Mặc dù pháo hoa chỉ thoáng qua giây lát nhưng ký ức ngày hôm đó ở đại lộ Trường An như một chiếc hộp nhỏ được niêm phong mãi mãi cất vào trong kho, lưu giữ những điều tốt đẹp.
Sau khi kết thúc thành công Hội nghị cấp cao về phát triển AI toàn cầu tại Thủ đô, bài phát biểu của Thẩm Dực về việc bảo vệ Đông Y đã trở thành một chủ đề nóng.
Nhiều phương tiện truyền thông đã viết bài báo về Đông Y, mọi tầng lớp xã hội đang ngày càng chú ý hơn đến triển vọng của y học AI.
Mà Tập đoàn Quân Liên đứng sau Đông Y cũng lập tức nổi lên.
Cho dù thế giới bên ngoài hỗn loạn đến đâu, Thẩm Dực vẫn giữ thái độ tự cao khiêm tốn.
Ngay cả trong bữa tiệc tối anh cũng hiếm khi ở lại, để những người khác không thể xum xoe nịnh nọt được.
Sau khi xã giao xong thì cũng nên có hoạt động giải trí khác, mỗi lần vào lúc này Thẩm Dực sẽ giơ chiếc nhẫn bạc lên: “Có vợ rồi, tôi không tiện ở lại lâu.”
Tuy nói như vậy nhưng sau khi cầu hôn xong, hai người vẫn chưa đi đăng ký kết hôn.
Năm nay là năm quan trọng để Tập đoàn Quân Liên phát triển, [Traveler] cũng đang bước vào giai đoạn trưởng thành.
Họ quá bận rộn nên không tìm ra thời điểm thích hợp mở tiệc đãi khách hay tổ chức hôn lễ, nên tạm thời hoãn lại.
Mùa hè ở Thủ đô mưa rất nhiều, thời tiết mát mẻ trong tiếng sấm chớp.
Đợi đến khi lá phong đỏ rụng xuống, Thẩm Dực mới tranh thủ sắp xếp lại công việc, cuối tuần hai người dự định sẽ đến Tây Sơn.
Buổi sáng cuối tuần, Khương Dư Dạng tắt đồng hồ báo thức đi, lăn một vòng rồi đứng dậy khỏi chăn, cô đi dép lê đi rửa mặt, sau đó ra phòng bếp chuẩn bị thức ăn mang theo.
May là đêm qua cô đã xin tha tới khản cổ, nói rằng không dễ gì hai người mới được tận hưởng thời gian rảnh rỗi ra ngoại ô chơi nên Thẩm Dực mới chưa thỏa mãn mà buông tha cho cô.
Nửa tiếng sau, Thẩm Dực tỉnh dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học, lớp chăn bên cạnh đã trống rỗng, còn lưu lại hương thơm như có như không.
Anh thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, vừa đi ra phòng khách anh đã thấy một dáng người mảnh mai yểu điệu đang bận rộn trong bếp.
“Em làm gì vậy?” Thẩm Dực từ phía sau vòng hai tay ôm cô, chóp mũi cọ qua những sợi tóc mềm mại của cô.
Khương Dư Dạng giận dỗi liếc anh một cái, tiếp tục bận việc trong tay.
Trên bàn là các loại rau và trái cây xanh xanh đỏ đỏ đã được rửa sạch và thái ra, còn có một túi bánh mì nướng, trông giống như cô định làm salad và sandwich đơn giản.
Cặp kính gọng bạc của Thẩm Dực tuột khỏi sống mũi, anh cũng không để ý, dáng vẻ vừa hờ hững vừa cao quý.
Tổng giám đốc Thẩm được biết đến là tài năng trẻ trong ngành đầu tư mạo hiểm, hiện giờ lại đang rất vô lại.
Thẩm Dực không nhịn được, cắn lên vành tai cô: “Dạng Dạng, anh muốn ăn một miếng.”
“Không được, đây là bữa ăn trưa ở trên núi của chúng ta.”
Khương Dư Dạng nghiêm túc từ chối anh, hàng lông mi run rẩy, cô nói: “Đừng mong lúc này em chiều anh.”
Mặc dù không được dỗ dành nhưng hiển nhiên tâm trạng anh rất tốt, đôi mắt đầy ý cười và hỏi: “Dạng Dạng, em cho rằng đây là chuyến đi chơi ngoại ô à?”
