Sau khi nhậm chức, Linh Mai đã xin đi làm phóng viên chiến trưởng ở quốc gia rất nguy hiểm hiện nay. Tổ chức tiến hành xét duyệt và đã phê chuẩn hồ sơ giúp cô.
Linh Mai về đến nhà đã thông báo chuyện này cho ba mẹ ngay.
Hai người đều im lặng, ai cũng không chịu lên tiếng trước. Bởi vì bọn họ đều biết phóng viên chiến trường là nghề múa trên mũi đao, không có bậc ba mẹ nào có thể ủng hộ mà không một lời oán thán.
Linh Mai biết mình phải trả giá cho sự lỗ mãng tiền trảm hậu tấu của mình, nên đã cung kính chào kiểu quân đội với Thẩm Dực, trịnh trọng nói: “Ba mẹ, con hy vọng ba mẹ có thể đồng ý về sự lựa chọn của con. Con sẽ không hối hận, mong ba mẹ hãy ủng hộ con.”
Cuối cùng, cả Thẩm Dực và Khương Dư Dạng đều không can thiệp vào chí hướng của cô.
Trước khi đi, Thẩm Dực đã đến sân bay tiễn đưa, bóng lưng như đã già thêm mười tuổi.
Sau khi Linh Mai đến Syria đã trở thành nữ phóng viên trẻ tuổi nhất trong số phóng viên chiến trường. Vì trong tên của cô có một chữ “Mai” cho nên người ta đã tặng cho cô cái tên “Hoa Hồng* Chiến Trường”.
*Trong tiếng Trung từ mai có nghĩa là hoa hồng.
Trong tin tức, cô liên tục đi sâu vào mặt trận tiền tuyến, mạo hiểm bất chấp tính mạng để mang lại những tin tức trực tiếp.
Vào ngày sinh nhật của Khương Dư Dạng, Linh Hi đã chính thức bước vào Bộ Ngoại giao để làm việc.
Tin tức này vừa được tung ra, trên mạng đều nói rằng đây là người có giá trị nhan sắc cao nhất trong nhóm thiên tài ngoại giao. Gương mặt kia của Thẩm Linh Hi là bằng chứng rõ ràng nhất.
Tối hôm đó, một nhà ba người cùng chúc mừng Linh Hi nhậm chức và sinh nhật của Khương Dư Dạng.
Thẩm Dực bưng bánh kem lên bàn, bảo bà thổi tắt nến: “Sinh nhật vui vẻ, Dạng Dạng.”
Linh Hi chúc xong thì mở một đoạn video trong điện thoại ra: “Linh Mai còn tặng quà cho mẹ này.”
Linh Mai đang ở đất nước xa xôi đã quay lại những lời mà mình muốn nói: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ…”
Thế giới sau lưng cô tàn tạ khắp nơi, có lẽ vừa mới trải qua sự bắn phá của lửa đạn, cao ốc sụp đổ, xung quanh đều là cảnh tượng đổ nát.
Linh Mai mặc trang phục xung phong, gương mặt trắng trẻo thuần khiết, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kiên định: “Con biết mẹ và ba đều rất lo lắng cho con,
nhưng nếu sợ hãi thì con đã không đến đây. Con sẽ bình an trở về, ba mẹ cũng đừng nhanh già nữa nhé.”
Khương Dư Dạng bỗng rơi nước mắt. Có lẽ năm tháng sẽ không bỏ qua cho ai, nhưng nghe Linh Mai nói những lời này bà vẫn vô cùng xúc động.
Con gái của bọn họ đã không còn là Tiểu Bá Vương tùy hứng gian xảo ngang ngược ngày xưa nữa, mà sau khi có cảm giác sứ mệnh đã tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.
Một nhà ba người ăn tối xong, Thẩm Dực đã đề nghị với bà: “Em muốn đi ra ngoài hóng gió không?”
Linh Hi cài nút áo vest xong thì hiểu ý ngay, cười nói: “Ba mẹ hãy đi tận hưởng thế giới của hai người đi.”
Kết hôn nhiều năm như vậy, con cái đều đã trưởng thành, bọn họ vẫn luôn đặt trọng tâm vào gia đình, do đó thế giới của hai người cũng bị thu hẹp ngày càng nhỏ dần.
Màn đêm yên tĩnh, đèn đuốc sáng choang.
