Khương Dư Dạng cứ ngỡ mình chưa tỉnh ngủ, lại dụi dụi mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Bên trên là chữ viết tắt tên của hai người "S&J" lồng chặt vào nhau.
Cô hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Thẩm Dực... anh đang cầu hôn ư?"
"Vẫn chưa đâu." Anh đan những ngón tay của hai người vào nhau, nói với vẻ kiên định: "Sau này anh sẽ cho em những thứ tốt hơn nữa."
Bất cứ thứ gì dành cho cô cũng phải là tốt nhất, nên anh sẽ không cầu hôn qua loa như này.
Chỉ có điều anh muốn thấy cô đeo chiếc nhẫn này, để có cảm giác họ thực sự thuộc về nhau.
Thẩm Dực nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Dạng Dạng, em sắp muộn rồi."
Khương Dư Dạng hoàn hồn, biết giờ mà cô còn không qua đó thì rất có khả năng sẽ bị Triệu Á Lâm mắng cho tối tăm mặt mũi, cô đẩy cửa xe chạy một mạch về phía trước.
Dọc đường, gió mát thổi tung mái tóc dài của cô, chiếc nhẫn trên tay lấp lánh vô cùng.
Trái tim Khương Dư Dạng đập liên hồi, nhìn chiếc nhẫn, dường như nghe thấy tiếng anh gọi "Bà Thẩm", niềm hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực.
May mà kịp giờ lên máy bay, Triệu Á Lâm cũng không nói gì cô, chỉ dặn cô làm quen với tình hình công ty đối tác trước, tránh việc sai sót trong lúc bàn bạc làm ăn.
Sau khi lên máy bay, Khương Dư Dạng nhìn từng tầng mây dày đặc ngoài cửa sổ, nhớ lại cảnh tượng mình rời khỏi Thủ đô hơn một năm trước.
Lúc đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ trở về thành phố này một lần nữa. Mà giờ đây, máy bay vừa cất cánh, cô đã chẳng nỡ rời đi.
Thì ra thật sự có một người sẽ khiến thành phố trong kí ức của bạn trở nên rực rỡ hơn xưa.
Thượng Hải.
Mấy ngày đầu, việc đàm phán hợp tác diễn ra khá suôn sẻ, sau khi toà tạp chí bên đối tác thảo luận thêm vài vấn đề chi tiết với họ xong xuôi, hai bên vui vẻ kí kết hợp đồng.
Tuy Triệu Á Lâm nói đã ly hôn, nhưng chẳng hề thấy cô ấy rầu rĩ chán nản. Cô ấy thường cầm một ly vang đỏ, đứng trong phòng khách sạn, ngắm nhìn cảnh
đêm ven sông Hoàng Phố phía đối diện, thỉnh thoảng còn gọi video cho con gái vào buổi tối.
Tối nay, Triệu Á Lâm gọi video xong bèn gọi Khương Dư Dạng tới, ánh mắt cô ấy dừng trên chiếc nhẫn sáng lấp lánh ở ngón tay cô, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không biết cô kết hôn lúc nào luôn đó?"
"À vẫn chưa..." Khương Dư Dạng xấu hổ mím môi, trái tim hơi loạn nhịp. Triệu Á Lâm hiểu ý, nói với vẻ thoải mái: "Vậy thì là tín vật tình yêu rồi, người trẻ tuổi hay thích mấy kiểu này."
Trò chuyện với cấp trên tổng biên tập về đời tư của mình làm Dương Dư Dạng vừa thấy lạ vừa không biết Triệu Á Lâm rốt cuộc muốn nói gì.
Thật ra khi ở cùng cấp trên như Triệu Á Lâm, cô ấy giống như đang thả diều vậy, cấp dưới có bay lên được không, bay cao bao nhiêu, bay được bao xa đều do cô ấy khống chế hoàn toàn, nắm chặt dây diều trong tay.
Im lặng một lát, Triệu Á Lâm mới nói: "Nói thật, ban đầu tôi rất nghiêm khắc với [Traveler], thậm chí có thể nói là chèn ép, cô đừng trách tôi."
Khương Dư Dạng thầm sửng sốt , không ngờ Triệu Á Lâm lại chủ động nhắc tới chuyện này.
