Giống cắn vào một miếng kẹo bông gòn, ngọt ngào, anh không muốn buông ra.
Ban đầu Khương Dư Dạng có thể đáp ứng yêu cầu, sau đó không theo kịp tiết tấu, yên lặng nhận lấy mưa rền gió dữ.
Anh hoàn toàn chiếm cứ chủ đạo, không cần nhẫn nại gì cả, càn quét toàn bộ những nơi đi qua, giống như một con sói thoả sức chém giết.
Nụ hôn này khác với mọi nụ hôn trước đây.
Chờ lấy lại tinh thần, cả người giống như đi dưới cơn mưa to, chỉ còn lại thở không ra hơi.
Đèn dây tóc trong phòng quá mức chói mắt, nằm ngửa nhìn một lát, Khương Dư Dạng cảm thấy ánh đèn đó như vụn kim cương, chiếu vào làm đầu người ta choáng váng.
Dây đai áo tắm dài của Thẩm Dực đã lỏng lẻo ra, xương bả vai phồng lên, cái bóng đổ xuống từ thân hình cao lớn kia vừa lúc chặn một phần ánh sáng đó.
Lòng bàn tay có vết chai mỏng lướt qua cánh môi ướt át của cô, mang gương mặt nam hồ ly tinh mà miệng lưỡi lại hết sức kiêu ngạo: “Khương Dư Dạng, có muốn anh không?”
“Em...” Khương Dư Dạng vốn dĩ muốn nói, hôm nay cô đang trong kỳ sinh lý không tiện, nhưng đột nhiên gáy cô bị giữ thật chặt, một nụ hôn khắc chế rơi trên mí mắt.
Như lông chim lướt qua, dính một chút ướt át.
Khương Dư Dạng có thể trông thấy bóng hình của mình ở bên trong một cách rõ ràng.
Rõ ràng chính là bộ dạng không khống chế được của chính mình.
Tắm xong, trên người anh còn có mùi hương sữa tắm cô mua, hơi thở ấm áp, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng bao vây lấy cô.
Toàn bộ thế giới bị anh chiếm lấy, bất kể là thân thể hay là tinh thâng.
Thẩm Dực cứ ôm cô một cách bá đạo như vậy, lực cánh tay ôm vòng eo dần mạnh hơn, giống như muốn dung nhập cô vào thân thể anh.
Khương Dư Dạng co rúm lại, bất giác ôm lấy cổ anh, nơi đầu ngón tay chạm đến sợi tóc lạnh lẽo còn chưa lau khô của anh.
“Sao không nói gì thế?” Thẩm Dực cho rằng cô thẹn thùng, lại tắt đèn đi, căn phòng chìm trong bóng tối mờ mịt.
Đèn vừa tắt, cảnh tượng ngoài cửa kính càng thêm rõ ràng, Thủ đô trải qua một trận mưa xuân gột rửa, cuối cùng không khí cũng trở nên tươi mát, đèn đuốc trong đêm hội tụ thành dải đèn sáng mãi.
Đồng thời, Khương Dư Dạng cảm nhận được cái se lạnh từ vạt áo ngủ lan ra khắp người.
Thẩm Dực kiên nhẫn như đang bóc một món quà không tì vết tựa sứ trắng, mượn ánh trăng trong trẻo sâu thẳm, người trước mặt trắng như tuyết, hoa cả mắt.
Khương Dư Dạng khép hờ mắt, thấy giữa hàm răng anh là vải áo ngủ của mình, xộc xệch chồng chất trên vạt áo trước, sắp đến tận chỗ xương quai xanh.
Mái tóc màu đen rũ xuống, một giọt, hai giọt nước rơi xuống từ giữa sợi tóc.
Khương Dư Dạng ổn định lại hơi thở, cho dù không bật đèn cũng vẫn dùng mu bàn tay che hết lên đôi mắt: “Thẩm Dực... Hôm nay em không được.”
Thẩm Dực hô hấp phập phồng, hỏi lại rất nhẹ nhàng: “Hả?”
"Tức là không thể... Làm." Cô khó nhọc phun ra chữ kia, lùi cơ thể ra khỏi ngực anh: “Cho nên anh ngoan một chút được không?”
Sự kháng cự rất nhỏ, nhưng điều ám chỉ trong lời nói cũng đủ rõ ràng.
Thẩm Dực như thể nghĩ tới cái gì, cả người ngẩn ra, mang theo vài phần hối hận.
Anh đúng là không phải người.
Phát hiện quá muộn, cũng không kịp nghe cô giải thích.
“Ngủ đi, anh sẽ không động vào em đâu.” Thẩm Dực nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, không tiếp tục nữa.
“Vâng.” Cô nghiêng người đi, khẽ cuộn tròn lại.
Khóe mắt anh vẫn đỏ, tất cả đều là do dục vọng, không hề giảm đi, nhưng xem chừng là đang liều mạng kiềm chế.
