Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 63

Khương Dư Dạng tự nhiên phóng khoáng thuyết trình: “Kỳ đầu tiên của tạp chí chúng tôi đã mời một người lữ hành chân chính, cô ấy để lại dấu chân khám phá ở khắp các nơi trên thế giới, mà trong cuộc phỏng vấn, cô ấy chủ động kể cho chúng tôi. Rằng vì hoạt động của nhân loại đã gây hại tới nền sinh thái, khiến cho rất nhiều loài động vật không còn nơi sinh sống. Thấy được những điều này, tôi bắt đầu suy nghĩ đến ước nguyện ban đầu khi [Traveler] ra đời.”

“Tổng giám đốc Thẩm của tập đoàn Quân Liên từng đầu tư một chuỗi các xí nghiệp AI bảo vệ môi trường ở quê hương tôi, thế nhưng Tết âm lịch năm nay khi tôi quay lại cố hương, một người bạn cũ đã nói cho tôi biết, rất nhiều kiến trúc đã phải dỡ bỏ. Song nếu một bức ảnh đầu tiên ghi lại, dùng tạp trí thời trang làm cầu nối lưu giữ lại những thứ quý giá này. Tôi nghĩ đây chính là thứ chúng tôi muốn truyền đạt cho mọi người. Không dựa trên việc hãm hại người khác, nếu [Traveler] đã muốn làm thì sẽ làm một nội dung tạp chí chất lượng nhất.

Cảm ơn mọi người!”

Buổi thuyết trình không tới mười phút đã đáp trả lại những tranh luận trước đó, lại đăng so sánh dàn ý của hai quyển tạp chí.

Rất nhiều truyền thông gọi đây là “Buổi họp báo cứu nguy tiêu biểu”.

Cuối cùng Khương Dư Dạng đưa hai tay cầm lấy micro rồi cúi gập người chào bên dưới sân khấu.

Tất cả cánh truyền thông đều giải tán, Thẩm Dực vẫn ở lại, anh tìm một nơi thoải mái mà hút thuốc.

Tới khi điếu thuốc đó cháy hết, anh mới xua khói đi, thấy cô đi từ trong cánh gà ra.

“Buối tối em có lịch trình gì không?” Anh muốn hẹn cô, chỉ đơn giản như vậy, cũng không che giấu gì.

Khương Dư Dạng vén lọn tóc rối ra sau tai, thuận miệng đáp: “Có, hôm nay là sinh nhật Kiều Tụng, tôi phải tới một chuyến.”

Thẩm Dực hiểu, theo hỏi theo đề tài câu chuyện: “Địa điểm ở đâu?”

“Anh cũng đi à?” Khương Dư Dạng kinh ngạc.

Từ trước tới nay anh vẫn luôn không thích mấy buổi tụ họp như sinh nhật, ngoại trừ những cuộc xã giao bắt buộc, buổi lễ riêng thì Thẩm Dực lười ứng phó.

Cũng chỉ có những người bạn nối khố hơi thân thiết một chút mới thỉnh thoảng tụ họp lại.

Trước kia, Kiều Tụng tổ chức buổi tụ hội bạn bè, anh tới rồi cũng chỉ hàn huyên vài câu, chẳng mấy nhiệt tình giống hệt thời niên thiếu.

“Tôi là bạn cùng lớp cô ấy.” Thẩm Dực tự tìm một cái cớ cho bản thân, lại thản nhiên nói: “Chỉ là cô ấy không mời tôi, tôi đành đi ké em vậy.”

Như vậy thì Khương Dư Dạng cũng nhận ra anh đang định làm gì rồi.

Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Kiều Tụng, cô không có quyền từ chối hay không, chỉ nói: “Vậy anh tới đi, Kiều Tụng có chào đón anh hay không thì tính sau.”

Bị châm biếm mà Thẩm Dực còn có thể bật cười thành tiếng, Khương Dư Dạng được xem là người đầu tiên với anh.

Phải làm sao đây? Vợ mình thì mình cưng chiều thôi.



Kiều Tụng thích đông vui, tổ chức tiệc sinh nhật mà kéo cả một đám người tới, có bạn học hồi cấp ba và đại học, còn có đồng nghiệp trong công ty.

Khương Dư Dạng thay quần áo xong đi qua, váy lụa màu trắng ngà dài tới mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc len hở cổ.

Dịu dàng như thể ngày tháng ba ở Giang Nam.

Ngày tháng ba ở Thủ đô thì không sánh bằng, cát bay đá chạy, trong thời gian ngắn mà bông bay khắp thành phố.

Trong phòng riêng, Kiều Tụng mời một đám người đến đang liên tục chuyền micro hát, bầu không khí khá vui vẻ, không có giây phút buồn tẻ nào.

Trên đường đến, Khương Dư Dạng nhận được cuộc gọi, thấy là Thẩm Dực gọi tới nên cô nói với Kiều Tụng một tiếng rồi tạm thời rời khỏi phòng riêng.

Giọng nói của Thẩm Dực trong điện thoại trầm thấp mà rõ ràng: “Dạng Dạng, nói cho tôi số phòng riêng.”

