Sau khi Trì Hiển bị đưa đi, Thẩm Dực và Khương Dư Dạng cũng phải hỗ trợ ghi chép biên bản.
“Hai người đến bệnh viện trước đi.” Cửa cục cảnh sát có một chiếc xe cứu thương, đầu gối cô bị thương khá nặng, vị trí trầy da bắt đầu đổ máu, hình thành một mảng tím bầm, phải đi bệnh viện chụp X-quang xem có tổn thương đến xương cốt không.
Bệnh viện người đến người đi, trên gạch men sứ toàn là dấu chân và vết bánh xe qua lại.
Thẩm Dực ôm cô như ôm trẻ con, đau lòng nhìn vết thương trên đầu gối.
Làn da Khương Dư Dạng trắng nõn, chỉ cần va quệt một chút là sẽ có dấu vết, càng đừng nói đến chuyện tàn nhẫn trước đó. Chắc chắn ngày hôm sau sẽ để lại vết sẹo, nhìn giống như anh bắt nạt cô vậy.
Hiện tại nằm ở trong lòng anh, cô giống một nhành hoa thủy tiên yếu ớt, tái nhợt và bệnh tật.
Bác sĩ kiểm tra miệng vết thương, chụp X-quang cho cô xong xuôi, đã có kết quả kiểm tra, may mắn chỉ là bị thương phần mô mềm, cộng thêm một vài vết thương ngoài da, chỉ cần bôi thuốc là được, bình thường phải chú ý lúc tắm rửa không thể chạm vào miệng vết thương.
Đêm vắng sao thưa, Thẩm Dực vẫn duy trì tư thế bế cô trong lòng, đưa cô về Oceanwide International.
Lông mi Khương Dư Dạng còn ướt át, dính cả vào nhau, nhìn qua rất chật vật, nhưng cũng có thể khơi gợi ý muốn bảo vệ của người ta.
Trải qua một đêm kinh hoàng, cô về đến nhà mới có thể thực sự thả lỏng.
“Thẩm Dực, em tin anh, vẫn luôn tin tưởng anh.” Giọng nói của cô mang tiếng khóc nức nở, lời nói hết sức kiên định.
Bây giờ con dao kia như thể vẫn còn nằm trong tay cô, suýt chút nữa đã phải đâm về hướng Trì Hiển.
Còn muốn mở miệng nói gì đó thì môi đã bị người ta lấp kín. Thẩm Dực hôn cô thật nhẹ nhàng, sau đó dừng lại mấy giây, ánh mắt trong veo.
Anh nói: “Anh biết.”
Không chỉ biết, hơn nữa còn không chút nghi ngờ, liều mình lao tới.
Lòng bàn tay mở ra, năm ngón tay của cô và anh đan vào nhau, cảm nhận được sự ấm áp ngoài con dao găm kia.
Cảm xúc của Khương Dư Dạng trở nên ổn định. Thẩm Dực quỳ một chân, lấy một cái kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô.
Giống như năm mười lăm tuổi ấy, sau khi cô tới Thủ đô đã lặng lẽ lấy hết kẹo sữa thỏ trắng cất trong cặp sách ra.
Rất ngọt ngào. Cô từng nói, hễ ăn kẹo sữa thì tâm trạng sẽ rất tốt.
Thẩm Dực cũng được một đứa bé tặng kẹo sữa lúc đi đến khu công nghiệp.
Anh mở giấy gói ra, đưa đến miệng cô, tiếng nói hơi trầm: “Đừng nghĩ đến chuyện tối nay nữa, Trì Hiển sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.”
Cô đang ăn kẹo thì lông mi quét qua lòng bàn tay dày rộng.
Sinh nhật năm mười tám tuổi ấy, anh cũng an ủi cô như thế.
Dường như đang nói, đừng đau lòng, cũng đừng sợ, hãy quên đi chuyện đau khổ, dù thế nào cũng có anh ở bên cạnh em.
Khương Dư Dạng nín khóc mỉm cười, cảm nhận được một loại cứu rỗi trịnh trọng.
