Chỉ cần Thẩm Dực ở một mình với cô thì tất cả những cái gọi là dịu dàng ôn hòa, nhã nhặn khiêm tốn của anh đều sẽ biến mất, anh vốn dĩ là một ác quỷ xấu xa hoàn toàn.
Nhưng vấn đề là cô lại không thắng được anh.
Khương Dư Dạng không còn hy vọng gì quay người đi xuống lầu, mặc kệ sách giáo khoa vẫn còn trong tay Thẩm Dực.
Thẩm Dực ngăn cô lại, nói: “Em không cần sách nữa à?”
Anh có chút thích thú khi thấy cô bỏ chạy, nhìn thật sự rất buồn cười. Anh ung dung nhìn bóng lưng cô từ trên cao xuống.
Thẩm Dực đang đánh cược rằng Khương Dư Dạng sẽ nhìn lại.
Bước chân của cô như bị chặn lại, sau khi hít một hơi thật sâu thì thấy một bóng người ập xuống phía sau cô.
Khương Dư Dạng đứng ở trên cầu thang thấp hơn anh mấy bậc, ngẩng đầu, ánh mắt trong sáng nhưng kiên cường.
Sau khi Thẩm Dực nhìn thấy dái tai trắng nõn của cô gái thì ánh mắt lóe lên một chút. Anh trả lại sách giáo khoa cho cô nhưng trong mắt vẫn tràn đầy kiêu ngạo, cao quý khó có thể với tới được.
“Nếu muốn cuốn băng thì đến chỗ tôi để lấy.” Chàng trai thản nhiên nói xong liền đi xuống lầu.
Một cơn gió mát thổi qua mặt cô, xung quanh trở lại dáng vẻ ảm đạm không một vì sao.
Cứ như chưa từng có ai đặt chân tới đây vậy.
Ngày đó, người ta thường dựa vào băng để luyện nghe tiếng Anh, việc luyện tập ở trường không thôi chắc chắn là chưa đủ.
Thành thật mà nói thì điều kiện "cuốn băng tiếng Anh" mà Thẩm Dực đưa ra rất hấp dẫn.
Thật khó để từ chối.
Khương Dư Dạng không còn tâm trạng để tiếp tục ghi nhớ từ vựng. Cô từ trên sân thượng trở về phòng học, lấy nhật ký ra rồi dùng bút viết hai chữ Thẩm
Dực.
"Thẩm Dực, tên xấu xa."
Viết xong thì Khương Dư Dạng lại không cam lòng gạch bỏ dòng này.
Cô tiếp tục viết ở đoạn sau…
13/10/2008
"Nếu muốn cuốn băng thì đến chỗ tôi để lấy."
Ngày hôm sau, hậu quả của một giấc ngủ kém chất lượng chính là đôi mắt sưng húp của cô.
Khương Dư Dạng dùng nước lạnh rửa mặt một lát, làn da cô trắng như sứ, cuối cùng thì quầng thâm dưới mắt cũng nhạt hơn nhiều.
Cô mặc đồng phục học sinh mùa thu đông rồi buộc tóc gọn gàng bằng dây chun.
Dì vừa bưng bữa sáng hôm nay lên bàn, có nhiều món để cô lựa chọn, ngoài ra còn có cháo bí đỏ rất thích hợp cho mùa này.
Khương Dư Dạng đang buồn ngủ, thấy dì đặt một vật hình vuông bên cạnh bát mình, dặn dò cô: "Dạng Dạng, đây là anh Thẩm Dực của cháu nhờ cô đưa cho cháu."
Không phải anh đã nói rằng nếu cô muốn có cuộn băng thì phải tự đi lấy hay sao?
Bây giờ gửi nó qua cho cô là có ý gì?
Cô uống bát cháo bí đỏ ấm áp, đầu óc nhỏ bé này không thể nào hiểu nổi Thẩm Dực.
Nhưng phải nói rằng cuốn băng này xuất hiện sau kỳ thi tháng và đơn giản là “cứu tinh” cho việc nâng cao điểm nghe tiếng Anh.
Khương Dư Dạng mở cặp sách của mình rồi đặt cuốn băng vào ngăn thứ hai.
...