Trước kia khi cô còn ở Paris, lúc mới vào công ty, cô bị Wintour đối xử như chiếc bình hoa di động và hoàn toàn phớt lờ. Không ngờ cô quay về với công tác phát hành cũng chẳng dễ dàng gì, tuy [Traveler] mang tiếng là ấn phẩm riêng, nhưng mọi thứ đều chịu sự kiểm soát của Triệu Á Lâm.
Vị trí tổng biên tập của cô không có thực quyền, chỉ là cái danh hão.
Khoảng thời gian ấy, Khương Dư Dạng quả thực mất phương hướng về chuyện này, nên mới chọn trở về thị trấn Tô một chuyến nhân dịp Tết để bình tâm lại, nghĩ kĩ xem rốt cuộc bản thân cô muốn gì.
Khương Dư Dạng chân thành nói: "Tổng biên tập Triệu đương nhiên có suy xét của chị."
"Hôn nhân còn chẳng đáng tin nữa là sự nghiệp với những mối quan hệ lợi ích."
Triệu Á Lâm uống cạn ly vang đỏ, nói với vẻ bạc bẽo: "Tôi từng sáng lập được một đội ngũ rất thành công, nhưng sau đó họ mang ấn phẩm mới đi mất."
Nói tóm lại, mọi chính sách của Triệu Á Lâm đều vì sợ cô lật lọng, thậm chí ăn cháo đá bát, đề phòng việc [Traveler] xuất hiện sẽ làm ảnh hưởng tới lợi ích của [ICON].
Khương Dư Dạng nghiêm túc nói: "[ICON] là mong muốn thuở ban đầu của tôi, [Traveler] không thể tách khỏi [ICON], tôi cũng hi vọng chúng ta có thể nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau thành công."
Những lời này không chỉ tỏ rõ thái độ của cô, còn khiến Triệu Á Lâm không kiêng dè cô nữa.
Triệu Á Lâm cuối cùng cũng nở nụ cười tươi, khen ngợi: "Dạng, cô làm tốt lắm."
Vì đã đặt vé máy bay về Thủ đô vào sáng sớm mai nên trước khi rời đi, Khương Dư Dạng đã thong thả dạo bước trên Bến Thượng Hải.
Cô đã xem tin tức tài chính, gần đây giới đầu tư mạo hiểm ở Thủ đô có rất nhiều xáo trộn.
Đầu thiên là việc có một người tự nhận là phóng viên truyền thông công khai việc thiết bị y tế của Bệnh viện Đông Y bị trộn lẫn với lô hàng không đạt chất lượng chuẩn mua từ Tinh Châu, nếu dùng lên cơ thể người thì rất có khả năng sẽ dẫn tới ung thư, còn đính kèm với hình kiểm tra chất lượng về việc ngừng cấp vốn hoạt động cho Tập đoàn Tinh Châu.
Sau khi tin này được đăng tải lập tức khiến dư luận xôn xao.
Ý định ban đầu của Đông Y là sử dụng phương pháp chữa bệnh bằng AI, khi lời đồn ngày càng lan rộng, nó bị chụp lên cái mác "Bệnh viện gian dối".
Sau đó, Bệnh viện Đông Y thu thập chứng cứ khắp nơi, đưa ra bằng chứng thuyết phục, đồng thời đăng bài tuyên bố rằng tất cả các thiết bị điều trị y tế của Đông Y không gây ra bất cứ tác dụng phụ nào khi sử dụng trên cơ thể con người, cũng mong toàn xã hội cùng nhau theo dõi sát sao, mong chờ viễn cảnh đầy triển vọng khi ứng dụng vào Đông Y.
Nhưng vào lúc Bệnh viện Đông Y hứng chịu búa rìu dư luận, Dịch Khoa bỗng thu mua được một lô thiết bị y tế hoàn toàn không có vấn đề về chất lượng.
Tình thế hai bên trực tiếp đẩy Tập đoàn Quân Liên vào ngõ cụt.
Hiện giờ Quân Liên chỉ có hai giải pháp, một là liên lạc với người tung tin đồn, thậm chí đâm đơn khởi kiện, hai là im lặng hứng chịu búa rìu dư luận trong khoảng thời gian này, đợi thời cơ thích hợp rồi làm sáng tỏ sau.