“Bụng có đau không?” Thẩm Dực nhớ rõ trước kia cô gái nhỏ từng bị đau bụng kinh, khó chịu đến mức lăn lộn trước mặt anh.
Ngón tay Khương Dư Dạng vân vê đuôi tóc hơi cong, không nhịn được đáp lời: “Không phải ngày đầu tiên, không đau.”
Thẩm Dực ném cái hộp nhỏ kia vào trong ngăn kéo, sau đó đóng lại một cách liền mạch lưu loát rồi dặn dò: “Dự phòng.”
Vốn dĩ anh cũng không định dùng vào đêm nay.
Ý của từ dự phòng chính là sớm hay muộn cũng dùng đến. Cô hết sức xấu hổ, lại quấn chặt chăn hơn.
Đêm tối vắng vẻ, nhưng Khương Dư Dạng lăn qua lộn lại, không sao ngủ được, nhìn trần nhà đen kịt, lòng dạ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Người bên gối của cô chính là Thẩm Dực, tư thế ngủ của anh cực đẹp, khuôn mặt trầm ổn và bình tĩnh.
Ánh mắt kia thật sự dừng lại quá lâu, đến mức khiến anh hoài nghi có phải Khương Dư Dạng nhìn chằm chằm mình tới thất thần hay không, vì thế lên tiếng hỏi: “Chưa ngủ à?”
Khương Dư Dạng kinh ngạc, gật đầu không hề che giấu.
“Vậy anh ra bên ngoài ngồi với em một lát.” Thẩm Dực bế cô lên, cùng đi đến sô pha trong phòng khách.
Cô không đi dép, ngón chân tròn trịa đều đặn đạp lên trên ống quần anh, gió nhẹ phất qua làm khoảng cách càng thêm gần hơn.
Lúc trước mua căn hộ này là do Khương Dư Dạng rất vừa ý với ban công của nơi này, tuy rằng không xa hoa phóng khoáng như Bách Duyệt Phủ nhưng cũng là nơi rất tiện cho việc ngắm cảnh đêm gần đó.
Khương Dư Dạng biết anh mới vừa đi công tác trở về, bàn bạc dự án cũng không phải chuyện dễ dàng gì cả, bèn quan tâm hỏi: “Anh không buồn ngủ à?”
“Quen rồi.” Giữa ngón tay của Thẩm Dực kẹp một điếu thuốc nhưng không châm thuốc: “Làm liên tục không ngơi, có đôi khi hơn một ngày không ngủ.”
Hơn một năm qua, hình như anh đều sống như vậy.
Biểu cảm của Khương Dư Dạng lập tức trở nên nghiêm túc: “Thẩm Dực, anh phải quý trọng sức khỏe, em không nói đùa đâu.”
Anh yên lặng ngồi trên sô pha, trong lòng bỗng nhiên thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn tính xấu không đổi: “Ừ, sẽ không bán thân bất toại, làm em không dùng được đâu.”
Khương Dư Dạng cạn lời, bị lời giảng giải vừa trẻ con vừa không đứng đắn của anh làm cho nói không nên lời.
Thẩm Dực đề nghị: “Nếu ngày mai em không có việc gì thì anh dẫn em đi xem khu công nghiệp khoa học công nghệ tối tân, khá thú vị đấy, có thể trải nghiệm thử.”
“Được.” Trước đó Khương Dư Dạng đã để Thẩm Dực chụp trang bìa cho Traveler, cô cũng rất có hứng thú đi xem bản kế hoạch của anh.
Là bản kế hoạch của Thẩm Dực.
Gió đêm hơi lạnh, tán gẫu trong chốc lát, cô liền ngủ mất, đầu gối lên trên vai anh, không hề kiêng dè chút nào.
Thẩm Dực mân mê vành tai cô, lúc gần kề như vậy, anh có thể trông thấy lông tơ rất nhỏ trên mặt cô, hết sức thanh thuần đáng yêu.
Trong đầu đột nhiên nảy ra lời dỗ dành của cô. Thẩm Dực nhỏ giọng nói: “Dạng Dạng, anh sẽ thật ngoan.”
Buổi tối gió rất lớn, cả một đêm cửa sổ đều kêu lạch cạch, chứng tỏ khẳng định căn nhà “được xây dựng trên bã đậu nành” của Thẩm Dực là chính xác.
Cho dù như thế, hai người đắp chiếc chăn hơi mỏng trên mình, ôm nhau mà ngủ, vẫn qua một đêm không mộng mị.
Đã hẹn đi xem khu công nghiệp nên mới sáng sớm Thẩm Dực đã liên hệ bảo trợ lý tới, còn mặc một bộ vest long trọng.
Anh thắt cà vạt cho ngay ngắn, chủ động đưa tay ra.
Trợ lý cười, cảm khái rằng: “Tổng giám đốc Thẩm, vừa rồi sếp như vậy rất giống đã kết hôn…”
Vừa dứt lời, bầu không khí giữa ba người dường như có cái gì đó kỳ quặc.