Sau mỗi kỳ thi tháng thì Chu Tuân sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi trong lớp.
Chu Tuân thích thành lập một đội "Một một", có nghĩa là nếu xét về thành tích tổng thể thì hai người có thể bổ sung cho nhau nhiều nhất sẽ trở thành bạn cùng bàn.
Và bạn cùng bàn mới của cô chính là cô gái xinh đẹp lộng lẫy nhất lớp, Tưởng Việt Linh.
Nói về thành tích thì Tưởng Việt Linh thuộc dạng đội sổ trong lớp, cô ấy hoàn toàn không biết gì về toán, lý, hóa nhưng lại có lợi thế về tiếng Anh.
Trong cuộc thi tiếng Anh cấp tỉnh cách đây không lâu, Chu Tuân đã giao vị trí duy nhất trong lớp cho Tưởng Việt Linh.
Tưởng Việt Linh dời bàn đến ngồi cạnh cô, chủ động chào hỏi: "Khương Dư Dạng phải không? Từ giờ chúng ta sẽ là bạn cùng bàn."
Có hơi quá nhiệt tình.
Cô ấy đưa cây kẹo mút mà bạn nam trong lớp vừa tặng lại cho cô: “Cho cậu, tôi không thích kẹo.”
Khương Dư Dạng thích đồ ngọt, lại càng thích nhãn hiệu kẹo mút này. Cô dùng hai tay nhận lấy rồi cảm ơn cô ấy.
Vừa sắp xếp lại chỗ ngồi là bầu không khí trong lớp trở nên sôi nổi, đặc biệt là phía Tưởng Việt Linh.
Đới Nguyệt San hạ thấp giọng trò chuyện: "Linh Linh, tớ cảm thấy cậu và Quý Dao rất xứng đôi, khi nào thì hai người sẽ ở bên nhau thế?"
Tưởng Việt Linh mặc quần jean rách, lộ ra vài phần làn da trắng nõn, mái tóc dài xõa tung, giống hệt như một con thiên nga trắng cao quý.
“Ai nói tớ thích cậu ấy?”
Đới Nguyệt San tưởng rằng mình đã có được thông tin chính xác, ai ngờ người trong cuộc lại trực tiếp phủ nhận. Vẻ mặt cô ấy kinh ngạc hỏi: "Hả? Nếu cậu không thích cậu ấy thì cậu thích ai?"
Có người vang lên thúc giục: “Đúng vậy, chị Linh bật mí một chút đi.”
"Kỳ thi tháng lần trước Quý Dao còn giúp cậu chuyển sách, đừng hòng thoát khỏi ánh mắt sắc bén của tớ, mau mau khai báo cho tớ." Đới Nguyệt San lay lay cánh tay Tưởng Việt Linh, cười đùa với cô ấy.
Hầu hết các bạn trong lớp đều biết rằng Tưởng Việt Linh và Quý Dao đã trở nên rất thân thiết sau kỳ thi tháng, nhiều người cũng xem họ như một cặp trời sinh.
Tưởng Việt Linh ngồi ở trên bàn, mũi chân chạm xuống đất, vẻ mặt kiêu ngạo không giấu diếm: “Tớ thích thử thách hơn.”
“Phải như thế nào mới được gọi là thử thách?” Đới Nguyệt San bối rối.
Người như Quý Dao không được tính sao? Cậu ấy cũng là con cưng của trời, được xếp vào danh sách ưu tú của trường, có rất nhiều người gửi thư tình cho cậu ấy.
Khi đó, cảm xúc của các chàng trai, cô gái tuổi mới lớn đều là những dòng chảy ngầm nhưng hỗn loạn.
Thầy cô, ba mẹ nghiêm khắc theo dõi chặt chẽ giống như một chiếc lồng vô hình, nhắc nhở các thiếu nam thiếu nữ phải cư xử đúng mực và dồn hết tâm sức cho việc học tập.
Ngay cả việc mua truyện tranh hay đọc tiểu thuyết cũng phải bí mật thực hiện, chưa kể nếu trong lớp có bạn nam bạn nữ nào thân thiết thì những lời đàm tiếu,
chê bai chắc chắn sẽ được phát tán khắp nơi.