Cô ngước nhìn dãy số rồi lại cảm thấy xung quanh quá ồn ào, bèn rẽ qua chỗ vắng người nói.

Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.

Trước mặt có một vài người đàn ông say bí tỉ đi tới, ăn mặc sang trọng nhưng biểu cảm lại hơi bỉ ổi, cợt nhả liếc nhìn cô vài lần.

Khương Dư Dạng cúp điện thoại, không biết vì sao cứ cảm giác nguy hiểm đang chực chờ.

Tên đi đầu trêu ghẹo hỏi: “O, đây không phải là con điếm của Thẩm Dực à?”

Tên khác hùa theo: “Anh, bây giờ bên cạnh cô ta không có ai, hay là…”

Người nọ dùng chất giọng Bắc Kinh nói: “Được đó, cũng để cho Thẩm Dực hối hận đi.”

Khương Dư Dạng nhíu mày lại, tay siết chặt lấy điện thoại di động.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là bản thân bị người ta theo dõi rồi, nghe cuộc đối thoại của bọn họ hẳn là mượn cô để báo thù Thẩm Dực.

Tên cầm đầu kia đầy men say muốn nắm lấy cổ tay Khương Dư Dạng nhưng lại bị cô né được.

Thế nhưng bây giờ cô hoàn toàn không chạy được, mấy tên này cơ thể cường tráng bao vây lấy cô như bức tường người.

Trên miệng liên tục phun ra từ ngữ lưu manh: “Thoạt nhìn rất non nớt, chắc không phải còn là học sinh chứ?”

“Nói nhiều làm gì, cứ lôi về phòng riêng đã.”

Khương Dư Dạng hoảng hốt, điềm tĩnh đáp trả: “Mấy người nhận lầm người rồi, tôi không phải là người mấy người muốn tìm.”

“Dù sao cũng rơi vào trong tay chúng ta rồi, cô có đi theo ai cũng đảm bảo sẽ không thiệt thòi…”

Khương Dư Dạng tìm đúng cơ hội muốn trốn ra từ bên kia, tiện thể la lên để người khác chú ý.

Mới vừa chạy được hai bước, cô đã lao vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, mùi gỗ thông nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi.

Thẩm Dực ôm lấy cô rồi bảo vệ cô an toàn ở phía sau, ánh mắt liếc nhìn về phía trước lạnh tựa băng tuyết.

Đột nhiên cô cảm thấy nơi trống trải trong trái tim như được lấp đầy.

Mấy người này vốn đã say, chỉ có thể mắng chửi vài câu chứ hoàn toàn không thể chống cự lại, bị Thẩm Dực đạp một phát ngã trái ngã phải, cả đám tan tác ngã gục trên mặt đất.

Cổ áo lông mỏng trên người Thẩm Dực còn chưa lệch đi, tối nay anh ăn mặc rất giản dị, quần kaki màu kem tạo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái mà lại đầy trẻ trung.

Thế nhưng Thẩm Dực vừa đánh nhau xong, vừa lạ lẫm vừa điên cuồng.

Nhưng lại đầy vẻ bạn trai mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc.

Khương Dư Dạng hơi ngẩn ngơ, mi mắt khẽ run lên, dưới ánh đèn vàng tựa như được rải lên một lớp phấn màu vàng kim.

Anh xua đi vẻ tàn bạo trong đôi mắt, gọi cô gái bưng rượu ở đằng trước tới, bảo gọi quản lý đến đây.

Sau khi quản lý thấy chuyện xảy ra, chỉ có thể liên tục khom lưng xin lỗi, trách bản thân xui xẻo gặp phải loại chuyện như thế này.

Thẩm Dực cũng lười nghe, mắt anh thờ ơ nhướn lên: “Bây giờ anh báo cảnh sát, bảo bọn họ gây chuyện ở quán bar, quấy rối trật tự an ninh.”

Quản lý do dự, cả hai phía anh ta đều không đắc tội nổi, ước gì bản thân không phải là người nữa.

Thẩm Dực lãnh đạm hỏi ngược lại: “Có cần tôi cho anh thời gian suy nghĩ không?”

Quản lý vuốt hai bên trán đầy mồ hôi, vội vã rút điện thoại ra nịnh nọt nói: “Không cần không cần, tôi gọi ngay đây.”

Khương Dư Dạng vẫn chưa hoàn hồn lại sau trận kinh hãi vừa rồi, rất nhanh cô cảm thấy tay phải được lòng bàn tay ấm áp cầm lấy.

Cô ngước mắt nhìn, đón lấy ánh mắt sâu thăm thẳm của anh.

Thẩm Dực nắm tay cô đi ra ngoài, mỗi một bước đều vô cùng kiên định, anh khẽ nói: “Chúng ta về nhà.”

Bên phía Kiều Tụng, cô chỉ có thể ngồi trên xe viện một cái cớ nói tạm thời có việc phải đi về trước.

Quay đầu lại, Thẩm Dực đặt tay lên vô lăng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Ngọn đèn chiếu vào gương mặt anh, nhất thời khiến cô nhìn không rõ lắm.

