Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 60

Khương Dư Dạng phát hiện anh đã tỉnh liền bình tĩnh dứt khoát dời bả vai, lạnh lùng nói: “Anh đứng dậy đi.”

Thẩm Dực không biết xấu hổ quen rồi nên theo đà tựa đầu vào khuỷu tay cô, ánh mắt dán chặt trên người cô.

Cô nín thở chờ đợi, bối rối hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”

Thẩm Dực cảm thấy cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi nên cũng hùa theo: “Đẹp quá, chẳng lẽ không cho người khác ngắm à?”

Khương Dư Dạng: “...”

Nếu biết trước không đấu lại, cô đã ngoan ngoãn im lặng rồi.

Bộ phim kết thúc, mọi người dần rời khỏi rạp chiếu phim, khi đó các tòa nhà đều được bao phủ bởi ánh đèn neon. Xung quanh đều là ánh đèn, tất cả đều vỡ tan thành từng chùm sáng vàng.

Đợt khách đến xem phim tiếp theo là nhân viên văn phòng. Sau khi tan làm, các đôi tình nhân cũng đến rạp chiếu phim để giải trí.

Thẩm Dực lấy lại bình tĩnh, dặn dò: “Em ở đây chờ tôi một lát.”

Cô không biết Thẩm Dực muốn đi đâu nên chỉ gật đầu, không nói gì.

Bây giờ đã không còn chỗ trống để ngồi nên Khương Dư Dạng đứng sang một bên chờ, nhìn một cặp đôi đang học cấp ba kia. Cặp đôi vẫn chưa rời đi, cậu trai ôm cô nữ sinh từ phía sau để di chuyển cần gạt của máy gắp.

Cô nữ sinh hờn dỗi nói: “Tớ muốn con gấu bông màu hồng nhạt cơ.”

Cậu trai thì nhíu mày, nhìn chăm chú vào bên trong cửa kính.

Sau khi kẹp được, hai người vô cùng hưng phấn nhưng cuối cùng con gấu bông vẫn bị rơi xuống.

Cô gái lắc cánh tay của chàng trai khuyên nhủ: “Thôi bỏ đi, chúng ta không gắp được đâu. Mình còn bài tập phải làm nữa.”

Thẩm Dực đặt băng dán vào tay cô, nghiêm túc hỏi: “Em muốn chơi cái này à?”

Khương Dư Dạng bán tín bán nghi nói: “Anh gắp được không đấy?”

Anh đi đổi tiền xu rồi trực tiếp nhét một đồng vào.

Thẩm Dực vừa cao ráo chân lại dài nên phải hơi cúi xuống để sử dụng cần gạt.

Như muốn chứng minh điều gì đó, anh cũng kiên quyết lựa chọn con gấu bông nhỏ đó. Sau vài thao tác điêu luyện, anh ấn nút gắp.

Trong nháy mắt, Khương Dư Dạng thấy con gấu bông lắc lư trong không trung vài giây rồi ổn định rơi xuống chỗ ra.

Thẩm Dực cầm con thú bông, cười khẽ nói: “Cầm lấy đi.”

Khương Dư Dạng bất giác phát hiện gót chân của mình bị trầy da do ma xát, chẳng trách lại đau như vậy.

Xung quanh không có chỗ ngồi, cô cũng không tiện cởi giày để dán băng cá nhân.

Hai người đi vòng qua thang máy và đi vào lối thoát hiểm bên cạnh.

Cô đứng dựa lưng vào tường, trong tay còn ôm gấu bông nhìn vô cùng ngây thơ trong sáng.

Thẩm Dực lập tức ngồi xổm xuống, chiếc quần âu của anh vì hành động này mà xuất hiện nếp gấp rất lớn.

Lối thoát hiểm ít người qua lại, trong không khí còn thoang thoảng mùi nước vôi.

