Sau khi kiểm tra, các thí sinh tham gia chạy đường dài đều mặc quần áo màu huỳnh quang, sắn sàng lao ra bất cứ lúc nào ngay khi có lệnh.
Chàng trai có đôi mày rậm, sống mũi cao, dưới ánh nắng oi bức thì toàn thân anh phủ đầy bụi vàng.
Anh chính là như vậy, có vẻ ngay cả mặt trời cũng ưu ái anh hơn người khác.
Chỉ đứng đó thôi đã giống như một mũi tên nhọn sắc bén.
Không cần tìm kiếm, Thẩm Dực chính là người nổi bật nhất trong đám người, rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Khương Dư Dạng chỉ nhìn thấy Thẩm Dực lạnh lùng kiềm chế, ánh mắt tối đen như mực, nụ cười khi đùa giỡn thản nhiên đến mức khó có thể rời mắt được.
Mà hạng mục chạy đường dài này anh cực kỳ hoạt bát, không khác mấy so với những chàng trai cùng tuổi.
Quãng đường dài 3000 mét như vậy, vừa chạy anh vừa sẽ nghĩ đến điều gì?
Cô nhếch môi rồi lắc đầu chế giễu.
Dù đã từ bỏ nhưng tại sao cô vẫn không kiềm chế được suy nghĩ về từng hành động của Thẩm Dực?
Thật vô dụng.
3000 mét dài hơn Khương Dư Dạng tưởng tượng, hết một vòng rồi lại một vòng, rất nhiều nam sinh trong lớp tham gia cho đủ số lượng đều kiệt sức rồi bắt đầu cam chịu bước chậm lại.
Hai người vẫn luôn dẫn đầu là Thẩm Dực và một học sinh thể thao lớp 11.
Mái tóc đen của Thẩm Dực ướt nhẹp, dính trên trán, bả vai và cổ đều ướt đẫm mồ hôi.
Môi anh mọng nước, đặc biệt đỏ tươi vì đầy máu.
Khương Dư Dạng liếm môi rồi đưa mắt nhìn theo bóng dáng đó.
Ở vòng đua cuối cùng, tất cả các cô gái đều cổ vũ nhiệt tình hơn hẳn.
"Thẩm Dực… Thẩm Dực…"
Tiếng hét ập đến dữ dội như một cơn sóng.
Sức chịu đựng của Thẩm Dực luôn rất tốt, so với học sinh thể thao thì thể lực còn lại của hai người cũng gần bằng nhau.
Anh nhìn thẳng về phía trước, trong đầu ngập tràn những cảnh tượng kỳ lạ, cuối cùng trở nên trống rỗng.
Trong 100 mét cuối cùng, Thẩm Dực vẫn có thể tăng tốc về phía trước, gân xanh trên cổ đều nổi rõ lên vô cùng rõ ràng.
Giá như sau lần chạy này mà anh có thể thoát khỏi xiềng xích tội lỗi trên người thì tốt rồi.
Nếu không thể quay lại thì cứ tiến về phía trước thôi.
Sau khi vượt qua vạch đích, trọng tài vẫy cờ rồi trực tiếp báo cáo thời gian về nhất ở nội dung 3.000 mét.
Thẩm Dực đi được mấy bước thì dừng lại, dùng hai tay chống đầu gối lên, giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống đường băng rồi vỡ ra thành những bông hoa nhỏ, khi có ánh nắng chiếu vào thì chúng biến mất không còn dấu vết.
Tiếng hét của các cô gái cuối cùng cũng dừng lại nhưng vẫn có người giơ điện thoại lên chụp ảnh ở vạch đích.
Tưởng Việt Linh chen qua đám người, nhanh chóng đặt nước khoáng trước mặt anh: “Đàn anh Thẩm, nước đây.”
Thẩm Dực trực tiếp đi vòng qua cô ấy, đừng nói là trò chuyện, anh thậm chí còn không thèm nhìn cô ấy.
Anh thay bộ quần áo huỳnh quang rồi lấy điện thoại di động từ trong túi đồng phục ra.
Đới Nguyệt San chứng kiến cảnh tượng này, bị hiệu quả kịch tính đến mức không thể nhắm mắt lại, chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi: “Linh Linh, Thẩm Dực không nhìn thấy cậu sao?”
“Thẩm Dực…” Tưởng Việt Linh lớn tiếng hét lớn tên anh, trong con ngươi có ngọn lửa khó có thể tin thiêu đốt.
Trong giây lát, cô ấy dường như đã nghĩ đến điều gì đó…ví dụ như mọi thứ đều có thể logic với nhau.