Thẩm Dực đầu tư vào chữa bệnh bằng AI không chỉ là vì dã tâm của chính mình, rất nhiều lúc thương nhân tiếp xúc nhiều với tiền tài thì ý chí ban đầu sẽ thay đổi.
Nhưng anh không hề, vẫn luôn dâng hiến nhiệt tình và mong muốn thuở ban đầu cho sự nghiệp này mà không giữ lại, khiến nhiều người giành được cơ hội kéo dài sinh mệnh thông qua sự phát triển của y học và kỹ thuật hơn.
Thẩm Dực ấy mà, là kiểu người lưng đeo ám ảnh nhưng vẫn sống ở dưới ánh mặt trời.
Cô là tín đồ của anh, quyết chí không thay đổi.
Thẩm Dực ghé sát lại gần, đường nét dần dần rõ ràng dưới ánh đèn. Anh bế cô lên dễ như trở bàn tay rồi đi vào phòng tắm, nói: “Miệng vết thương không thể dính nước, để anh ôm em đi tắm rửa.”
Không phải lần đầu tiên được ôm đi tắm rửa, nhưng Khương Dư Dạng vẫn xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Cứ làm như không phải đầu gối cô bị thương mà ngay cả tay cũng không thể cử động ấy.
Sau khi thay chiếc váy ngủ sạch sẽ, Thẩm Dực dùng khăn lông lau tóc cho cô.
Chà lau được một nửa, cô thật sự không chịu được nữa, miệng khô lưỡi khô, yên lặng chủ động nhận lấy và nói: “Để em tự làm.”
Đôi mắt trong trẻo, gương mặt hiện lên hai áng mây hồng.
Ánh trăng bị mây dày che khuất như phủ một tầng lụa mỏng.
Thừa dịp Khương Dư Dạng sấy tóc, Thẩm Dực mới ra ban công nói chuyện điện thoại với trợ lý, nhận được tin tức mới nhất.
Ông cụ Thẩm bình an vô sự, phẫu thuật rất thành công, chẳng qua hiện tại vẫn đang hôn mê, còn cần một khoảng thời gian nữa mới tỉnh lại.
Một tảng đá rơi xuống đất, lúc này anh mới nhẹ nhõm hơn không ít.
Tâm trạng tối nay giống như tàu lượn siêu tốc vậy. Một hai giờ rạng sáng, Khương Dư Dạng mới dần dần nhắm mắt.
Bên cạnh toàn là hơi thở và hơi ấm của anh, dường như có thể khiến tất cả trải nghiệm không thoải mái trở thành hư không.
…
Một tuần sau, đầu gối Khương Dư Dạng đã kết vảy, nhưng so với da thịt trắng nõn thì mảng da đó cực kỳ bắt mắt, mỗi lần trông thấy đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Thẩm Dực mới trở về từ bệnh viện, sau khi thăm hỏi ông cụ xong, trên áo khoác của anh có chút mùi nước sát trùng.
Anh cởi áo khoác, ngồi xổm xuống, chăm chú bôi thuốc cho cô.
Khi tăm bông chạm đến miệng vết thương, Khương Dư Dạng ngoài miệng nói không đau nhưng thân thể vẫn co rụt về phía sau.
“Thân thể chỗ nào cũng mềm mà lại cứng miệng thế.” Nói thì nói vậy, lực trên tay Thẩm Dực lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bôi thuốc xong, Khương Dư Dạng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha gặm táo.
Bị thương ở mô mềm, đi bộ rất đau cho nên cô yên tâm xin nghỉ ở nhà một tuần, cũng may công việc quan trọng của Traveler đã được sắp xếp xong từ trước, chuyện còn lại cứ đồng nghiệp sắp xếp là được.
Đêm nay lại là Thẩm Dực ôm cô đi tắm rửa.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng ở bên trong, dòng nước chảy xuống, cơ bụng bên dưới bị nhìn không sót gì cả.
Bản lĩnh “châm ngòi thổi gió” của người đàn ông này càng ngày càng lợi hại.