Một cô gái có thể rực rỡ và thẳng thắn như Tưởng Việt Linh giống như một đóa hồng vậy, đầy gai góc và xinh đẹp.
Không ai có thể giả vờ như không nhìn thấy cô ấy.
Khương Dư Dạng mím môi, ánh mắt tập trung vào tờ giấy trắng.
Cô đang tính toán một bài toán phân tích lực vật lý, cầm cây bút chì trong lòng bàn tay, cẩn thận vẽ vài nét.
Lông mi của cô gái vừa dày vừa cong vút, rung rinh như một chiếc quạt nhỏ, rất có cảm giác yên bình ấm áp.
Trong mắt người ngoài thì cô chắc chắn sẽ không có hứng thú với những chủ đề tầm phào như Tưởng Việt Linh thích ai, lúc này cô đang tập trung trả lời câu hỏi.
Nhưng trong lòng Khương Dư Dạng biết rõ lưng cô thẳng tắp, ánh mắt đã sớm lơ đãng, tâm trí hoàn toàn không đặt vào câu hỏi này.
Tưởng Việt Linh liếc nhìn người bên cạnh, cười nói: “Thẩm Dực, anh ấy rất tốt.”
Đầu bút chì vẫn đang vẽ trên giấy đứt gãy, một mảnh nhỏ rớt ra ngoài rồi rơi xuống bàn của Tưởng Việt Linh.
Những người xung quanh bị chuyện này làm phân tâm đến mức gần như quên mất phản ứng trước việc Tưởng Việt Linh nói sẽ theo đuổi Thẩm Dực.
Tưởng Việt Linh từ trên bàn nhảy xuống, ánh mắt bình tĩnh nói: "Bút chì này không dùng được nữa rồi, cậu dùng bút chì bấm đi, tôi cho cậu mượn cái của tôi."
Nói xong, cô ấy lấy cây bút chì bấm ra.
Khương Dư Dạng không thể từ chối, đành nhẹ nhàng cười nói: “Cám ơn.”
Đới Nguyệt San kịp thời đưa chủ đề trở lại đúng hướng: “Linh Linh, cậu còn chưa nói xong mà, cậu thật sự muốn theo đuổi Thẩm Dực sao?”
Một cô gái không thể tin được nói: “Không thể nào… Mặc dù Thẩm Dực về mọi phương diện đều ngang hàng với Quý Dao, nhưng anh ấy quá kiêu ngạo, cứ như không ai có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy.”
Đới Nguyệt San khoanh tay: "Đúng vậy, cậu ấm nào ở Thủ đô cũng có cái kiểu kiêu ngạo đó phải không?"
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đều đồng ý rằng Thẩm Dực rất khó theo đuổi.
"Vậy giữa cậu và Quý Dao đã xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Tưởng Việt Linh thản nhiên xoay bút, hất cằm nói: “Vậy chúng ta đánh cược nhé. Nếu trong vòng hai tuần mà tớ có thể lấy được thông tin liên lạc của Thẩm Dực và khiến anh ấy chủ động nói chuyện với tớ thì tớ sẽ thắng, được chứ?”
Đới Nguyệt San tán thưởng quyết tâm của cô ấy: "Chúng ta chờ xem."
Những cô gái xung quanh cười, nhưng họ đều chân thành ủng hộ Tưởng Việt Linh, đổi thành người khác thì đã bị đem ra đùa giỡn mấy trăm lần rồi.
Trong miệng cô như uống lá trà ngâm, vị chát trên đầu lưỡi, trong cổ họng lại có cảm giác đắng khó tả.
Suy nghĩ của Khương Dư Dạng giống như đầu bút chì bị gãy, từ từ rút đi, cô không thể làm gì khác hơn là lắng nghe.
Tưởng Việt Linh là một người thuộc thể loại hành động, tình yêu của cô ấy thẳng thắn giống như ngọn lửa ấm áp trong mùa đông lạnh giá, bùng cháy thành màu đỏ rực rỡ nhất.
Sau đó, mỗi ngày Thẩm Dực đều nhận được bữa sáng hoặc đồ ăn nhẹ theo nhiều cách khác nhau.