Tưởng Việt Linh lấy điện thoại di động từ trong túi đồng phục ra, bấm dãy số mà mình đã thuộc lòng rồi trực tiếp gọi.
Đới Nguyệt San không hiểu, nghi ngờ hỏi: "Không phải anh ấy đang ở phía trước sao? Tại sao cậu còn gọi điện thoại?"
Trong một phút, trọn một phút, điện thoại di động của Thẩm Dực không đổ chuông.
Tưởng Việt Linh lắc đầu, trực tiếp ném chai nước khoáng vào thùng rác, không quay đầu lại rời khỏi vạch đích.
Tiếng ồn ào rất lớn nên cũng không có bao nhiêu người chú ý tới động tĩnh của Tưởng Việt Linh.
Thẩm Dực đứng ngược sáng vẫy tay với cô, mọi chuyện thật tự nhiên.
Nhưng đối với Khương Dư Dạng mà nói, nếu đây không phải là giấc mộng thì thật kinh khủng.
Cô tưởng mình nhìn nhầm nên chỉ sững sờ tại chỗ, mím môi, không có phản ứng gì.
Không ngờ Thẩm Dực lại bất lực trước “con chim cút nhỏ” phản ứng chậm chạp này, đành phải chủ động đi về phía cô đang đứng dưới mái che.
Lông mi của chàng trai rậm rạp như lông quạ, từng sợi rõ ràng, ánh sáng mặt trời phản chiếu trong con ngươi của anh, hiện ra một màu hổ phách thuần khiết.
Những đường nét trên cẳng tay anh săn chắc và mịn màng, anh trực tiếp lấy chai nước khoáng từ tay cô.
Khoé môi Khương Dư Dạng hơi nhếch lên, trong lúc nhất thời, Thẩm Dực đã giật lấy nước khoáng mà cô muốn đưa cho lớp trưởng, cô không biết nên phản ứng thế nào nữa.
Cô đã phơi nắng được một lúc nên hai má ửng hồng, khi Thẩm Dực cầm nước, xương ngón tay rõ ràng của anh cọ vào đầu ngón tay cô, giống như tia lửa cháy trong bóng tối.
Thẩm Dực thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô nhưng vẫn không hề nghi ngờ gì, tự tin hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy? Không phải em đến đây để đưa nước cho tôi à?"
Khương Dư Dạng có chút khó chịu, cảm thấy hành vi tùy tiện giành lấy đồ của người khác này thật là kiêu căng không ai bằng.
Nghĩ kỹ thì nó hoàn toàn phù hợp với phong cách riêng của Thẩm Dực.
Đó là lỗi của cô khi lý luận với một người như anh.
Anh cầm chai nước khoáng, trong khi uống thì quả táo Adam của anh trượt lên trượt xuống. Sau khi uống một ngụm, thì chai nước chỉ còn chưa đến một nửa.
Cuối cùng, trong bầu không khí im lặng, Khương Dư Dạng thu hết dũng khí lẩm bẩm: “Em không có nói là cho anh…”
Tính tình của cậu chủ này thực sự là do được nuông chiều nên mới thành như vậy.
Ánh mắt Thẩm Dực lóe lên, đắc ý hừ một tiếng: “Tôi đã uống rồi, muốn đưa cho người khác cũng không được đâu.”
Cách đó không xa, Quý Dao đang vẫy tay chào Khương Dư Dạng.
Không thể nào... Thẩm Dực cho rằng cô sẽ mang nước cho Quý Dao sao?
Khương Dư Dạng không nói nên lời: "..."
Mạch não của anh thật sự rất kỳ lạ, Khương Dư Dạng lần đầu tiên cảm thấy cảm giác bị hiểu lầm cũng không tệ lắm.
Điều đó cho thấy Thẩm Dực cũng quan tâm đến cô, dù chỉ là một phần nhỏ.
Trước đó, Khương Dư Dạng nhìn thấy Tưởng Việt Linh tức giận rời đi, đại khái đã đoán được toàn bộ câu chuyện, mọi thứ chỉ là hiểu lầm lại khiến cô không an lòng bấy lâu nay.
Bây giờ nhận được một chút phản hồi từ người trong cuộc thì ngọn lửa sắp tắt đột nhiên lại bùng lên.
Phải, cô thật vô dụng, toàn bộ sự dũng cảm của cô đều đổ dồn vào anh.
Vào ngày thứ hai của đại hội thể thao, Khương Dư Dạng cuối cùng cũng thi đấu phần thi vượt rào dưới sự năn nỉ của lớp trưởng.
Thật là trùng hợp, trong cuộc đua vượt rào đó, không có quá mười lăm cô gái đăng ký nhưng chỉ có năm người thực sự đến thi đấu.