Khương Dư Dạng lặng lẽ dời tầm mắt, đôi tay chống ở trên vách tường, nuốt nước miếng.
Lúc bị ôm lên trên giường, cô cuốn chăn, lông mi lặng lẽ chớp chớp.
Trong khoảng thời gian này, đúng là cô đã bị Thẩm Dực cưng chiều như trẻ con rồi.
Dù sao cũng ở nhà không có việc gì làm, thi thoảng Kiều Tụng lại gửi tin nhắn tới thăm hỏi, chuẩn xác mà nói là tám chuyện hóng hớt.
Kiều Tụng: [Dạng Dạng, vết thương ở chân của em thế nào rồi?]
[Khá hơn nhiều rồi, chỉ là đi đường còn đau thôi.]
Kiều Tụng chậc một tiếng: [Chị không sao tưởng tượng ra gương mặt ông đây chảnh nhất đó của Thẩm Dực lại phải ăn nói khép nép hầu hạ người khác sẽ như thế nào, hu hu hu... Nhưng có lẽ em mà còn tĩnh dưỡng một đoạn thời gian nữa thì chị có thể làm mẹ nuôi rồi.]
Nói vớ va vớ vẩn gì vậy?!
Khương Dư Dạng muốn giải thích, lại không biết nói từ đâu: [Không, bọn em...]
[Vãi chưởng, hai đứa đắp chăn bông chỉ nói chuyện phiếm thôi á, Thẩm Dực là Ninja rùa à mà nhịn giỏi thế?!]
Kiều Tụng tỏ vẻ khiếp sợ đồng thời lại bắt đầu nảy ra suy đoán mới: [Cơ mà có khả năng là anh ta...]
Khương Dư Dạng:?
Kiều Tụng ăn nói ngông cuồng: [Có phải Thẩm Dực không được không?]
Chuyện này thì hoàn toàn không thể nói được, Khương Dư Dạng vùi đầu vào trong chăn, vừa cạn lời vừa buồn cười.
Thẩm Dực xử lý công việc một lúc trước, lấy Ipad xem sơ đồ mà trợ lý gửi tới.
Trong chốc lát, anh chợt đi đến mép giường, màn hình di động của Khương Dư Dạng thường xuyên sáng lên, vừa lúc dừng lại ở giao diện trò chuyện.
Một hàng chữ rõ ràng lọt vào mắt, có phải Thẩm Dực không được không?
Thái dương anh giật giật, bỗng chốc khí huyết cuồn cuộn, trong lòng bực dọc.
Thẩm Dực ôm Khương Dư Dạng từ trong chăn ra, vuốt tóc mái trên thái dương của cô rồi lại lần từ gáy xuống phía dưới, lướt quá mỗi một đốt xương.
“Bé cưng.” Đôi mắt đen của anh sâu thẳm như nhuốm giọt mực nồng, tiếng nói lại mê hoặc làm đáy lòng cô nổi lên dự cảm chẳng lành.
Tim Khương Dư Dạng đập thình thịch, không hiểu Thẩm Dực muốn làm gì.
Ngay sau đó, cô đã hiểu ra.
Cả người Khương Dư Dạng chìm trong chăn đệm mềm mại, bị đôi môi hơi lạnh của anh dây dưa, mút lấy và quấn quýt.
Tuy là cắn chặt răng nhưng vẫn bị anh chiếm lấy dễ như trở bàn tay.
Giữa môi răng như mang theo dòng điện, tê dại tới tận xương cốt.
Trong quá trình ấy, Thẩm Dực từ trên cao nhìn xuống, một tay chống ở cạnh vai cô, ánh mắt nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Cô khẽ nâng hai chân, không cẩn thận cọ qua chiếc quần tây của anh, nhẹ giọng xuýt xoa.
Thẩm Dực dừng động tác lại rồi xem miệng vết thương trên đầu gối của cô, vừa thổi vừa hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau.” Khương Dư Dạng nhìn trông yếu ớt thế thôi, chứ cực kỳ am hiểu chuyện nhịn đau này.