Nhiều năm trôi qua, thủ đô đã sớm thay đổi long trời lở đất, đâu đâu cũng sầm uất sáng rực, đẹp không sao tả xiết.
Dòng xe cộ đang chạy trên đường vành đai, lao nhanh vun vút, cứ như đang đắm chìm trong ngân hà lấp lánh nhất ngoài vũ trụ.
Cảnh đêm biến hóa huyền ảo thành hư ảnh, tô điểm bên cửa xe, giống như từng viên kim cương tấm chói mắt.
Lái xe trên đại lộ Trường An quen thuộc, Khương Dư Dạng nghĩ đến pháo hoa rực rỡ đêm hôm đó. Hóa ra ngày Thẩm Dực quỳ một chân xuống cầu hôn cô đã trôi qua mấy chục năm rồi.
Mấy chục năm trôi qua trong chớp mắt, bọn họ đều đã già rồi, may mà thành phố này vẫn còn trẻ trung.
Xe dừng ở bên đường, Khương Dư Dạng khẽ tựa đầu lên bả vai ông, ý cười nhàn nhạt: “Thẩm Dực, em yêu anh.”
Thẩm Dực vuốt ve lòng bàn tay bà, hòa quyện vào hơi thở của bà: “Ừm, anh biết mà.”
Khương Dư Dạng lắc đầu, nhấn mạnh với ông: “Là yêu anh nhất.”
Là tình yêu mà đến khi mọc tóc bạc rồi vẫn sẽ yêu đến già.
“Em từng nói, anh là ông lão đẹp trai nhất trong lòng em.” Thẩm Dực hơi hất cằm, tính tình vẫn không khác gì mấy so với hồi trẻ, có điều đã có thêm một số thứ lắng đọng theo năm tháng.
Sau khi xuống xe, hai người đã hòa vào dòng người tấp nập.
Thẩm Dực thấy ý cười của cô vẫn chưa tan đi cũng nghiêng đầu cười đáp lại, trong mắt đều là tia sáng dịu dàng vụn vặt: “Em đang nghĩ gì thế?”
Bà nắm lấy bàn tay già nua của Thẩm Dực tiến về phía trước, bước chân cực kỳ chậm rãi: “Em đang nghĩ đến lúc lần đầu tiên em đến Thủ đô.”
Đó là sự khởi đầu cho một câu chuyện.
Mà bây giờ, dường như câu chuyện của bọn họ đã sắp đi đến hồi kết.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cơ thể của Thẩm Dực vẫn cường tráng, lưng cũng không lom khom như mấy ông bà cụ khác, trông vẫn còn phong độ nhanh nhẹn.
Nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, ông không còn nhìn thấy rõ chữ trên tạp chí, mà phải đeo kính lão lên để đọc.
Đôi khi ngay cả đường về nhà cũng quên mất, đi được một nửa sẽ giống như nằm mơ, thậm chí còn chẳng biết mình đang đi đâu.
Kể từ khi sinh ra ông đã sống ở thành phố này hơn nửa cuộc đời, không ngờ vào giây phút nào đó Thẩm Dực lại cảm thấy xa lạ.
Tim Khương Dư Dạng chùng xuống, biết rõ triệu chứng của Thẩm Dực gợi về điều gì.
Đầu tiên là bà lẳng lặng khóc thầm một lúc, rồi quyết định lúc nào cũng ở bên cạnh ông, chỉ sợ ông xảy ra chuyện gì bất trắc.
Vào một đêm nào đó, Khương Dư Dạng xuống lầu mua vật dụng hàng ngày xong thì đi lên lầu, ai dè chỉ trong chốc lát về đến nhà đã không thấy Thẩm Dực đâu cả.
Điện thoại của ông vẫn đang để trên bàn, thế nhưng chìa khóa và ví tiền đều biến mất.
Bà nghĩ trong quãng thời gian ngắn như thế hẳn là ông vẫn chưa đi quá xa, thế là chạy ra ngoài đi tìm. Ai dè bà thở hồng hộc đi khắp khu chung cư cũng không nhìn thấy bóng dáng của ông.
Lúc này vẫn đang là mùa đông, gió lạnh xen lẫn hạt tuyết thổi vào mặt tạo ra cảm giác đau rát.