Cứ như vậy, không cần bất kỳ sự cạnh tranh nào, cô cũng có thể đều đặn vượt qua những chướng ngại vật đó rồi giành lấy vị trí thứ ba.
Có thể coi đó là một vận may bất ngờ.
Ở nội dung tiếp sức đồng đội, lớp 10a2 đã giành vị trí thứ 3 và thứ 2 trên tổng điểm, ngoài các giải thưởng thì còn nhận được giấy chứng nhận tập thể.
Ngày hội thể thao sôi động đã kết thúc, giáo viên các môn học đã chuẩn bị sắn gói quà bài tập về nhà chờ các học sinh của mình.
Theo lời của lão Chu thì đại hội thể thao này diễn ra quá cuồng nhiệt, cần phải kiềm chế ngay và dùng bài tập để mọi người bình tĩnh lại.
Hơn mười tờ giấy được nhét vào cặp, đủ để bọn họ viết trong ngày cuối tuần.
Sau khi chào người giúp việc, Khương Dư Dạng lên lầu đi thẳng đến cửa phòng, mệt mỏi đặt cặp sách xuống, chất đống bài tập cần viết lên bàn.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt cô.
Khương Dư Dạng cầm bút, cũng không vội hoàn thành bài tập về nhà mà ngược lại lấy nhật ký ra bắt đầu viết cái gì đó.
Cô không khỏi nghĩ tới mọi chuyện gần đây liên quan đến Thẩm Dực.
Anh đùa giỡn trong đêm tối.
Dáng vẻ hăng hái của anh trên đường đua.
Anh lấy nước cô và cố tình chơi xấu, trẻ con.
...
Trong khoảng thời gian bất an nhất của tuổi thanh xuân, Khương Dư Dạng lần đầu tiên trải qua những thăng trầm do mối tình thầm kín gây ra.
Một đêm yên giấc.
Tuần sau, trường cấp 3 phụ thuộc tổ chức cho tất cả học sinh năm nhất đi du lịch mùa thu ở Hương Sơn, sau khi về phải viết nhật ký hành trình dài 800 từ.
Khi đó, chuyến đi chơi mùa thu vẫn chưa bị hủy bỏ, vừa nhắc đến việc ra ngoài
chơi là các học sinh trong lớp đã bắt đầu chuẩn bị đầy đủ đồ khô, cơ bản đều là xin bố mẹ mua đồ ăn ngon cho mình.
Khương Dư Dạng nhận tiền tiêu vặt Lâm Bình Chi đưa cho, một mình đi siêu thị mua một ít bánh mì, dự định đến nơi nghỉ ngơi trên núi thì thỏa mãn cơn đói.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những cây phong đỏ rực ở thủ đô, bao phủ khắp núi non và đồng bằng, cháy thành màu của biển lửa.
Nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng ngoạn mục.
Trong một thế giới mà mọi thứ đều im lặng, cô gái nhặt một chiếc lá phong có hình dáng đẹp đẽ và sùng kính nhìn ngắm những đường gân của chiếc lá một
lúc.
Ý tưởng nhờ dập lá nảy ra rồi cô nhanh chóng thực hiện.
Lần nghiên cứu lá đó tiêu hao rất nhiều thời gian rảnh rỗi của Khương Dư Dạng, cô coi việc nghiên cứu lá này còn nghiêm túc hơn việc học.
Khi thành phẩm đã sắn sàng, mùa đông ở thủ đô đến một cách lặng lẽ nhưng vô cùng khắc nghiệt.
Vào lúc Khương Dư Dạng nhận ra mình đang làm gì thì cơ thể làm bằng đậu phụ của cô lại bị cảm lạnh lần nữa.
Ở vùng Giang Nam, luôn có một mùa thu dài như khúc dạo đầu cho mùa đông.
Hậu quả của việc thích nghi là cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước những thay đổi đột ngột của thời tiết.
Và khi thời tiết trở lạnh, việc thức dậy trở nên rất khó khăn.
Sau khi giãy giụa hồi lâu, cô đứng dậy khỏi chiếc giường ấm áp, vươn vai một lúc.
Cô vừa ra ngoài, gió lạnh đã chém vào mặt cô như một nhát dao, cô quấn thật dày nhưng rất sợ lạnh.
Căn phòng bật máy sưởi đầy khói và mọi người đều buồn ngủ trong giờ đọc sách buổi sáng.
Dưới sự thúc giục của Chu Tuân, nhiều người đã chủ động đứng dậy để giải tỏa cơn buồn ngủ.