Anh nhẹ nhàng nắm mắt cá chân của cô, sau khi giúp cởi giày cao gót cho cô thì cẩn thận dán băng cá nhân lên.

Những vết chai mỏng trong lòng bàn tay cọ xát vào làn da mịn màng của cô tạo ra một cảm giác tê dại kỳ lạ, như bị kiến cắn.

Trong lòng Khương Dư Dạng đột nhiên xuất hiện cảm giác vô cùng kỳ diệu, vị vua cai trị một cõi trước kia bây giờ lại trở thành ky sĩ bên cạnh cô.

Đáng để ỷ lại, hơn nữa cũng rất đáng tin cậy.

Không chỉ hào phóng tự phụ, cũng có sự dịu dàng và chiều chuộng chỉ dành riêng cho cô.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày chụp ảnh bìa tạp chí tuần tới, địa điểm mà Khương Dư Dạng chọn là Bách Duyệt ở Ngân Thái, tình cờ lại gần với đại lộ Trường An.

Từ công ty đến đó khá thuận tiện.

Bách Duyệt có tổng cộng 66 tầng, là tòa nhà cao nhất trên đại lộ Trường An, đứng ở trên cao có thể nhìn bao quát toàn bộ khu vực phồn hoa nhất của Thủ đô.

Ở đây cũng có một căn hộ do Thẩm Dực đứng tên nhưng anh không hay đến đây ở. Anh giống như chiếc lá trôi theo làn nước vậy, đi đến chỗ nào lại ở khách sạn chỗ ấy.

Thẩm Dực rất mơ hồ với khái niệm “nhà”. Nói đúng hơn thì trước khi ở bên Khương Dư Dạng, anh đã quen với việc buông thả, không thích bị kiềm chế rồi.

Nhưng anh vẫn nhớ rõ, sau lần đầu tiên hai người qua đêm ở khách sạn, Khương Dư Dạng không nói gì, cũng không hề làm nũng hay đòi hỏi gì cả, hình như còn muốn trốn tránh anh nữa.

Khi cô liên hệ lại thì đã đến kỳ thi tốt nghiệp, anh lập tức gửi tin nhắn cho cô, nói sẽ đến trường đón cô.

Khi đó Khương Dư Dạng cũng không xác định được mối quan hệ giữa hai người. Nếu nói là quan hệ bạn trai, bạn gái, nhưng lại không công khai được. Nhưng nếu là tình một đêm thì anh cần gì phải gửi tin nhắn.

Cô thấp thỏm bồn chồn suốt buổi thi, cũng may thường ngày cô ôn luyện kiến thức rất chắc nên sau khi kiểm tra lại bài vài lần, cô lập tức nộp bài.

Trong phòng thi yên tĩnh, chỉ có tiếng bút viết loạt xoạt trên giấy.

Lúc rời khỏi khu giảng đường, cô có thể nghe thấy tiếng cơn mưa vào đông rơi rơi tí tách.

Cô đứng trú mưa trong khu giảng đường. Xuyên qua màn mưa, cô vẫn có thể nhìn thấy được dáng vẻ điềm tĩnh của người đàn ông.

Thẩm Dực đặc biệt đến đón cô nên đã hoãn lại một cuộc họp không quan trọng, vội vàng từ công ty chạy tới. Trên người anh vẫn mặc áo sơ mi nhung trắng, chiếc quần âu bao trọn đôi chân linh hoạt như lưỡi dao.

Anh cầm một chiếc ô màu đen, biểu cảm thả lỏng, trên môi còn nở một nụ cười, trông anh rất có khí chất bất cần của các công tử nhà giàu.

Tất cả các cô gái đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, đầy khao khát.

“Đẹp trai quá.”

“Nhưng nhìn không giống người trong trường...”

“...”

Đứa con cưng của trời đang ở trên đỉnh cao của sự thành đạt, là đối tượng mà mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

So với Thẩm Dực, các cô gái càng tò mò hơn về người mà một người như anh phải đứng chờ dưới mưa chờ là nhân vật “tầm cỡ” như thế nào đây.