“Đúng thế, hôm nay ánh nắng rất đẹp. Chúng mình dạo trên lên núi, khi nào mệt thì ngồi nghỉ ngơi ăn uống gì đó, coi như là ra ngoại ô chơi đi.”
Vì vậy Khương Dư Dạng còn mua thảm ăn cơm chuyên dùng cho cắm trại, đến lúc đó sẽ trải thảm trên cỏ.
Xem như thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của cô.
Thẩm Dực chiều chuộng cô vô cùng, cưng chiều nói: “Ừm, trẻ con quá.”
Ở trước mặt anh, cô mãi mãi có thể tùy ý liều lĩnh, ngây thơ thoải mái.
Lái xe từ Oceanwide đi, tiếng nhạc trong xe du dương nhẹ nhàng suốt quãng đường.
Lúc này đang là cuối tuần nên gần đó không tắc đường, sau khi giao thông thông thoáng, khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng theo các tòa nhà cao tầng san sát nhau biến thành khu danh lam thắng cảnh vùng ngoại ô quanh co khúc khuỷu.
Khi đến Tây Sơn, bầu trời trong xanh, những đám mây lớn dày đặc như lông ngỗng.
Gió thu nhẹ nhàng khoan khoái, lá phong đỏ rực rơi xuống liên miên.
Khương Dư Dạng nhặt một chiếc lá phong đỏ lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm nhận đường gân của lá cây rất rõ ràng.
Nó giống như nhìn thấy những chiếc lá phong đỏ từng được làm những chiếc nhưng lại không ai quan tâm đến mà vứt vào thùng rác.
May mà hiện tại không còn gì hối tiếc nữa.
Núi non ở Tây Sơn trùng điệp, hình dạng những ngọn núi kỳ lạ, sau khi đi cáp treo thì thấy có rất nhiều ngôi chùa yên tĩnh trên này.
Sau khi leo lên rất nhiều bậc thang, lên đến ngôi chùa, phong cảnh cả ngọn núi hiện ra xung quanh giống như bức tranh phong cảnh nhuộm đẫm mực nước chảy từ trên núi xuống.
Ngôi chùa yên tĩnh, tượng Bồ Tát cúi đầu, nhất thời trông vừa thê lương vừa bình yên, có lẽ nó đã có ngàn năm lịch sử trở lên.
Đến điện phụ của ngôi chùa, rừng trúc tươi tốt, gió thổi qua lá trúc, âm thanh xào xạc.
Nghe nói ngôi chùa này cho người địa phương cầu nguyện, trong phật đường đèn lồng luôn sáng rực, tro hương đốt đến khi cháy hết.
Tiếng Phạn vang xung quanh khiến lòng người tĩnh lại, an yên.
Khương Dư Dạng cầm một sợi ruy băng viết điều ước lên, sau khi thắt nút lại, cô còn nghiêm túc cầm bút lông viết lên.
Thẩm Dực không tin thần phật, anh chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua tượng phật, rồi hỏi cô: “Em có nguyện vòng gì sao?”
“Có, nhưng mà là bí mật.” Khương Dư Dạng thần bí khẽ cười, che lại dòng chữ trên rải ruy băng.
Sau đó cô quyên rất nhiều tiền cho hòm công đức.
Thẩm Dực nhìn người trước mặt chắp hai tay lại, quỳ trên đệm bồ đoàn, lưng thẳng như trúc, nhắm mắt cầu nguyện.
Từ phật đường đi ra, trước mặt là cây cổ thụ lớn, bóng râm rợp trời.
Sau khi đã buộc sợi dây cầu nguyện xong thì cần ném lên cành cây đã hoàn thành toàn bộ quá trình cầu nguyện.
Trên cành cây có rất nhiều sợi dây ước nguyện, một số trong đó đã rơi xuống, một số thì vẫn còn trên cành.
Khương Dư Dạng nắm thắt lưng bên cạnh, cười rạng rỡ nhảy lên.
Tim Thẩm Dực đập thình thịch, gió thổi sợi dây bay lên, anh nhìn mà sững sờ, nhìn thấy dòng chữ trên sợi dây bay trong gió.
“Cả đời suôn sẻ, bình an vui vẻ.” Cuối cùng còn viết tên anh trên đó.
…
Buổi trưa đã mệt vì leo núi, Khương Dư Dạng lấy thảm dã ngoại ra trải, bày ngăn nắp những hộp đồ ăn đã chuẩn bị vào buổi sáng ra thảm.
