ trước tới nay điều cô muốn không chỉ đơn giản là những thứ này.

Phản ứng của Khương Dư Dạng có hơi chậm chạp. Điện thoại di động trong cốp để đồ vang lên hồi lâu cô mới nhận ra là của mình.

Lâm Bình Chi gọi điện thoại tới, giọng người phụ nữ mang theo nụ cười cầu cạnh: “Dạng Dạng à, bây giờ Thẩm Dực có ở bên cháu không? Cô gọi cho nó, nó đều không nghe máy.”

Thẩm Dực nhận điện thoại của cô, ánh mắt có phần hơi bực: “Có chuyện gì bà cứ nói thẳng đi.”

“Thì ra con và Dạng Dạng ở cạnh nhau.” Lâm Bình Chi cười ha hả, cảm thấy cuộc điện thoại này không uổng phí, bà ta nói khéo: “Con bé Ôn Phù này khá tốt đấy. Thuốc bổ gửi tới mẹ đều rất thích. Khi nào con có thời gian thay mẹ đáp lễ, nếu mẹ đưa thì con bé sẽ không chịu nhận đâu.”
Bình Luận (0)
Comment