“Đi thôi.” Anh nắm tay cô, cùng nhau bước đi trong khuôn viên trường đại học.

Rất nhanh đã có người nhận ra anh là đàn anh vô cùng nổi tiếng của trường và bắt đầu bàn tán sôi nổi. Họ rất muốn biết cô đàn em khóa dưới nào đã chiếm được trái tim anh.

Vì vậy, Khương Dư Dạng vội vàng ôm quyển sách, cố gắng che đi khuôn mặt đang ửng đỏ.

Thẩm Dực biết tính cách của cô nhưng không thể quản được miệng của người khác nên đành để cô ngượng ngùng, xấu hổ.

Xe của Thẩm Dực đỗ cách đó không xa, cô ngồi ở ghế phụ như một con chim sợ cành cong, không biết phải hành xử sao cho đúng.

Lần đó anh đưa cô đến căn hộ của mình ở Bách Duyệt, khu bất động sản đắt giá nhất Thủ đô.

Ký ức của Khương Dư Dạng xuất hiện từng chút một khiến mặt cô bất giác đỏ bừng lên.

Thẩm Dực biết cô không có kinh nghiệm nên khẽ ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về.

Nhiệt độ nóng rực chống lại miệng lỗ, cô ngồi quỳ trên tấm thảm mềm mại, váy xõa xuống sàn, trán lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn trông vô cùng dịu ngoan ngoan ngoãn.

Cô không biết phải làm gì, cũng không dám dùng sức nên toàn bộ quá trình đều như gãi không đúng chỗ ngứa.

Rõ ràng anh nên không có cảm giác gì, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, cho đến khi tay tê mỏi mới buông cô ra.

Anh không biết xấu hổ còn nói: “Sau này tôi sẽ dạy em.”

Mãi đến khi người bên cạnh nhắc nhở: “Biên tập Khương, nhiếp ảnh gia đến rồi.”

Lúc này Khương Dư Dạng mới cắt ngang dòng suy nghĩ kỳ lạ của mình, bàn nhiệm vụ chụp ảnh với nhiếp ảnh gia. Sau đó cô thấy một chiếc Land Rover màu đen chậm rãi tiến vào.

Thẩm Dực biết buổi chụp ảnh hôm nay sẽ chuẩn bị sắn trang phục nên anh chỉ mặc quần áo rất đơn giản, áo đen quần đen với chiếc kính màu bạc, biểm cảm vô cùng bình thản.

Khi anh đến, nhiếp ảnh gia và thực tập sinh phụ trách trang phục đã đi thang máy lên trên.

Chỉ còn lại cô và Thẩm Dực, hai người cùng đi lên thang máy ngắm cảnh.

Thang máy đi lên rất nhanh, khung cảnh vừa rõ ràng đột nhiên thu nhỏ lại nhiều lần, đường vành đai thứ ba trông giống như một dải ruy băng, xe cộ qua lại tấp nập.

Trong thang máy, Thẩm Dực khẽ nghiêng người kéo cô về phía mình.

Đột nhiên anh nói: “Chắc hẳn biên tập Khương biết rất rõ số đo quần áo của tôi nhỉ.”

“Chúng tôi có đồ dự phòng, nếu không hợp, anh có thể đổi bộ khác.” Khương Dư Dạng trả lời theo chiếu lệ.

Cô xách một chiếc balo nhỏ, ngón tay vô thức cọ vào dây ba lô.

Cô là người biết số đo quần áo của anh rõ nhất. Dù sao cô cũng sống cùng Thẩm Dực ở Oceanwide một thời gian, cô muốn mua thêm quần áo cho anh nên sau khi nghe được tin từ từ quản gia của nhà cũ, cô đã ghi nhớ cẩn thận.

Và nhớ cho đến tận bây giờ.