Huống chi, miệng vết thương đã khép lại, chỉ có mặt ngoài còn tím bầm, quả thật khá hơn nhiều rồi.
Thẩm Dực nhẫn nại, lấy tay cởi bỏ cổ áo sơ mi trắng, khí chất vừa xa cách vừa ngông cuồng.
“Không đau thì tốt.” Anh ổn định lại hơi thở, trong ánh mắt toàn là ý muốn xâm chiếm, không hề nhân từ nương tay nói: “Kẻo lại nói anh không được.”
Lại một lần nữa Dư Dạng cảm nhận được tuyệt vọng, rõ ràng còn xấu hổ và giận dữ, nhưng phản ứng trước anh là chân thật nhất.
Cô cũng đang khao khát anh.
Hàm răng dán lấy môi dưới, hơi thở của cô rối loạn, tiếng nói không liền mạch.
Sau đó xoẹt một tiếng, như một trận sấm sét giữa đêm.
Thẩm Dực giữ hàm dưới của cô, không hề kiềm chế.
Ban đầu anh lo lắng vết thương trên đùi cô chưa lành nên luôn nhẫn nại, hận không thể mỗi ngày ngâm mình trong nước lạnh.
Kết quả, à, lát sau lại bị nói là không được…
Gói áo mưa bị xé mở, mồ hôi mỏng của anh rơi xuống tí tách. Anh hôn lên đầu ngón tay cô nói: “Giúp anh.”
Sau những tiếng sột soạt, tay cô run rẩy muốn rụt lại, không ngờ lại bị anh ấn ở đó bất động, lòng bàn tay như bị phỏng cả lên.
Anh vẫn kiềm chế, không muốn làm cô mỏi tay, quay lại dỗ dành cô: “Đau thì nói với anh.”
Đầu óc Khương Dư Dạng trống rỗng, tóm lấy chăn đệm, cảm nhận được mình đang chìm đắm từng tấc một.
Rất lâu rồi không có được một cách chân thật như vậy nên vừa vào cảng, da đầu Thẩm Dực đã tê dại. Anh ổn định hô hấp, nở nụ cười tản mạn: “Còn bóp nữa thì không động đậy được đâu...”
Khương Dư Dạng than thở khóc lóc, lên án: “Em không bóp...”
Thẩm Dực lại nổi lên lòng dạ xấu xa, không kiềm lòng được hỏi: “Chỗ nào không bóp? Hả?”
Cô không có cách nào đáp lại, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
Gió đêm đang thổi mạnh, gào rít giận dữ vỗ vào cửa kính.
Khương Dư Dạng cũng như thế, giống tơ liễu tung bay, không có thời khắc nào là rơi xuống đất.
Cứ liên tục đến tận đêm khuya, mồ hôi chảy ròng ròng. Cô như lá trà ngâm mình trong nước ấm, bị lăn qua lộn lại giãn ra, ba chìm bảy nổi, không ngừng bị cọ rửa.
Chịu đựng đến lần cuối cùng, Khương Dư Dạng thật sự khóc không ra nước mắt, nằm gục xuống nói: “Thẩm Dực, anh được, anh thật sự rất được... Em
không muốn nữa.”
Đuôi mắt Thẩm Dực đỏ bừng, lông mày khóe mắt đều hiện vẻ sung sướng: “Bé cưng nói anh được thì sao anh có thể không được?”
Anh càng làm hăng hơn, đòi hết nợ cả gốc lẫn lãi suốt bấy lâu nay.
Cho đến khi đêm khuya đã qua, không trung dần sáng lên, cô được ôm đi tắm rửa, mí mắt cụp xuống, nằm bên mép giường, ngay cả một ngón tay cũng không muốn cử động.
Thẩm Dực đắp chăn cho cô, nhìn cô co rụt lại như cái kén thì ôm lấy thật nhẹ nhàng, không có thêm bất cứ suy nghĩ nào khác.
Khương Dư Dạng nửa tỉnh nửa mê còn nhíu mày, oán trách nói: “Thẩm Dực, anh ra dáng con người được không?”