Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh

Chương 78

Kỷ Tùy Chi nốc cạn ly rượu, anh ta cảm thấy mình sắp chết vì nhức đầu khi phải ăn cơm chó từ Thẩm Dực.

“Khi nào thì tổ chức đám cưới? Nhanh lên đi.”

Kỷ Tùy Chi trêu chọc bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn, nhưng thực ra trong lòng anh ta thấy vui cho Thẩm Dực, anh ta mỉm cười nói: “Em sẽ mừng cưới toàn bộ số tiền em có.”

Thẩm Dực hơi ngẩn ra, đối với Kỷ Tùy Chi anh cũng không khách khí mà nhàn nhã đáp: “Được thôi, tôi chờ phong bì lớn từ cậu đấy.”

Kỷ Tùy Chi giờ mới thấu cảm giác tự lấy đá đè chân, Thẩm Dực thân là một nhà đầu tư lớn, tiền anh nắm trong tay không đếm xuể, “phong bì lớn” của anh ta phải bỏ bao nhiêu mới đủ hả trời?!

Lúc sau, một số thanh niên hướng ngoại mời Thẩm Dực chơi bi-a, nhưng anh từ chối.

Hiện tại, Thẩm Dực chỉ hận một ngày có quá ít thời gian để anh có thể ở bên Khương Dư Dạng, sao còn thời gian dư ra cho những thanh niên này được.

Sau khi thông báo cho nhau, cả hai rời khỏi “Phong Nguyệt”.

Ngồi trong xe, đột nhiên những bông tuyết trắng ngần bắt đầu rơi, thế giới được làn sương mù trong suốt như pha lê ôm lấy.

Giáng sinh và năm mới đang đến gần, những miếng dán trang trí trên cửa sổ và khắp các con phố cho thấy người dân mong mỏi dịp lễ này thế nào.

Thời gian cứ lặng trôi, anh và cô lại bên nhau thêm một năm nữa.

Dọc đường về, gió lạnh ùa về trên từng ngóc ngách, lác đác hai bên đường là những bà cụ với sạp hàng bán những món đồ nho nhỏ.

Thẩm Dực mua cho cô một ít pháo hoa, ánh lửa từ pháo hoa sáng rực rỡ, vương lại nơi đáy mắt cô.

“Những gì trước kia anh nợ em, anh sẽ trả dần.”

Hóa ra anh nhớ từng chi tiết nhỏ giữa hai người.

Trong đêm tuyết năm ấy, cũng dưới ánh sáng từ pháo hoa, cô như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, từ đó về sau chỉ biết đuổi theo ánh sáng.

Tuyết vẫn rơi nhưng cả hai không muốn che ô, họ muốn để những bông tuyết tinh khôi kia chạm vào đầu, vào tóc mình.

Pháo hoa xì xèo tỏa sáng trong đêm đông, giống như chỉ còn nó là nguồn sáng duy nhất trên đời.

Buổi đêm, gió thổi mạnh hơn, Thẩm Dực cầm pháo hoa trong tay cho tới khi những tia lửa cuối cùng tắt lịm, pháo hoa đã cháy hết.

Lúc đó, Khương Dư Dạng hiểu rằng chắc chắn cô và Thẩm Dực sẽ như pháo hoa ấy, bên nhau thật lâu, thật lâu cho đến khi hai người không còn nữa.



Trước thềm đám cưới, khoảng thời gian này là cuối năm và cũng là một năm Quân Liên thành công khẳng định mình trên trường quốc tế.

Thẩm Dực muốn rằng sau hôn lễ, anh sẽ cùng Khương Dư Dạng nghỉ ngơi nên anh đã cố gắng hoàn thành rất nhiều công việc ở tập đoàn trước thời hạn.

Còn những việc chưa giải quyết, cái nào lùi được anh sẽ lùi, không thể lùi thì đưa ra nhiều lợi ích để tiếp tục hợp tác vào lần sau.

Đám cưới có rất nhiều việc phải chuẩn bị, nhưng về cơ bản, những việc từ nhỏ nhất đến lớn hơn Thẩm Dực đều tự mình làm cả.

Khương Dư Dạng chỉ cần quyết định phù dâu, và cô đã mời Kiều Tụng không chút do dự.