Quân Liên mấy ngày nay vẫn luôn án binh bất động, chỉ thông báo Thẩm Dực sẽ tham dự Hội nghị thượng đỉnh toàn cầu về phát triển công nghệ AI vào tháng sau, tất cả người trong ngành đều ôm thái độ chờ xem với việc này.
Khương Dư Dạng tuy lo lắng cho Thẩm Dực nhưng vẫn luôn tin tưởng vào mọi lựa chọn của anh.
Bây giờ nếu nói cô có tình địch, thì chỉ có thể là công việc của Thẩm Dực thôi.
Gió trên Bến Thượng Hải rất lớn, Khương Dư Dạng nhìn mặt sông lấp lánh ánh đèn, nhấc điện thoại bấm gọi, đoạn khẽ gọi tên anh: "Thẩm Dực."
Anh nhanh chóng bắt máy, trả lời cô, âm cuối hơi cao: "Hửm?"
"Anh đang bận hả?"
"Lo cho anh à?" Thẩm Dực hỏi thẳng, giọng nói còn mang theo ý cười.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Dực cao cao tại thượng, vững vàng kiên cố, được bao người vây quanh, xa xôi không thể với tới, ai cũng rất kiêng dè anh.
Chỉ có cô muốn dốc sức bảo vệ góc cạnh sắc bén ấy.
Khương Dư Dạng đứng trong gió, cảm nhận làn gió thổi trên sông Hoàng Phố, ngắm nhìn những du thuyền đang kéo còi trên sông.
"Vâng, bây giờ anh định làm gì?"
Thẩm Dực: "Hai bên giao tranh, bên được lợi nhất là ai?"
Chỉ bằng một câu nói, Khương Dư Dạng đã hiểu toàn bộ, nước cờ này của anh mang tên án binh bất động.
Quân Liên càng sốt ruột thì sẽ càng muốn thanh minh về chuyện này, nhưng chủ đề liên quan tới "bệnh viện gian dối" bị nhắc đi nhắc lại, khiến ấn tượng về việc này với mọi người càng sâu sắc hơn.
Tâm trạng Thẩm Dịch rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn chút nào: "Dạng Dạng, em có tin anh không?"
Việc Dịch Khoa sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu trên thương trường thật trơ trẽn.
Đông Y bị hắt nước bẩn, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nếu đã đánh, thì phải tung một cú lội ngược dòng đẹp mắt.
Nước sông cuồn cuộn, lòng cô cũng dâng trào cảm xúc: "Em tin anh, chưa bao giờ thay đổi."
Hôm sau, Thẩm Dực tới sân bay đón cô.
Vali được bỏ vào cốp xe, cô ngồi ghế phó lái, ánh mắt trong veo hiền dịu.
Hai người quấn quýt chốc lát, Thẩm Dực cúi xuống, thơm lên vai và cổ cô một cách kiềm chế, không dám hôn quá mạnh vì sợ để lại dấu hôn.
Khương Dư Dạng thấy anh thì tâm trạng tốt hơn hẳn, cũng nghiêng người, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Đi đâu đây?"
"Bệnh viện." Thẩm Dực đáp.
Vẻ mặt cô cứng lại, nhớ tới bệnh dạ dày của anh, cô còn tưởng sức khoẻ của anh gặp vấn đề.
Thẩm Dực cũng không giấu diếm cô, nói thẳng: "Ông nội muốn gặp chúng ta."
"Ông nội?" Khương Dư Dạng đặt hai tay lên đầu gối, trái tim trống rỗng, tâm trạng xấu hơn thấy rõ.
Lần cuối cùng cô gặp ông cụ Thẩm là dịp tết Táo Quân mấy tháng trước, lúc đó ông đã rất yếu, luôn phải tiến hành điều trị mạnh kết hợp với uống thuốc. Bệnh đến như núi đổ, dù phẫu thuật đã thành công nhưng tình trạng sức khoẻ của ông cụ vẫn ngày một xấu đi.
Bác sĩ thông báo, khoảng thời gian này gia đình nên bầu bạn bên ông nhiều hơn, tránh việc sau này phải nuối tiếc.
Trong khoảng thời gian nằm viện, ông cụ Thẩm không thích bị làm phiền nên không cho đồng đội cũ tới thăm, chỉ để Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi ở lại chăm sóc.