Thẩm Dực cười khẽ, nói: “Vậy thì tốt quá.”

Khương Dư Dạng xem dáng vẻ của anh thì biết [Traveler] đã chọn đúng người. Vẻ ngoài vừa nhã nhặn vừa lưu manh sẽ có sức hút rất lớn đối với thị trường nữ giới, thậm chí còn khiến một phần nam giới thưởng thức nữa.

Tại địa điểm chụp ảnh riêng, studio đã chuẩn bị những đồ cần thiết.

Ở Paris, cô có quen biết với một số thương hiệu nổi tiếng nên trang phục mà cô mượn lần này vô cùng đắt tiền.

Thẩm Dực đi đến phòng thay đồ bên cạnh, đứng trước gương thắt cà vạt. Bộ âu phục màu xám đã được là cẩn thận, bên vai được điểm xuyết nhẹ nhàng bằng hai làn tua rua.

Khi anh bước ra, nhóm thực tập sinh đang bận việc cũng dồn dập nhìn sang, ngay lập tức biến thành gà gáy, tán thưởng nói: “Đẹp quá đi! Thích quá đi mất!!!”

Trong lòng Khương Dư Dạng khẽ rung động, cô hắng giọng hỏi: “Quần áo có vấn đề gì không?”

“Đồ em chọn, em cảm thấy có ổn không?” Khuôn mặt anh rất trong sáng, nhưng khi nhìn vào mắt cô lại bùng lên một ngọn lửa.

“Cũng được.” Mặt cô sắp đỏ lên vì cố nén, còn muốn giả vờ không quen anh mà khen: “Rất hợp với anh.”

Thẩm Dực hiểu rõ nói: “Khương Dư Dạng, đã có ai nói nói với em rằng em sẽ đỏ mặt khi căng thẳng chưa?”

“Đây là... Phản ứng tự nhiên của cơ thể, đâu liên quan gì đến chuyện người khác nói.” Khương Dư Dạng cật lực phủi sạch quan hệ với anh, trong đôi mắt hạnh tràn ngập sự tránh né.

Trong lúc đợi chụp, một thực tập sinh lặng lẽ đến hỏi cô: “Biên tập Khương, Tổng Giám đốc Thẩm có bạn gái chưa ạ?”

Khương Dư Dạng cứng đờ, khoanh tay nói: “Chị không biết.”

Một cô gái khác bên cạnh kéo người đó đi, khuyên nhủ: “Cậu đã nghe tin đồn chưa, Tổng Giám đốc Thẩm có bạn gái từ lâu rồi nhưng giấu rất kỹ, không để cho chúng ta nhìn thấy đâu.”

Cô chợt cảm thấy lưng như bị gai đâm, không khỏi cảm thấy Thẩm Dực quả nhiên là “đồ tai hại” khiến các thực tập sinh không tập trung vào công việc được.

Nhờ sự phối hợp của Thẩm Dực mà quay chụp sau đó diễn ra rất nhanh chóng. Nhiếp ảnh gia giúp anh tìm góc độ, rất hài lòng với những bức ảnh đã chụp

được.

Thẩm Dực thay bộ quần áo cuối cùng, đứng trước cửa sổ sát đất, khuôn mặt điển trai góc cạnh.

Đây là khu phồn hoa nhất, tấc đất tấc vàng, nhưng khi anh đứng đây ngắm nhìn mọi thứ lại tạo cảm giác dã tâm và khí phách chinh chiến vạn dặm.

Trái tim Khương Dư Dạng dao động. Cô mở máy ảnh trên điện thoại ra, khi nhiếp ảnh gia ấn nút chụp, cô cũng chụp lại bằng điện thoại.

Khi kết thúc buổi chụp hình, nhiếp ảnh gia cho cô xem những bức ảnh trong máy. Khi lướt đến một tấm ảnh, nhiếp ảnh gia giải thích: “Đây là lúc cô và Tổng Giám đốc Thẩm nói chuyện, tôi thấy đẹp quá, tay ngứa ngáy không nhịn được nên chụp lại...”