Có lẽ leo núi quá tốn sức nên ăn rất ngon, sau khi ăn xong, Khương Dư Dạng nằm trên đùi anh, như một con mèo nhỏ lười biếng phơi nắng trong ánh nắng mặt trời ban trưa.
Chim heo trong núi cao, ánh nắng thưa thớt chiếu qua những tán lá phong đỏ, vệt nắng loang lổ lốm đốm.
Vạn vật có linh hồn, thời gian trôi dần, cứ sống lãng phí thời gian như vậy dường như cũng không tệ.
Khương Dư Dang nheo mắt lại, nghiêm túc suy nghĩ: “Lần trước em đến chùa Đàm Thác.”
Thẩm Dực nhìn hai má nghiêng nghiêng của cô, hỏi: “Có linh không?”
“Không linh.” Cô thẳng thừng phủ nhận, gần như đã quên mất danh tiếng rất linh của chùa Đàm Thác.
Nếu khi đó cầu mong là khỏe mạnh, mãi mãi không gặp lại thì cô hy vọng tất cả đều vô dụng, có đôi khi nguyện vọng linh nghiệm cũng không phải là chuyện tốt đẹp.
Khương Dư Dạng lười biếng trở mình một cái, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Nhưng lần này đến đây em hy vọng nguyện vọng của mình linh nghiệm.”
Trời đất rộng lớn, vạn vật trôi nổi dưới ánh mặt trời vàng dịu nhận được sự gột rửa.
Khương Dư Dạng nhìn bầu trời xanh, cả cơ thể và tinh thần đều thả lỏng, lần gần nhất nằm ngủ trên mặt đất vô lo vô nghĩ là vào mùa hè ở thị trấn Tô trước đây.
Thời tiết nóng lên, các gia đình đều chạy ra ban công cho bớt nóng, nghe tiếng ve sầu hót, ếch kêu, ánh sao lấp lánh, cứ như vậy ngủ thiếp đi như món quà được tự nhiên ban tặng.
Hóa ra nhanh như vậy đã trưởng thành rồi.
Khương Dư Dạng đè nén nỗi cảm thán trong lòng, trịnh trọng hỏi anh: “Thẩm Dực, bốn mươi năm sau chúng ta còn có thể như vậy không?”
Khi đó bọn họ đã già rồi, có thể Tập đoàn Quân Liên đã phát triển lớn mạnh rồi, cuộc sống của con người không thể tách khỏi AI, có lẽ nhan sắc của cô sẽ già nua, ra khỏi cửa còn phải chống gậy…
Thẩm Dực hôn lên trán cô, nở nụ cười nhạt: “Dạng Dạng, chỉ cần em muốn, anh sẽ ở bên bất cứ lúc nào.”
Trước đây, Khương Dư Dạng vẫn cảm thấy là cô dỗ dành Thẩm Dực nhiều hơn.
Anh cao ngạo sắc bén, cô thì mềm mại như nước, bao dung mọi góc cạnh của anh.
Sau đó lại phát hiện, nửa đời sau cô dần trưởng thành, Thẩm Dực lại không ngừng bao dung cô.
Hai tay anh kê sau đầu, mặc cho ánh nắng chiếu qua khuôn mặt mọi lúc, trong lòng rung động: “Em có sợ không?”
“Không sợ.” Khương Dư Dạng nhếch môi nở nụ cười, vô cùng đắc ý mà nói: “Dù sao anh già thì vẫn là ông cụ đẹp trai.”
Sau cuối tuần, Thẩm Dực sẽ đến khu đất kia khảo sát dự án.
Khương Dư Dạng chủ động xin đi giết giặc, trước khi đi còn thu thập hành lý cho anh.
Cô ngồi xổm trên đất gấp quần áo, còn không quên suy nghĩ: “Vẫn phải chuẩn bị hộp thuốc dạ dày, mệt quá thì phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân làm quá sức.”
“Còn nữa…”
Thẩm Dực ôm cô vào lồng ngực, tùy ý xoa nhẹ.
Áo sơ mi qua đầu Khương Dư Dạng rồi rơi xuống, đôi mắt cô mở to, cô khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
“Muốn hôn em.” Nói nhiều quá thì chỉ cần hôn là được.
Quy tắc hành động như vậy, Thẩm Dực dễ dàng đè người xuống thảm trải sàn.