Tưởng Việt Linh thường xuyên đến cửa sổ của lớp anh rồi gọi các đàn anh đàn chị cô ấy quen biết, sau khi cho họ lợi ích thì họ cũng sẽ hỗ trợ cô ấy.
Như thế tốt hơn là cô ấy trực tiếp chạy đến bày tỏ tình cảm với Thẩm Dực.
Thế là, tin tức Tưởng Việt Linh quyết liệt theo đuổi Thẩm Dực đã gây xôn xao dư luận, nhưng hiệu trưởng lại không dám phá vỡ trật tự trong trường nên chỉ gọi cô ấy đến văn phòng thuyết phục vài ba câu, thái độ của hiệu trưởng cũng cực kỳ ân cần.
May mắn thay, thành tích của Thẩm Dực vẫn đứng đầu trong lớp và cả huyện trong kỳ thi tiếp theo, điểm môn tự nhiên của anh cao đến mức khiến cho rất nhiều người chú ý.
Sự xuất hiện và theo đuổi của Tưởng Việt Linh dường như không có chút ảnh hưởng nào đến việc học tập hay cuộc sống của anh.
Chẳng qua những chàng trai thường vây quanh Thẩm Dực lại rất phấn khích, có khá nhiều người cũng đến dò xét thái độ của anh đối với Tưởng Việt Linh.
Nhưng phản ứng của Thẩm Dực lại rất nhàm chán, anh chẳng tỏ vẻ gì, vẫn chơi bóng như thường lệ, thỉnh thoảng ngủ quên trong lớp, thậm chí còn không hề nhắc đến cái tên Tưởng Việt Linh.
Một tuần trôi qua, Đới Nguyệt San cũng rất lo lắng, thừa dịp không cần luyện tập vội vàng đi tới hỏi: "Linh Linh, tiến triển thế nào rồi?"
Tưởng Việt Linh nở nụ cười khá thoải mái, cô ấy khi cười thật sự rất giống ánh mặt trời ấm áp, khiến người ta vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
“Vẫn chưa có gì cả, nhưng tớ tạm thời không có ý định từ bỏ anh ấy.”
Nói xong, Tưởng Việt Linh tự mình làm một động tác cổ vũ bản thân.
Khương Dư Dạng không hiểu được tâm trạng lúc này của mình, không biết cô nên cảm thấy sợ hãi hơn hay là cảm thấy may mắn hơn nữa.
Mặt khác, những dây leo uốn lượn lại quấn lấy trái tim chặt hơn một chút.
So với Tưởng Việt Linh thì có lẽ cô chỉ là kẻ hèn nhát.
Cô thậm chí còn không đủ can đảm để thừa nhận rằng bản thân thích anh.
Vậy thì rốt cuộc cô có thể dùng gì để cạnh tranh với người khác đây?
Cuối cùng, sự chờ đợi mòn mỏi cũng đã bùng nổ.
Quý Dao và Tưởng Việt Linh đã thiết lập được tình bạn vững chắc, tin đồn giữa hai người cũng ít đi nhiều.
Quý Dao có mối quan hệ tốt với rất nhiều đàn anh lớp ba, bao gồm cả bạn chơi bóng của Thầm Dực. Quý Dao thỉnh thoảng sẽ hẹn đi chơi bóng với Thầm Dực còn Tưởng Việt Linh ở gần đó phụ trách đưa nước cho bọn họ.
Ngày bọn họ đề nghị đến câu lạc bộ đua xe là một buổi tối cuối tuần.
Tưởng Việt Linh đi theo đám Quý Dao, cô ấy đứng trên khán đài, ánh mắt tập trung vào chiếc xe đua do Thẩm Dực điều khiển, không thể nào rời mắt được.
Chiếc xe vẽ một vòng cung trên con đường đua, tốc độ nhanh như chớp nhưng lại rất vững vàng.
Phong cách rất giống với tính tình của Thẩm Dực, vốn dĩ táo bạo bướng bĩnh nhưng lại thể hiện bản thân là người dịu dàng lịch sự nên anh luôn được mọi người yêu mến vây quanh mình.
Thế nhưng Thẩm Dực chỉ chơi một trận rồi thôi, anh không có hứng thú đóng cửa xe lại, cởi găng tay rồi sang một bên ngồi nghỉ ngơi.