Kiều Tụng luôn sắn lòng, cô ấy nói giống như một bà mẹ gả con gái đi, giọng đầy cay đắng mà thở dài: “Em và Thẩm Dực phải sống cho hòa thuận, chị muốn làm mẹ đỡ đầu càng sớm càng tốt.”

Có vẻ như chủ đề làm mẹ đỡ đầu là điều mà cô ấy không thể buông tha cho Khương Dư Dạng.

Ngày trọng đại gần kề, cả hai xin nghỉ làm để dành thời gian bên nhau nhiều hơn.

Một buổi nọ, cô cầm Ipad xem show tuần lễ thời trang mới còn Thẩm Dực thì đang nghiêm túc viết lách gì đó.

Một lúc sau, Khương Dư Dạng liếc nhìn đống đồ nằm ngổn ngang trên bàn trà. Nhìn có vẻ rất nhiều chữ, nhưng lại không quá dày, nổi bật hơn cả là con dấu sáp màu vàng sáng bóng dưới ánh đèn chùm pha lê.

“Thẩm Dực…” Cô nín thở, rón rén mở một tấm thiệp.

Trên bìa thiệp cưới có tên hai người họ được viết rõ ràng, trang trọng, bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ ghi “Trăm năm hạnh phúc”. Cô mở thiệp ra thì phát hiện bên trọng có dòng chữ do chính anh viết.

Thẩm Dực lớn lên dưới sự hướng dẫn của ông cụ Thẩm, thư pháp là bài học bắt buộc khi còn bé nên chữ anh rất đẹp, mạnh mẽ, gọn gàng.

Thẩm Dực tự làm mọi thứ, bao gồm quà lưu niệm, thiệp mời và việc lập danh sách tham dự.

Anh nói sẽ dành cho cô những gì tốt nhất nên anh phải tự làm mới không có sai sót nào.

Khương Dư Dạng không muốn anh mệt nên cô nói muốn giúp anh viết thiệp mời, dù sao chỉ cần viết theo danh sách Thẩm Dực đã soạn là được.

Ai ngờ việc này lại nhàm chán hơn cô tưởng rất nhiều. Bởi vì địa vị của anh nên trong thiệp có rất nhiều doanh nhân lớn nhỏ, cô không thể lơ là được.

Thẩm Dực buồn cười nhìn cô gái trong lòng mình đã không thể mở nổi mắt nhưng vẫn nắm chặt bút không chịu buông.

Anh cất bút máy trong tay cô, kiên nhẫn vỗ về: “Dạng Dạng, đi ngủ nào.”

Khương Dư Dạng rất bướng bỉnh, khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn tỏ ra quật cường: “Không, em chưa viết xong mà.”

Thẩm Dịch đưa ngón tay cái miết nhẹ môi cô, thấy mắt cô đã mơ màng, anh nhẹ nhàng xoa xoa vầng trán mịn màng của cô.

“Nếu cứ tiếp tục thế này, tối nay em muốn thức thâu đêm phải không?” Anh vừa nói vừa ngầm cảnh cáo, anh không muốn làm cô tổn thương.

Khương Dư Dạng lập tức sợ hãi, thấy anh không nỡ làm mình đau nên cô đành giả vờ ngoan ngoãn để Thẩm Dực bế cô đi ngủ, đắp chăn cho cô.

Trước khi chìm sâu vào giấc nồng, khóe môi cô nở một nụ cười rạng rỡ.

Ngày cưới được ấn định vào hai tháng nữa, địa điểm tổ chức dự kiến là thủ đô, đó sẽ là một đám cưới sang trọng, lộng lẫy, hội tụ nhiều nhân vật nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp trong xã hội.

Một địa điểm khác sẽ nằm trên một hòn đảo ở châu Âu, nơi này chỉ dành cho người thân và bạn bè, tương đối giản dị và riêng tư.

Phải công nhận Thẩm Dực là người chu đáo và tinh tế.

Trước khi đến đảo, Khương Dư Dạng đã thăm lại nơi ở cũ và cùng Thẩm Dực đến Paris để dành thời gian ở bên nhau.

Mặc dù họ đang đi du lịch nhưng cả hai đều không rời khỏi khách sạn, tính đến nay đã năm ngày.

Paris đang vào đông, trời mưa kèm theo gió cuộn sấm rền.