Lúc họ tới nơi, Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi đều có mặt, hai người đang túc trực cạnh giường.
Ông cụ Thẩm ngồi dậy một cách khó khăn, Thẩm Dực nhanh tay đỡ lấy ông.
Sắc mặt ông cụ không tốt lắm, cố gắng giữ tinh thần, nói chậm rãi: "Các con ra ngoài trước đi, Thẩm Dực với Dạng Dạng ở lại trò chuyện với ông một lát."
Lần trước Khương Dư Dạng tới thăm lúc ông cụ Thẩm mới phẫu thuật xong, khi đó ông vẫn có thể ăn một lúc vài quả quýt, tinh thần phấn chấn nói đủ chuyện từ cổ chí kim.
Nhưng mấy ngày tình hình Đông Y không mấy lạc quan, bệnh tình của ông lão cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Con người ta lúc về già thường không quá coi trọng sống chết nữa, sống thêm một ngày hay bớt một ngày thì cũng sẽ tới lúc phải buông tay lìa đời.
Ông cụ Thẩm nằm trên giường bệnh, nắm lấy tay hai người, nói một cách trịnh trọng: "Hai đứa cháu ngoan."
Khương Dư Dạng cố nén nước mắt, gượng cười: "Ông nội."
"Dang Dạng, cháu trai ông từ nhỏ đã nghịch ngợm, nếu sau này nó chọc cháu không vui, ông nội chẳng thể giúp cháu nữa, nhưng cháu cũng không được chịu đựng tủi thân nhé." Tuy bị bệnh, nhưng giọng điệu của ông vẫn cực kỳ uy nghiêm.
Thẩm Dực bóc cho ông quả quýt, nói đùa: "Ông nội, sao ông lại đối xử với cháu trai ruột của mình vậy chứ?"
Ông cụ vuốt râu, hừ một tiếng: "Thằng nhóc mất nết, ông nội không ép cháu ở bên ai, chỉ cần là người cháu thích, cháu gánh vác được trách nhiệm và đối xử với người ấy tốt là ông nội yên tâm rồi."
Thẩm Dực và cô tay trong tay, hứa hẹn: "Ông nội yên tâm ạ, tới lúc đó cháu cho ông xem sổ đăng ký kết hôn nhé."
Nghe vậy ông cụ Thẩm mới mỉm cười, vẻ mặt dịu hơn nhiều.
Sau đó, Thẩm Dực đưa cô tới nghĩa trang Thủ đô, nghĩa trang rất yên tĩnh vào ban ngày, trên đường đi có vài cây hoè, um tùm bóng râm dưới ánh mặt trời.
Bây giờ, Thẩm Dực không còn trốn tránh về cái chết của Thẩm Tầm, cũng không còn tự trói buộc bản thân hay bị cảm giác tội lỗi giày vò nữa.
Khương Dư Dạng nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong ảnh, non nớt đầy sức sống trên ảnh.
Cuối cùng yên giấc ngàn thu ở nơi này.
Cô không dám quấy rầy, chỉ thành kính cảm nhận mùi hương nhang trong không khí.
Thẩm Dực đặt bó hoa bách hợp lên trước bia mộ, lông mi khẽ run, nói với vẻ trịnh trọng như mọi khi: "Thẩm Tầm, bọn anh tới thăm em đây."
Nhuy hoa trắng tinh khôi không tì vết rung rinh trong gió, toả hương thoang thoảng.
Trận hoả hoạn năm ấy, anh là người sống sót, nhưng sinh mạng của Thẩm Tầm đã bị cướp đi.
Trong buổi họp lớp sau đó, nếu Thẩm Tầm không nói muốn đến tìm anh thì đã không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Có đôi khi, "người sống sót" trên thế gian này sẽ đắm chìm trong bóng ma tội lỗi, không tài nào thoát ra được.
Khi đó mọi người đều nói anh tự cao tự đại, kiêu ngạo, không bao giờ cúi đầu hệt như chàng hoàng tử nhỏ.
Nhưng không ai hay biết cảm giác tội lỗi trào dâng trong anh mỗi đêm, làm anh không thể nở nổi.