“Nếu cô cảm thấy đẹp thì sau khi rửa ảnh có thể giữ lại một tấm cho mình.”

Mặt Khương Dư Dạng khẽ nóng bừng lên. Trong bức ảnh, hai người không có hành động ái muội gì nhưng lại có thể nhìn ra giữa hai người có một làn sóng vô hình nào đó.

Là loại cảm giác mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.

Cô chỉ đành nói với nhiếp ảnh gia: “Anh xem rồi xử lý đi.”

Nhiếp ảnh gia vô cùng yêu thích bức ảnh này nên gật đầu nói: “Được.”

Sau khi hoàn thành công việc, Khương Dư Dạng ở lại giúp mọi người dọn dẹp, cẩn thận làm từng bước.

Khi xuống lầu, cô mới phát hiện chiếc Land Rover màu đen vẫn chưa rời đi.

Ngón tay thon dài của anh đang kẹp một điếu thuốc vừa mới châm đang lập lòe.

“Dạng Dạng, tôi giúp em một việc thì em cũng nên giúp tôi một việc.” Anh đúng là nhà tư bản, hoặc ăn miếng trả miếng hoặc gậy ông đập lưng ông.

Đột nhiên Khương Dư Dạng cảm thấy lớp vỏ cứng rắn như mai rùa trên người bị đập nát.

Cô nhìn anh với ánh mắt trong veo, hỏi: “Anh đang vội cái gì?”

“Em đi thì sẽ biết.” Ý anh là cô lên xe trước đã.

Thẩm Dực dẫn cô đến một buổi đấu giá lớn, nơi tập trung rất nhiều nhân vật giới thượng lưu.

Trời đã chạng vạng, lúc xuống xe, cô đã có chút mệt mỏi.

Đây là lần đầu Khương Dư Dạng đến buổi đấu giá, nhìn đám người chen chúc cô theo Thẩm Dực ngồi ở hàng ghế cuối.

Không khéo là Ôn Phù cũng phát hiện ra bọn họ.

Cô ta đến cùng đạo diễn mà mình đang hợp tác gần đây. Nghe nói ông đạo diễn này rất nâng đỡ cho cô ta, cũng có một vài truyền thông đưa tin nói, thật ra hai người có quan hệ bao nuôi không chính đáng.

Có rất nhiều luồng ý kiến nhưng tất cả đều là suy đoán.

Đạo diễn kia đã hơn năm mươi tuổi, bụng phệ, tóc vuốt ngược, trông có vẻ nhất định đã dùng rất nhiều sáp vuốt tóc.

Ôn Phù thì thầm vào tai ông ta: “Bên kia có một người bạn, em đến chào hỏi bọn họ vài câu.”

Người đàn ông bóp eo cô, cười lên khiến mặt xuất hiện đầy nếp nhăn: “Vậy em đi nhanh về nhanh đi.”

“Này, hai người quay lại rồi à?” Ôn Phù kiêu ngạo nói: “Khương Dư Dạng, cô giỏi thật đấy. Leo một phát đã lên được cành cao, không phải là đã hạ bùa mê thuốc lú gì đấy chứ?”

Thẩm Dực cười chế giễu, biểu cảm bực bội thấy rõ, ánh mắt anh lạnh lẽo như băng.

“Ôn Phù, nếu cô còn có chút liêm sỉ thì đừng dây dưa với tôi nữa. Trong lòng cô hiểu rõ, trước giờ giữa chúng ta không hề có quan hệ gì.”

Anh không nể nang chút nào: “Tôi thấy cái từ ‘leo lên cành cao" này hợp với cô hơn đó, cô thấy sao?”

Quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Ôn rất tốt nhưng không có nghĩa là Ôn Phù có thể kiêu ngạo ngang ngược đến như vậy được.