Bọn họ tính đi chơi du thuyền nhưng vì mưa mà phải quay về.

Trở lại phòng, người cô ướt đẫm nước mưa, mái tóc đen tuyền dính trên da thịt, gợi lên dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

Áo của anh cũng ướt sũng, để lộ thân hình rắn chắc, đôi mắt anh trở nên sâu thẳm.

Khương Dư Dạng đi tắm trước, cửa kính lờ mờ hiện ra dáng người mảnh khảnh. Anh chậm rãi châm một điếu thuốc, cảm nhận từng luồng khói thuốc như đốt cháy cổ họng anh.

Thẩm Dịch ôm cô từ phía sau, trên mặt anh là nụ cười tươi, thì thầm bên tai cô: “Tắm cùng anh đi.”

Bên ngoài trời vẫn mưa to còn trong phòng tắm, nhiệt độ dần tăng lên, tiếng nước chảy róc rách…

Khương Dư Dạng yếu ớt bám vào thành bồn tắm, cảm giác được nước theo động tác của anh mà đi vào vô số lần.

Đó thực sự là một tuần đê mê không lối thoát.

Không có chuyến bay thẳng từ Paris tới đảo nên họ đã đi chuyên cơ tới đó.

Mùa này ở trên đảo trùng với mùa xuân trong nước, cảnh vật tràn đầy sức sống, ánh nắng chan hòa.

Từ trên trực thăng nhìn xuống, cô thấy được hòn đảo được bao phủ bởi màu xanh của rừng cây, như viên ngọc lục bảo nổi giữa lòng đại dương xanh thẳm.

Đảo không lớn nhưng cảnh quan rất đẹp, có nhiều du khách đến nghỉ dưỡng vào thời điểm này.

Vào ngày đầu tiên sau khi tới đảo, váy cưới của Khương Dư Dạng cũng được vận chuyển từ châu Âu đến.

Cô đã gặp nhiều nhà thiết kế nổi tiếng ở châu Âu, trong đó, bộ sưu tập váy cưới “Nữ Hoàng” là được đánh giá cao nhất nên giá thành rất cao và số lượng có hạn trên toàn thế giới. Vô số cô gái muốn được mặc một trong số chúng trong ngày cưới của mình.

Tuy nhiên, Thẩm Dực thậm chí còn không thèm chớp mắt mà chọn một chiếc làm hôn phục trên đảo.

Khương Dư Dạng thay váy cưới trong phòng, nhưng con gái bình thường vốn thay quần áo rất chậm, váy cưới lại tinh xảo, phức tạp nên thời gian chờ lại càng kéo dài ra.

Thẩm Dực đứng bên bờ biển cách đó không xa, thản nhiên chơi đùa với chiếc bật lửa trong tay, rũ mi, không biết đang nghĩ gì.

Chiếc đồng hồ nhích thêm một giây nữa thì cửa phòng mở ra, Khương Dư Dạng thon gọn, xinh đẹp trong bộ váy cưới bước ra khiến ai cũng không thể dời mắt.

Chiếc váy cưới được làm thủ công bằng loại vải tốt nhất, chỉ riêng số lượng ngọc trai đính trên đó đã nhiều không đếm xuể, dưới chiếc váy cưới trắng tinh hông tì vết là làn da mềm mại trắng nõn của cô, như hòa với lớp vải tuyn, cũng như đang so kè với làn da xem cái nào trắng hơn.

Nhưng khi cô mỉm cười lại khiến cho cả thế giới như sáng bừng lên, vải vóc chỉ là thứ để tôn lên cho người mặc.

Lòng Thẩm Dực chậm rãi chùng xuống, anh cũng phải sững sờ trong giây lát khi thấy Khương Dư Dạng đang tiến về phía mình.

Không chỉ dừng lại ở hài lòng, sau khi nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh khiết kia, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.

Nhưng tính ngạo mạn đánh chết cũng không đổi khiến Thẩm Dực nhanh chóng tỉnh táo lại, đè nén niềm vui trong mắt, dùng giọng mũi nói: “Đẹp lắm.”

Cô nâng cằm, không chịu bỏ cuộc, hỏi: “Chỉ đẹp thôi à?”