Những ngày tháng tuổi trẻ bồng bột xưa kia đầy mâu thuẫn, chỉ có Thẩm Dực thấu rõ nỗi đau khổ khi bản thân chới với giữa thiên đường và địa ngục.
Khương Dư Dạng ôm lấy anh, giọng nói dịu dàng: "Thẩm Dực, đã qua cả rồi."
Anh hơi cúi tấm lưng thẳng tắp xuống, vùi đầu vào vai cô, như thể nhìn thấy vị thần của chính mình.
Đúng vậy, mọi thứ đã qua cả rồi.
Bóng ma đeo đẳng trên vai, nhưng anh vẫn lựa chọn đứng thẳng dưới ánh nắng chan hoà, điều này thực sự rất tốt.
Mùa xuân Thủ đô rất ngắn ngủi, vừa vào hè mà hoa hoè đã đua nhau nở rộ.
Sau khi cùng Triệu Á Lâm trở về từ chuyến công tác ở Thượng Hải, Traveler đã hợp tác với tờ tạp chí The X của Thượng Hải, cùng nhau tổ chức một bữa tiệc ra mắt.
Vì trình tự của buổi tiệc, Khương Dư Dạng tự mình sát sao từng bước, dốc sức để buổi tiệc tối diễn ra một cách suôn sẻ.
Vì vậy khi Thẩm Dực vừa nới lỏng cà vạt, Khương Dư Dạng đã nghiêm túc thông báo với anh rằng tối nay cô phải làm rất nhiều việc nên sẽ đi ngủ rất muộn.
Thẩm Dực gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, gác lên tay vịn ghế sô pha, trông nhàn nhã vô cùng.
Ăn tối xong, cô ôm máy tính, tiếp tục vùi đầu sửa tài liệu.
Bỗng nhiên, tầm nhìn hơi tối lại, khoang mũi tràn ngập mùi gỗ thông dễ chịu.
Thầm Dực vừa tắm xong, mái tóc đen chưa khô, những giọt nước lành lạnh tí tách rơi hết xuống chân cô.
Khương Dư Dạng tỏ vẻ vẫn nghiêm túc xử lí công việc, rời mắt đi, không rảnh để ý tới anh.
Thẩm Dực cũng không nói gì, anh khá kiên nhẫn, nhàn nhã ngồi xuống chiếc sô pha đối diện cô.
Anh cầm cuốn [Nếp sống tài chính] lên, ngón tay thon dài trắng trẻo thỉnh thoảng lật giở một, hai trang.
Dưới ánh đèn ấm áp, chiếc áo choàng tắm màu đen anh mặc chỉ thắt đai quanh eo, để lộ cả nửa lồng ngực.
Làn da trắng lạnh như ngọc quý, những giọt nước lấm tấm trên xương quai xanh, cơ bụng ở phía dưới càng dễ khiến người ta liên tưởng.
Quả thực là một màn dùng sắc dụ dỗ…
Khương Dư Dạng vừa thầm lên án hành vi vô nhân đạo này, vừa cắn răng cố chống đỡ; có điều ban đầu cô lặng lẽ nhìn trộm, sau đó thì công khai thưởng thức "bữa tiệc sắc dụ" này luôn.
Thẩm Dực không vạch trần cô, để cô đấu tranh tâm lí, ý cười nơi đáy mắt không sao giấu được.
Kết quả của việc bị sắc đẹp dụ dỗ là... Trong lúc thất thần, tên khách mời tham gia dự tiệc bị cô đổi thành Thẩm Dực.
Khương Dư Dạng cẩn thận thò đầu ra, muốn đàm phán ổn thoả với anh: "Thẩm Dực, nhà mình rộng lắm, hay anh đổi nơi khác đọc tạp chí nhé?"
Phòng của Oceanwide International được thiết kế theo kiểu cả căn nhiều phòng, đến mức có lúc cô đã nằm xuống giường mà quên chưa tắt đèn phòng nào đó còn lười bò dậy đi tắt nữa là.
Thẩm Dực đóng cuốn tạp chí lại, nói với vẻ đương nhiên: "Anh thích ở đây cơ."
Có vẻ như không đàm phán được rồi.
Cô nhíu mày, nói với vẻ đáng thương: "Nhưng em còn phải tăng ca mà..."