Ôn Phù không ngờ Thẩm Dực lại nói độc như vậy, thành ra cô ta đang tự rước nhục vào người, không có bậc thang đi xuống nào.

Hốc mắt cô ta đỏ lên, tức giận không cam lòng quay lại ngồi bên cạnh ông đạo diễn.

Toàn bộ quá trình, Khương Dư Dạng nhìn mà không hề chớp mắt. Cô làm như thờ ơ trước lời nói của Ôn Phù, hoàn toàn coi trò cười vừa rồi như không hề tồn tại.

Nguyên nhân chỉ có một, Khương Dư Dạng biết tính cách của Ôn Phù, hễ thấy người khác không vui là cô ta vô cùng sung sướng.

Vậy tại sao cô phải cãi lại chứ? Cứ để cô ta tự cảm thấy mất mặt là được.

Người bán đấu bắt đầu rao bán những vật phẩm đấu giá trên sân khấu. Cô tò mò lật mở quyển giới thiệu xem có vật phẩm gì hay không.

Sau mấy vòng đấu giá, Thẩm Dực và ông đạo diễn kia đều chưa mua được gì.

“Ngôi Sao Hồng, viên kim cương lớn nhất, cuộc đấu giá bắt đầu...”

Ôn Phù kích động nói: “Cái này đẹp quá đi.”

Đạo diễn giơ bảng đấu giá bên cạnh lên: “Vậy để tôi mua cho em.”

“Năm triệu lần một...”

“Năm triệu lần hai...”

“...”

Thẩm Dực dứt khoát giơ bảng đấu giá lên, trầm giọng nói: “Mười triệu.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn hết về phía này, ai cũng thắc mắc không biết ai đang vung tiền như rác chỉ để giành được nụ cười của người đẹp.

Khương Dư Dạng căng thẳng siết chặt cuốn sách, thở mạnh.

Cô biết gia nghiệp của nhà họ Thẩm gia rất lớn, tài sản trong tay anh cũng khổng lồ, nhưng đột nhiên ra cái giá này khiến cô vô cùng khiếp sợ.

Ông đạo diễn có đôi chút do dự, không ngờ đối phương lại trực tiếp ra giá cao như vậy.

Ôn Phù tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn đầy oán hận.

Đạo diễn cũng không theo tiếp nữa. Người nào đó ra giá: “Mười hai triệu...”

Thẩm Dực không chút do dự, kéo dài giọng nói: “Hai mươi triệu…”

Những người khác biết, người đấu giá này thật điên cuồng, nếu không được sẽ không bỏ qua.

Anh hoàn toàn không hề do dự tăng giá theo mà đưa ra con số tròn mà mình thích.

Mọi người ở đây lập tức im như ve sầu mùa đông, không ai dám nói chuyện.

“Hai mươi triệu lần thứ nhất, lần thứ hai... Đã bán!” Người bán đấu giá gõ một cái rồi hô lên: “Mọi người cho người đấu giá này một tràng pháo tay nào, anh ấy đã giành được Ngôi Sao Hồng quý giá nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay!”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, vang lên bên tai Khương Dư Dạng.

Viên kim cương Ngôi Sao Hồng được đặt trong chiếc hộp đóng gói tinh xảo, Thẩm Dực đưa nó qua, ánh mắt sáng như sao, cười nói: “Để lấy lòng vợ tôi.”

Hai người đã ra khỏi phòng đấu giá, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

“Ai là vợ của anh?” Khương Dư Dạng lẩm bẩm, chỉnh lại địa vị của mình cho đúng, người mà lúc nào cũng có suy nghĩ vớ vẩn thì không sống được đâu.

“Không gọi vợ...” Thẩm Dực ngẫm nghĩ một hồi, anh khẽ nhíu mày.

Sau đó lại trêu chọc cô: “Thì gọi là bé cưng nhé?”
Bình Luận (0)
Comment