Sau đại hội thể thao, Tưởng Việt Linh xin nghỉ ốm ba ngày, khi quay lại thái độ cũng khiêm tốn hơn rất nhiều, không hề nhắc đến Thẩm Dực nữa.
Khơi dậy những kỳ vọng trong người và sau đó lại dập tắt chúng.
Anh đúng là một tên xấu xa, Khương Dư Dạng nghĩ vậy.
Trong thời gian chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông, kỹ năng nghe và nói của cô đã được cải thực hiện hơn. Sự tiến bộ như vậy khiến mọi người cảm thấy
vui mừng, có thể cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ trong từng thành tích và thứ hạng đồng nghĩa với việc mọi nỗ lực đều được đền đáp xứng đáng.
Mảnh lá đỏ đó vẫn luôn được giấu kín trong nhật ký của cô, nếu cô không lấy ra thì có lẽ nó sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày.
Giáng sinh đang đến gần, đường phố được trang trí bằng ánh đèn, những bài hát Giáng sinh vui vẻ khắp nơi.
Các học sinh trong lớp đã lên kế hoạch xem phim gì và đi đâu trong kỳ nghỉ đông, tâm trí của họ đã rời khỏi việc học.
Vào ngày lễ Giáng sinh, tuyết rơi dày đặc ở Thủ đô, khiến thế giới trở nên trong trẻo.
Chính là hôm nay.
Trước khi Khương Dư Dạng đi ra ngoài, cô lại nhìn chiếc lá đã hoàn thành xong một lần nữa, trong lòng kiên định nghĩ rằng lần này cô nhất định phải tặng quà
đi.
Chiều nay 10a2 và 12a12 có tiết thể dục đầu tiên, cô tranh thủ lúc rảnh rỗi lẻn đến 12a12 rồi đặt chiếc lá này vào ngăn kéo của Thẩm Dực.
Trong giờ học thể dục ngoài trời vào mùa đông, học sinh cảm thấy lạnh vô cùng.
Giáo viên chỉ yêu cầu mọi người chạy vài vòng để khởi động và thời gian còn lại có thể dành cho việc tập thể dục ở phòng tập thể dục trong nhà.
Khương Dư Dạng nhân cơ hội đi vào phòng vệ sinh, thuận lợi leo lên tầng sáu, đi tới cửa lớp 12.
Không có ai ở bên trong nên đây là khoảng thời gian tuyệt vời.
Cô nín thở lấy chiếc lá ra, sau đó chạy lên bục kiểm tra sơ đồ chỗ ngồi.
Đếm xong vị trí của Thẩm Dực, Khương Dư Dạng chạy đi, ngồi xổm xuống bàn Thẩm Dực như kẻ trộm.
Ngăn kéo của anh thực sự giống như một chiếc cặp sách, có vài cuốn sách và một chồng giấy tờ được xếp ngay ngắn, những thứ khác thì chất đống trên bàn.
Tim Khương Dư Dạng đập thình thịch, cô luôn chú ý đến những gì đang diễn ra
ngoài cửa sổ. Sau khi đặt chiếc lá lên một chồng giấy tờ thì cô nhanh chóng đi xuống lầu, không dám ở lại nửa giây.
Khi cô đi xuống lầu, cô cũng gặp được học sinh cuối cấp vừa mới quay về được nửa đường, tuy tránh được nhưng nhịp tim cô đập nhanh vô cùng.
Không biết Thẩm Dực có nhìn thấy được không...
Hoặc có thể nhận ra chữ viết tay của cô không?
Khương Dư Dạng dũng cảm bước ra bước đầu tiên, nhưng lại vì điều đó mà toàn thân cảm thấy khó chịu.
Sau khi lớp thể dục kết thúc, Thẩm Dực theo đám nam sinh trong lớp lên lầu.
Anh thản nhiên hỏi Kỳ Tử Dương: “Tiết tiếp theo có bài kiểm tra không?”
"Không có bài kiểm tra, chỉ là một bài giảng thôi."
Kỳ Tử Dương giống như đang xem kịch, lại nói thêm: “Nhân tiện, hôm nay lại có người nhờ tôi chuyển thư cho cậu. Chỗ của tôi gần như đã trở thành bưu điện rồi.”
Thẩm Dực đến bên bàn, lục lọi ngăn kéo, quả nhiên có mấy lá thư màu hồng, anh chưa bao giờ mở ra.
Anh nhặt những lá thư và chồng bài kiểm tra đã đóng gói sắn rồi ném thẳng vào thùng rác bên ngoài.
Cùng với nó rơi xuống có một chiếc lá được làm rất đẹp.
Hoàn.