Ngộ nhỡ Thẩm Dực đi lạc thật thì vào trời đông giá rét thế này phải làm thế nào?
Khương Dư Dạng càng nghĩ càng sốt sắng, vội vã gọi điện cho con trai.
Thẩm Linh Hi vừa mới làm xong công việc, đang bước ra khỏi cao ốc hành chính của Bộ Ngoại giao, cất tiếng hỏi: “Mẹ, sao thế ạ?”
“Ba con mất tích rồi, mẹ cũng không biết ông ấy đã đi đâu nữa.”
Thẩm Linh Hi đáp: “Mẹ, con biết rồi. Con sẽ về nhà ngay để cùng mẹ đi tìm.”
Rất nhanh, đã tìm thấy tung tích của Thẩm Dực.
Trong cục cảnh sát, Thẩm Dực đang ngồi trong khu vực chờ đợi, mặc một chiếc áo măng tô, gương mặt thanh tú, kính lão trên mũi càng khiến ông trở nên thư sinh.
Thấy người đi tới, cảnh sát chủ động dò hỏi: “Hai người là người nhà của ông cụ này đúng không?”
Khương Dư Dạng và Linh Hi cùng đồng thanh: “Đúng vậy.”
Cảnh sát sáng tỏ: “Là thế này, cảnh sát chúng tôi đang đi tuần tra bên đường thì gặp ông cụ. Ông ấy đã lưỡng lự ở giữa hai con đường rất lâu. Cảnh sát chúng tôi tốt bụng muốn giúp ông ấy, ai dè ông ấy lại không chịu lên xe, cũng chẳng biết nhà ở đâu. Vì thế chúng tôi chỉ có thể dẫn ông ấy đến cục cảnh sát để đợi người nhà đến nhận lãnh.”
Thẩm Linh Hi thở phào nhẹ nhõm, không biết phải nói gì, cuối cùng trái tim đang lo lắng treo lơ lửng cũng được thả lỏng.
“Ba, rốt cuộc ba đã đi đâu thế? Mẹ sắp lo lắng đến đổ bệnh rồi.”
“Ba đi mua bánh quế hoa mà Dạng Dạng thích ăn.” Thẩm Dực bắt đầu tủi thân, tháo kính lão xuống, để lên chiếc ghế bên cạnh.
Gió tuyết quá lớn đã làm mờ mắt kính của ông rồi.
Thẩm Linh Hi hoàn hồn, vừa ngạc nhiên vừa chua xót, không nói ra được một câu.
Còn Khương Dư Dạng càng khóc không thành tiếng, hai mắt ngấn lệ.
Bà tiến lên một bước ôm chầm lấy Thẩm Dực, nhìn ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt ông, dè dặt hỏi: “Em không cần bánh quế hoa, được không?”
Thẩm Dực lại lấy hạt dẻ ngào đường mà mình đã cất rất lâu ở trong túi áo khoác ra. Ông nhớ có một cô gái trẻ thích mua cái này ở quầy hàng cạnh cổng trường cấp ba để ăn.
Hôm nay trời rất lạnh, ông sợ đến khi đưa đến tay sẽ bị lạnh, đành phải cất trong túi để giữ ấm.
Bây giờ lấy ra ở cục cảnh sát, hạt dẻ ở bên trong vẫn còn nóng hổi tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Ông sững sờ vài giây: “Em không thích ăn bánh quế hoa à? Vậy ăn cái này nhé?”
Thẩm Linh Hi và cảnh sát đều vừa khóc vừa cười, bó tay toàn tập với mạch suy nghĩ của ông.
Khương Dư Dạng cảm thấy tim mình chua xót như có kim đâm dày đặc.
Sau đó bà khóc như vỡ đê, không thể kiềm nén được nữa mà trút hết ra ngoài.
Thẩm Dực không hiểu tại sao bà lại khóc đau lòng đến thế, mà chỉ cảm thấy bà rất giống Dạng Dạng.
Có lẽ bà chính là Dạng Dạng.
Khương Dư Dạng được ông cưng chiều ôm vào lòng, dần cầm nước mắt đang chực trào, ngang bướng nói: “Em không cần gì cả. Thẩm Dực, em chỉ cần anh ở bên cạnh em thôi.”
Cũng trong năm đó, tình hình chiến tranh ở nước ngoài chuyển biến đột ngột. Không quân của Trung Quốc nhận được mệnh lệnh, hộ tống toàn bộ phóng viên chiến trường về nước.