Thẩm Dực không thể kiềm chế được nữa, lòng ngập tràn yêu thương mà ôm cô vào lòng, anh cảm thấy những gì đang xảy ra tựa như giấc mơ mà anh không đành lòng tỉnh lại.

“Anh rất mãn nguyện.” Anh nhéo nhéo tai cô, âu yếm nói: “Vì cô dâu xinh đẹp nhất thế gian đang đứng trước mặt anh.”

Người này lén cô luyện nói lời tình tứ từ lúc nào vậy, cái gì anh cũng nói được luôn!

Ngày hôm sau, hôn lễ chính thức bắt đầu, gió biển thổi nhè nhè, chim hót líu lo như cùng chung vui.

Khách mời có mặt trên đảo đều là người thân, bạn bè của hai người đến chung vui. Họ đến, mang theo những lời chúc chân thành nhất. Không khí thật bình yên.

Khương Dư Dạng đứng ở một đầu thảm đỏ, tay cầm hoa cưới.

Vốn dĩ đoạn đường này cần có một người cha nắm tay cô rồi giao cho Thẩm Dực.

Hiện tại, chỉ có một mình cô đi đến bên anh nhưng cô không hề cảm thấy cô độc.

Chỉ có chút hồi hộp.

Nơi cuối đoạn đường này là người cô yêu, cô và anh cùng nhau bước tiếp, một đời không hối hận.

Giờ lành đã điểm, sau khi chủ hôn tuyên bố bắt đầu, Khương Dư Dạng nhẹ nhấc váy cưới, tay ôm hoa cưới, bước từng bước chắc chắn về phía trước.

Các vị khách đang vỗ tay cho tình yêu của họ, Kiều Tụng thậm chí còn cảm động tới rơi lệ, cũng có rất nhiều khách du lịch dừng lại để nhìn ngắm đám cưới thế kỷ đang được diễn ra, bị bầu không khí bên này thu hút, họ liền cầm điện thoại di động chụp ảnh lại.

Tất cả những người có mặt ở đây nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ cùng chúc phúc, tiếng vỗ tay cổ vũ kéo dài.

Khương Dư Dạng rưng rưng nước mắt, ánh mắt hiền hòa, trong trẻo không tì vết.

Giữa biển người, chỉ có một người duy nhất là điểm mà cô muốn bước tới, người có tình yêu mãnh liệt nhất và duy nhất dành trọn cho cô. Dù con đường phía trước có dài bao nhiêu, anh cũng cùng cô tay trong tay vượt qua, bất chấp mọi chông gai, thử thách.

Thẩm Dực theo dõi sát sao từng bước cô đi, ánh mắt không hề dao động.

Thế giới của anh lúc này tràn ngập ánh sáng, giấc mơ của anh đã trở thành hiện thực.

Thẩm Dực mặc một bộ vest trắng tôn lên bờ vai rộng và vòng eo hẹp, gió biển thổi qua, những sợi tóc vuốt rũ trên trán quét ngang qua đỉnh lông mày.

Anh vẫn là cậu bé ngày ấy, ngỗ ngược nhưng đầy dịu dàng.

Sự dịu dàng này của anh chỉ dành cho cô mà thôi.

Người chủ hôn cao giọng: “Bây giờ tôi xin mời chú rể tuyên thệ…”

Những người dưới khán đài trở nên hưng phấn, Kỷ Tùy Chi hăng hái hét lớn nhất: “Anh Thẩm, thể hiện cho tốt vào…”

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, toàn thân Thẩm Dực chìm trong ánh sáng, khóe môi anh cong lên: “Bà Thẩm, cho dù giữa chúng ta là đường ngược chiều, nhưng xin em hãy để anh đi cùng em đến hết cuộc đời.”

Mắt Khương Dư Dạng ươn ướt, cô bước tới, đan những ngón tay mình vào tay anh.

Sau đó, hoa cưới được ném ra phía sau.

Thật bất ngờ, không biết có phải sự sắp đặt lạ kỳ của nhân duyên hay không, Kiều Tụng bắt được bó hoa cưới. Cô ấy cầm bó hoa ngẩn người, mọi người có mặt ở đó đều cười vui vẻ.