Người đàn ông mà cô vẫn luôn thích và sùng bái, yêu chiều cũng sẽ che chở cho cô, mong cô an toàn, vì cô mà tự hào.

Nơi sâu nhất trong lòng cô rung lên, tựa như trở về mùa hè năm đó, thiếu niên nắm tay cô chạy như bay trên đường, không việc gì phải đắn đo, tim đập thình thịch.

Khương Dư Dạng nghĩ, dường như chuyện tình cảm cũng không có đúng hay sai, một bên đã lún vào nhưng cô vẫn đang đấu tranh, tựa như nơi mềm yếu đang kháng cự.

Vừa vào cửa, Khương Dư Đạng đã cảm nhận được sự gấp gáp của anh.

Hô hấp của người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn đi hay lảng tránh.

Khương Dư Dạng bị anh ôm lấy eo nâng lên rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống tủ giày trước cửa.

Tủ giày rất hẹp, cô ngồi không vững nhưng đầu gối lại bị Thẩm Dực giữ chặt lấy, hoàn toàn không để cô đi xuống.

“Thẩm Dực…” Cô gọi tên anh, con ngươi đảo qua đảo lại lấp lánh ánh nước.

Thẩm Dực không nghe lọt nhiều lời như vậy. Giờ khắc này, ít nhất anh muốn để cô ở lại bên cạnh mình.

Gương mặt cô được anh giữ lấy, một giây sau nghênh đón sự xâm nhập thân mật của anh.

Anh tỉ mì mô tả từ giữa môi đến khóe môi, ngậm lấy đầy lưu luyến và lãng mạn.

Sau khi khớp hàm bị cạy mở, anh càng càn quét không chút kiêng dè.

Sống lưng Khương Dư Dạng như sợi mì nở trương lên, vừa vớt lên là nhũn cả ra.

Hai tay cô đỡ vào bả vai anh, hai mắt nhắm nghiền, trong đầu nổ ầm ầm như pháo hoa, bên tai còn nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo cọ vào nhau.

Đột nhiên Thẩm Dực bật cười, anh lại nghiêng người về phía trước hôn lên đỉnh đầu cô.

Khương Dư Dạng bị hôn mà ngượng ngùng tim đập liên hồi, trong lòng mắng anh không có giới hạn.

Thẩm Dực luồn một tay xuống dưới gối cô rồi dễ dàng bế ngang cô lên.

Khương Dư Dạng mất trọng tâm dựa vào anh, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh.

Vừa nghĩ vậy, nội tâm cô liền cân bằng lại.

Hóa ra… Thẩm Dực cũng không bình tĩnh đến thế.

Cô ôm lấy cổ anh, ngón tay vuốt ve tóc mai anh, vài sợi tóc cứng hơi cấn tay.

Khóe mắt Thẩm Dực thoáng đỏ lên, sắp mất khống khế.

Cô được đặt nằm ngang trên giường lớn trong phòng ngủ chính, trong phongd không bật đèn, rèm cửa bị gió thổi bay ra, ánh trăng chiếu rọi vào khiến không gian bên trong ấm áp hẳn lên.

Cả người anh được bao phủ dưới ánh trăng, gần trong gang tấc lại hơi mơ hồ: “Dạng Dạng, tình yêu của anh đối với em cũng không muộn hơn em bao lâu.”

Trong bảy năm, không chỉ một mình cô dè dặt thầm thương.

Chỉ là chàng thiếu niên lúc đó tuổi trẻ lông bông, tính tình kiêu ngạo, ai khuyên cũng không nghe.

Trong một khoảng thời gian khá dài, bởi vì rất nhiều chuyện bất lực mà Thẩm Dực vẫn luôn đắm chìm trong sự tự trách và ăn năn, cảm thấy cả thế giới đều xám xịt.

Vì vậy anh bài xích rất nhiều người tới gần.

Thế nhưng con người là sinh vật ưa ánh sáng, anh không thể không động lòng với cô.

Nụ cười của cô gái giống như một vị thần cứu rỗi con người khỏi địa ngục.

Khương Dư Dạng không khỏi nghĩ, nếu trong lúc đó hai người chưa từng rời xa nhau thì bây giờ cô và Thẩm Dực sẽ ra sao, chẳng ai biết được.

Thế nhưng bây giờ Khương Dư Dạng biết cô không có bất kỳ lý do gì mà không lao về phía Thẩm Dực.

Tình yêu của thời niên thiếu và bây giờ đều đã rõ ràng như vậy.

Cho dù cô có cược thì cũng đã cược được một tương lai.

Cô giang rộng hai tay, ý cười trên môi lộ rõ: “Ôm một cái nào.”

Thẩm Dực ôm lấy eo cô, hôn lên bả vai cô, hừ nhẹ: “Vẫn nhõng nhẽo hệt như trước kia.”

Khương Dư Dạng bị anh trêu chọc, cảm thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề.

Thẩm Dực chống khuỷu tay lên, kiêu ngạo ở bên trên, cà lơ phất phơ nói: “Dạng Dạng, tiếng thở của em làm anh chịu không nổi.”
Bình Luận (0)
Comment