Trợ lý che giấu nói: “Tôi nói đùa thôi.”
“Đừng nói đùa.” Thẩm Dực cầm tay Khương Dư Dạng, rất không biết xấu hổ mà làm luôn câu: “Cậu có nói sai đâu.”
Trợ lý mới nhận ra bầu không khí vừa rồi kỳ quặc ở chỗ nào, vấn đề chủ yếu là ở cái bóng đèn như anháta, giữa cảnh tượng tình chàng ý thiếp mà anh ta lại đột nhiên nói một câu, khó trách mặt mày Thẩm Dực sắc bén đến mức có thể giết người.
Mang tâm trạng âm thầm run sợ vì phải làm bóng đèn cả một ngày trong lòng, trợ lý rất tự giác lựa chọn ngồi ở ghế phụ.
Trong khu công nghiệp có không ít khu triển lãm công ty, đúng là đủ ngành đủ nghề, phát triển thịnh vượng.
Ở trong đó, Thẩm Dực cũng đang sưu tầm công ty thích hợp, sắp tới là phong trào AI rầm rộ, mọi phương diện đều đang miêu tả sự thúc đẩy và thay đổi của trí tuệ nhân tạo đối với cuộc sống tương lai.
Khương Dư Dạng cảm thấy hứng thú đối với công nghệ AI mô phỏng việc lái xe, con người chỉ cần ngồi ở vị trí điều khiển là có thể thông qua VR liên kết với cảnh tượng lái xe, tính chân thật rất cao.
Cô nhớ Kiều Tụng từng kể với cô về chuyện của Thẩm Tầm gặp tai nạn xe cộ nên bỏ mạng, tay đua xe trên ghế lái đó lái xe trong tình trạng mệt nhọc, cuối cùng gây ra bi kịch.
Nhưng nếu ứng dụng rộng rãi AI lái xe, trong tình huống bảo đảm máy tính AI tuyệt đối tuân thủ quy tắc giao thông thì tỷ lệ xảy ra tai nạn giao thông sẽ thấp đi rất nhiều.
Cô tháo mũ và kính VR dùng để trải nghiệm xuống, một lần nữa trở lại mặt đất, bước chân còn hơi hẫng.
Bên trong khu công nghiệp còn có không ít nơi trải nghiệm, gia dụng, trò chơi, mỗi loại đều làm cảm xúc trong cô trào dâng, tung tăng vui vẻ.
Thì ra đây là thế giới mà Thẩm Dực vẫn luôn nỗ lực tạo nên.
Tương lai, khi làn sóng khoa học kỹ thuật phát triển, anh sẽ nằm trong nhóm người đứng trên đỉnh cao.
Thẩm Dực nắm tay cô đi vào khu triển lãm thị phạm của Đông Y và ra hiệu: “Em thử đi.”
Cô chỉ xuyên qua một cánh cửa, máy móc đã có thể báo cáo các loại số liệu như chiều cao, cân nặng, ba vòng, tỷ lệ mỡ một cách chuẩn xác, so với kiểm tra sức khoẻ thông thường thì tốc độ của nó không gì sánh được.
Cho dù như thế, Khương Dư Dạng nghe được tiếng máy móc báo số đo ba vòng của mình thì vẫn cảm thấy rất kỳ quái, giống như ánh mắt chim ưng của Thẩm Dực cứ lưu luyến ở trên người cô, làm người ta không được tự nhiên.
Thấy cô thất thần, Thẩm Dực nhướng mày: “Không chuẩn à?”
Khương Dư Dạng vội vàng gật đầu lia lịa, tán thành: “Rất chuẩn.”
Tất nhiên là Thẩm Dực rất yên tâm đối với sản phẩm của bên Đông Y vì chúng được anh tự mình theo dõi sát sao, nhưng anh vẫn trêu ghẹo: “Đã hơn một năm chưa chạm vào, anh cũng không biết có chuẩn hay không.”
Chung quanh người đến người đi, lời Thẩm Dực nói truyền tới tai cô chính xác rõ ràng, tựa như sản phẩm này được chế tạo riêng là vì cô vậy.
Cô không chống đỡ được, dứt khoát từ bỏ chống cự, làm bộ như không có việc gì đi đến trước mặt sản phẩm tiếp theo.
Thẩm Dực nhắm mắt theo đuôi, trong lúc ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, ánh mắt sửng sốt.
Hình như là nhìn lầm, nếu không sao Trì Hiển của công ty Khoa học Công nghệ Châu Tinh lại ở chỗ này? Sau khi việc thu mua xảy ra vấn đề, Châu Tinh bị hủy trong một sớm, một khoản tiền lãi đó tất nhiên đã bị Tập đoàn Quân Liên độc chiếm. Có lời đồn, sau khi Trì Hiển phá sản, vợ con ly tán, hình như là chạy trốn ra nước ngoài.
Từ trước đến nay anh đã hạ cờ là không rút lại, trong thương trường cũng không chú ý ra tay nể tình gì cả.