Đương nhiên đối tượng trêu chọc lớn nhất phải là đôi vợ chồng mới cưới kia. Một lúc sau, Kỷ Tùy Chi đầu têu hò hét: “Hôn đi, hôn đi…”

Tấm khăn che mặt bị gió thổi bay bay, Thẩm Dực cúi người về phía Khương Dự Dạng, anh vòng tay ôm chặt eo cô, hôn lên môi cô qua tấm vải.

Thánh thiện và ngoan đạo.

Sóng đánh ập vào bờ, những ly rượu sâm panh được cụng vào nhau, lúc này máy ảnh lóe sáng, bức ảnh trở thành khung cảnh đẹp nhất trên đảo.

Khi hoàng hôn buông xuống, khách khứa đều đã thỏa mãn, Khương Dư Dạng vẫn đùa nghịch với những con sóng bên bãi biển, vui vẻ như một đứa trẻ tinh nghịch.

Ngọn hải đăng cách đó không xa được thắp sáng, chiếu ra ánh sáng chói lóa, rải trên mặt biển như những vì sao lấp lánh.

Ánh sáng và bóng tối chồng chéo lên nhau, sóng đánh dập dìu phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm đen.

Một lúc sau, Khương Dư Dạng chơi mệt, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

Thẩm Dực cõng cô trên lưng, trên tay vẫn cầm đôi giày cao gót màu bạc của cô đi dọc theo bờ biển.

Gió rít bên tai, bóng dáng anh cao cao đứng trong ánh sáng lờ mờ giữa đêm tối, toàn thân thẳng tắp như cây tùng cây bách.

Khương Dư Dạng nhìn bờ vai rộng rãi của anh, cô nhắm mắt lại, lặng lẽ cọ cọ má mình vào lưng anh, cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô vòng tay ôm cổ anh, thở nhẹ: "Thẩm Dực, em đã nói với anh là em rất muốn đi biển chưa?"

Anh có thói quen tập thể dục thường xuyên, có thể cõng người trên lưng và đi bộ mà không gặp khó khăn hay loạng choạng.

Thẩm Dực chờ đợi lời nói tiếp theo của cô: “Hả?”

Giọng nói của Thẩm Dực như rung lên trong lồng ngực cô, khiến trái tim cô tê dại.

Khương Dư Dạng trầm mặc hồi lâu, mới bình tĩnh nói: “Ba em trước kia làm việc cho hải quân, mẹ em trước khi qua đời, bà có nói với em, nếu nhớ ba thì có thể ra bờ biển gặp ông."

Giọng Thẩm Dực nghe đặc biệt rõ trong tiếng sóng ầm ầm, anh hứa: “Dạng Dạng, hãy cho anh thời gian bù đắp những thứ em còn thiếu.”

Dù từ nhỏ không được ở gần ông ấy nhưng dưới sự dạy dỗ của mẹ, Khương Dư Dạng đã hoàn thành tâm nguyện của ông ấy và trở thành một cô gái tốt bụng, mạnh mẽ, dịu dàng và sắc sảo.

Tốt quá.

Cô rất tận hưởng cảm giác lúc này, cô biết rằng đó không chỉ là tình yêu mà còn là sự tin tưởng kéo dài suốt cuộc đời và sự chân thành vĩnh cửu.

Ánh trăng rơi trên vai anh, Thẩm Dực quay đầu lại, chạm vào chóp mũi cô.

Thẩm Dực bỗng nhiên nhếch môi, trong mắt lấp lánh: “Có một điều anh chưa nói trong đám cưới hôm nay.”

"Cái gì vậy?" Khương Dư Dạng nín thở lắng nghe, cô chưa bao giờ nghĩ Thẩm Dực lại căng thẳng như vậy, nhưng giây tiếp theo, khi anh nói ra lời đó, nước mắt cô lại rơi xuống.

"Thật may mắn biết bao khi có em trong đời."

Không phải anh quên, mà anh chỉ muốn nói cho một mình cô nghe mà thôi.

Từ năm mười lăm tuổi đến nay, ở cùng Thẩm Dực gần mười năm, Khương Dư Dạng từ lâu đã biết…

Cô chạy về phía anh bấy lâu nay, nhưng anh đã mang toàn bộ bóng tối trên lưng, để khi ôm cô, anh chỉ còn ánh sáng dịu dàng.
Bình Luận (0)
Comment