"Ừ, anh cũng tăng ca." Thẩm Dịch dựa lưng lên sô pha, giọng nói đầy ẩn ý.
Dương Dư Dạng ngẩn ra, đôi mắt hạnh trong veo như làn nước gợn sóng ở thị trấn Tô, thắc mắc: "Chẳng phải anh nói tối nay không phải xử lí công việc sao?"
Thẩm Dực không đáp, đứng dậy khỏi sô pha, đi tới phía đối diện, vươn tay kéo một cái, cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Tuy anh chẳng hề có động tác nào quá phận, nhưng mọi cử chỉ như đều tự toát lên vẻ gợi tình.
Cô đặt tay lên lồng ngực anh, cảm nhận đường nét cơ bắp nơi đó, mặt mũi thoáng chốc đỏ hồng, trái tim cũng lỡ nhịp.
Thẩm Dực bế ngang cô lên, lúc đặt cô xuống thì tiện tay cởi luôn đai áo choàng tắm.
Xong rồi, xong rồi, Khương Dư Dạng kêu thầm trong bụng, kế hoạch tăng ca tối nay đổ bể rồi.
Thẩm Dực không để cô nghĩ nhiều hơn, nhẹ nhàng kéo hai tay cô ra sau đầu, lòng bàn tay rộng lớn xoa xoa chiếc nhẫn anh tự mình đeo lên cho cô.
Rất đẹp, dưới ánh đèn, trông nó càng lấp lánh hơn.
Đôi môi bị anh chiếm lấy, hai chân cô không những mềm nhũn, mà cả ý thức cũng trở nên mông lung.
Khó khăn lắm cô mới hít thở được một hơi, Thẩm Dực lại sáp tới, trực tiếp tiến vào, ánh mắt thăm thẳm, cất giọng hỏi: "Em hỏi anh tăng ca gì hả? Có nợ thì phải trả, đúng không nào?"
Giọng nói của anh mang chút khàn khàn đặc trưng, đã trầm mê trong đó là chẳng muốn tỉnh lại.
Hai má Khương Dư Dạng nóng bừng, nhớ lại vấn đề tần suất anh đã nói lúc trước. Dạo này cô bận quá, còn tưởng Thẩm Dực sẽ tha cho cô.
Nhưng mà, cô suýt nữa là quên mất cái bản chất đen tối của anh..
Hư hỏng, quá hư hỏng!
Cô hơi rùng mình, những lời chưa nói đều biến thành tiếng rên rỉ.
Dây dưa không ngớt, mây mù che khuất ánh trăng đêm, rèm cửa trong phòng không lọt gió, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim đan xen.
Thẩm Dịch nhìn chiếc hộp nhỏ một cái, bên trong chẳng còn gì, bèn nói: "Dạng Dạng, hết mất rồi, mai anh đi mua."
Do anh không biết kiềm chế, còn cần phải báo cáo với cô nữa hả?!
Khoé mắt cô đỏ hoe, trông như vừa khóc xong, đoạn ôm lấy gối đầu, hắt hơi một cái.
Thẩm Dực đứng dậy tắt điều hoà, sau đó bế cô ra khỏi chăn, đặt cô lên đùi, sấy tóc cho cô.
Anh làm những việc này vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, khác biệt hoàn toàn với Thẩm Dực lúc nãy.
Khương Dư Dạng mơ màng buồn ngủ, bỗng nghe anh hỏi: "Có phải em không thích sấy tóc không?"
"Vâng, ảnh hưởng đến chất tóc."
Chỉ cần đảm bảo tóc đã khô trước khi đi ngủ thì sẽ không bị đau đầu.
Tiếng máy sấy tiếp tục vang lên, Thẩm Dực vén tóc cô ra sau tai, hỏi tiếp: "Vậy sao trước kia em không nói với anh?"
Suy cho cùng thì hồi còn yêu nhau lúc trước, anh cũng từng giúp cô sấy tóc một, hai lần gì đó.
Khương Dư Dạng nhướng mắt, cười ranh mãnh: "Thì để anh thực hiện chút nghĩa vụ bạn trai chứ sao."
Gương mặt cô ngây thơ trong sáng, lúc mưu mô trông hệt như bé nhóc con đang chơi xấu.