Tấm thảm này do Thẩm Dực tự chọn khi trang trí ngôi nhà, rất mềm mại, hoa văn phức tạp, mùa đông nằm lên cũng không quá lạnh.
Nhưng sợ cô bị đụng đầu nên anh vẫn cẩn thận để tay bảo vệ sau đầu cô.
Tiếng nức nở vang lên, tim cô đập thình thịch như đánh trống, vừa hoảng sợ vừa khát khao.
Anh ôm cô trong lòng, hôn lên đôi môi mềm mại đầy đặn, giống như miếng thạch lạnh trong miệng, anh vừa mút vừa cười, bả vai run rẩy.
Môi lưỡi tận tình đòi hỏi giữa hàm răng, Thẩm Dực miễn cưỡng buông cô ra và đứng dậy khỏi thảm, hơi thở hỗn loạn.
Khương Dư Dạng vẫn nằm trên thảm, bình tĩnh lại, mái tóc đen dài như mây, đôi môi đỏ mọng yêu kiều ướt át như đóa hồng.
Thấy Thẩm Dực đưa cốc nước qua, cô chậm rãi uống xong thì còn không quên oán trách anh: “Sao không cho em nói xong?”
Thẩm Dực vuốt ve đôi môi cô lại véo khuôn mặt mềm mại của cô, chỗ nào trắng nõn mềm mại.
Rất lâu sau, đôi mắt anh hơi trầm xuống, tham lam nói: “Không làm gì với các miệng này thì thật đáng tiếc.”
Ý đồ rất rõ ràng, là muốn dùng cái gì đó chặn miệng của cô.
Nếu là trước đây, Khương Dư Dạng sẽ phải suy nghĩ một lúc lâu nhưng hiện giờ chỉ mất vài giây đã hiểu ra và nhanh chóng thu dọn đồ trong phòng ngủ, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay ngước lên nhìn anh, phản kháng nói: “Không được.”
Thẩm Dực gãi lòng bàn tay cô, ánh mắt trong trẻo như ánh trăng, nhưng trong lòng lại ẩn chứa mưa bão cuồng phong vô hạn.
Anh nâng cằm cô lên, uống một ngụm nước, giọng mơ hồ hỏi: “Có qua có lại chứ?”
Hơi thở cô căng thẳng, đầu trái tim run lên, lồng ngực phập phồng lên xuống, lông mi khép chặt lại như tráng sĩ đứt cổ tay.
Mấy trò không đứng đắn của Thẩm Dực đều dùng hết lên người cô, anh duỗi tay ra ôm lấy cô từ phía sau, cơ thể gần sát: “Bé con, em lại không nghe lời anh trai rồi.”
Khương Dư Dạng: “…”
Dưới đáy lòng cô cũng cảm thấy như vậy, cho dù bằng bất cứ giá nào, vui vẻ phục tùng, không có gì không ổn cả.
Thấy người cúi đầu xuống, trong lòng Thẩm Dực bất đắc dĩ, anh hít sâu một hơi thấy hơi bực bội: “Thôi bỏ đi.”
Anh sợ làm vậy sẽ khiến cô không thoải mái.
“Không sao.” Khương Dư Dạng vẫn dịu dàng, kiên trì mà nói: “Cái gì anh làm cho em, em cũng có thể làm cho anh.”
Thẩm Dực thở phào một hơi nhẹ nhõm, nỗi bực bội trong lòng cũng tan biến, anh dặn dò cô: “Nếu thấy không được thì em cứ dừng lại.”
Màn đêm yên tĩnh, trong không khí yên tĩnh lặng lẽ kích động.
Ánh mắt anh tối sầm lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm rồi nhanh chóng buông ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Rất nhiều ý nghĩ hoang đường lướt qua đầu anh, ví dụ như bây giờ chết trong tay cô cũng được.
Cô quỳ đến mức đầu gối đỏ bừng, Thẩm Dực ấn vào gáy cô, từ từ ấn xuống.
Sau khi nhả ra, cổ họng Khương Dư Dạng đau nhức ho khan, mặt cũng đỏ lên.
Thẩm Dực ôm cô đi súc miệng, quan tâm hỏi: “Đụng vào rồi sao?”
Khương Dư Dạng xấu hổ bất mãn gật đầu: “Hừ.”
Ánh mắt anh dịu dàng, vỗ lưng cô và nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ hơn.”