Trong đó Linh Mai trở về từ Syria là được chú ý. Cô vẫn còn trẻ, vẻ ngoài xuất chúng, tư thế oai hùng lẫm liệt, năng lực chuyên môn cũng được quốc tế công nhận.
Rất nhanh, đã có một chương trình tọa đàm mời cô đến làm khách.
Phóng viên đưa micro đến bên tay cô, phỏng vấn: “Rất nhiều người cảm thấy làm một nữ phóng viên chiến trường rất dũng cảm, cô nhìn nhận thế nào về vấn đề này?”
Sống lưng của Linh Mai thẳng tắp, đối đáp một cách tự nhiên: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có dũng cảm hay không, mà chỉ cảm thấy đây là sự lựa chọn mà mình có thể đảm đương.”
“Sau khi cô làm nữ phóng viên chiến trường, cô có nghĩ đến vấn đề mà trước giờ mình chưa từng nghĩ đến hay không?”
Ánh mắt Linh Mai sáng rực, bên gò má có một đồng điếu. Cô rũ mi mắt, hai tay siết thành nắm đấm: “Ở chiến khu, mỗi ngày mở mắt ra, tôi vẫn còn sống, thế giới này vẫn có mặt trời là điều mà tôi muốn cam đoan.”
Phóng viên khâm phục gật đầu: “Linh Mai, có thể chia sẻ với chúng tôi về chuyện khó quên của cô ở chiến khu không?"
Linh Mai đáp: “Mẹ tôi thích ăn đồ ngọt, là loại kẹo sữa Thỏ Trắng kia đó, vì thế trước khi đi đã mua cho tôi một túi kẹo. Sau khi tôi đến Syria, đã mua chia số kẹo này cho các bạn nhỏ. Trong đó có một cậu bé gầy đến mức đáng thương, vừa nhìn thấy chúng tôi đến thì giống như chú nai bị dọa sợ.”
“Cậu bé ăn kẹo xong đã trốn thẳng sau lưng mẹ khóc lóc. Đến lúc đó tôi mới biết, kể từ lúc sinh ra đến giờ, đứa bé này chưa bao giờ biết mùi vị ngọt ngào là như thế nào.”
Ở đất nước chiến tranh, giá của một túi kẹo khiến người ta kinh ngạc. Có một số đứa trẻ kể từ lúc chào đời đã không biết mùi vị ngọt ngào...
Phóng viên hoàn toàn là đến hiện trường phỏng vấn, vừa nắm được từ quan trọng trong lời nói của cô đã bắt đầu đề tài tiếp theo: “Cô vừa mới nhắc đến ba mẹ cô, vậy bây giờ cô có lời gì muốn nói với họ không?”
Nhắc đến đề tài này, dường như đã đánh trúng phòng tuyến tâm lý mềm yếu nhất của Linh Mai.
Vành mắt cô đỏ hoe, đáy mắt ẩm ướt: “Tôi không biết ba tôi có còn nhớ ra tôi hay không, dường như ông ấy đã quên hết mọi chuyện. Chỉ trong một đêm đã cải lão hoàn đồng. Trước đây là ông ấy dắt tôi học đi, bây giờ là tôi dắt ông ấy lảo đảo về nhà.”
“Thế nhưng tôi muốn nói, tôi rất cảm ơn ba mẹ đã yêu thương tôi sâu đậm. Bọn họ là người cầm lái tốt nhất trong cuộc đời tôi.”
Phỏng vấn xong, Linh Mai và Linh Hi đã bàn bạc cùng trở về nhà một chuyến.
Phóng viên cũng là lần đầu tiên biết ba của Linh Mai là người đầu tư rất có địa vị trong giới đầu tư mạo hiểm. Còn mẹ là tổng biên tập tạp chí tiếng tăm lừng lẫy.
Thảo nào đứa trẻ được lớn lên trong môi trường được yêu thương như vậy có thể gánh chịu áp lực cực lớn, đi tuyên truyền tình yêu và hòa bình.
Linh Hi mặc vest mang giày da, hô lên: “Ba mẹ, đến chụp ảnh gia đình nào.”
Một nhà bốn người tập trung đứng trước ống kính, hình ảnh hài hòa lại đẹp đẽ.