Chim Hoàng Yến Bị Chiều Hư

Chương 28


Cố Mộng Điệp đang nằm trên giường ngủ đến là ngon lành, đột nhiên bị tiếng mở cửa và ánh đèn bật lên làm cho thức giấc, cau mày khó chịu tính mở miệng ra mắng người thì bị người bên kia nói một câu, khiến cậu cứng họng.

"Rốt cuộc cậu là ai?".
Cố Mộng Điệp.

"?".
Trịnh Tạ Thiên đóng cửa lại, đi đến bên giường Cố Mộng Điệp ngồi xuống chăm chú nhìn vào đôi mắt màu nâu đậm màu kia cậu, lại nhớ đến đôi mắt màu nâu nhạt màu đầy vẻ đau khổ của người trong đoạn clip, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Cố Mộng Điệp còn đang trong cơn mê ngủ, dụi mắt ậm ừ nói.

"Là Cố Mộng Điệp".

Vì còn đang trong trạng thái buồn ngủ nên giọng của cậu nhiều thêm vài phần mềm mỏng, dễ nghe vô cùng.
Trịnh Tạ Thiên giơ tay lên bóp nhẹ lấy cằm của thằng nhóc trước mắt, bắt nó phải chăm chú nhìn mình lạnh giọng hỏi.

"Vậy Cố Mộng Diệp là ai?".
Cố Mộng Điệp híp mắt lại, đưa đôi mắt đầy vẻ mờ mịt nhìn anh, ngây thơ mở miệng nói.


"Là người có khuôn mặt giống tôi".

Lại sợ anh hiểu lầm cậu giả dạng người ta nên nói thêm.

"Nhưng cái cơ thể này là của hắn".
Trịnh Tạ Thiên.

"?".

Thằng nhóc đang nói cái gì vậy?
Cố Mộng Điệp thấy người trước mặt hình như không hiểu những gì cậu nói, vì thế tốt bụng mà nói rõ hơn.

"Tuy không biết chú có tin hay không, nhưng lúc tôi tỉnh lại thì cái cơ thể này đang bị mấy tên phạm nhân trong đó đánh, sau đó tôi đứng lên xử lại đám đó rồi nhận ra bản thân mình đang ở trong cơ thể một người có khuôn mặt và chiều cao giống y như mình, nhưng màu mắt và tính cách thì trái ngược nhau".
Trịnh Tạ Thiên một mặt mờ mịt, không dám tin những gì mình đang nghe thấy cảm thấy chuyện này quả thật khó tin vô cùng, cứ như đang nghe một câu chuyện vô lý do mấy tên tâm thần nói ra vậy, anh hỏi thêm.

"Vậy cậu làm sao đến được đây?".
"Bị tông xe trong lúc chạy trốn".

Cố Mộng Điệp cũng chẳng dấu diếm chuyện mình bị xe tông, thản nhiên nói, còn muốn diễn tả lại cảnh lúc đó cho anh nghe.

"Lúc đó xe tải tông tôi văng xa lắm đó, đau muốn chết nhưng không chết được! Biết vậy không chạy nhanh, bị xe tông khó chịu muốn chết".
Trịnh Tạ Thiên cau mày bàn tay đang bóp nhẹ cằm cậu vô thức thả khuôn mặt cậu ra, nơi nào đó trong tim nhói lên vô cùng, vội hỏi.

"Vì sao chạy trốn, cậu bị ai đuổi giết hả?".
Cố Mộng Điệp trề môi, tức giận nói giọng đầy cáo trạng.

"Ai dám giết tôi, là do nhà tôi bắt tôi đi xin lỗi cái tên Thẩm Nhạc Thần thanh cao kia, tôi không muốn họ liền nhốt tôi vào phòng bắt tôi nghe mấy cái bài làm người như thế nào!".
Trịnh Tạ Thiên nghe thấy nguyên nhân thằng nhóc này bị xe tông thì có chút đỡ không nổi, nhưng đâu đó trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, cũng thật may vì anh không bắt nó đi xin lỗi nếu không nó lại bỏ trốn rồi bị xe tông thì thế nào?

"Tạm thời bỏ qua chuyện này đi, chú hỏi mấy chuyện này làm gì không phải muốn đưa tôi vào nghiên cứu để thí nghiệm chứ?".

Cố Mộng Điệp đề phòng.
Trịnh Tạ Thiên thở dài kéo thằng nhóc lại gần mình, đưa tập hồ sơ cho cậu xem.

"Thân thể này hình như bị kết án oan, cậu có muốn giải oan cho người ta không?".

Dù sao chuyện nhập linh hồn này anh cũng chẳng muốn nghĩ đến nữa, tạm thời cứ cho là người khác thay thế cái người tên Cố Mộng Diệp đi, chuyện tâm linh này cũng quá phi lý rồi.
"Trả thù hả?".

Cố Mộng Điệp nhìn sơ yếu lý lịch và hoàn cảnh của người tên Cố Mộng Diệp này thì đáy mắt sáng lên, cảm thấy bản thân sắp có chuyện để chơi rồi!
Trịnh Tạ Thiên cau mày lắc đầu.

"Không trả thù chỉ là tìm chứng cứ trả lại trong sạch cho cơ thể này".

Cố Mộng Điệp nghe vậy xì một tiếng, quay đầu nằm xuống giường đắp chăn lên đầu từ trong chăn nói ra.

"Chú đi mà tìm trong sạch cho cái người Cố Mộng Diệp đi, tôi không rảnh hơi đi đòi công bằng đâu".

Dù sao cậu cũng chẳng biết mình ở đây bao lâu vì sao lại đi đòi công đạo cho người ta!?
Trịnh Tạ Thiên thấy thằng nhóc lại giở cái thói ngang ngược thì hơi bất lực, giơ tay nắm lấy góc chăn kéo xuống bắt cậu nhìn anh, giọng thương lượng.


"Nếu muốn trả thù thì cậu có cái gì để trả thù?".
Cố Mộng Điệp biết Trịnh Tạ Thiên đã cho phép cậu trả thù, vì thế mắt sáng lên hăng hái ngồi dậy ghé mặt lại gần anh cười cười.

"Có chú!".

Trịnh Tạ Thiên bị hành động và lời nói này của Cố Mộng Điệp làm cho đứng hình, vành tai vô thức đỏ lên trong lòng dâng trào một loại cảm xúc kì lạ, mãi một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh khẽ ho một tiếng.
Anh nâng tay lên kéo thằng nhóc cách xa mặt mình ra một chút, sau đó hít một hơi suy nghĩ.
Cố Mộng Điệp lại nói thêm.

"Chú chắc không biết, ngoài sử dụng bạo lực ra tôi còn rất giỏi bày mưu tính kế cho người ta, nhưng tôi cần có hậu thuẫn sau lưng chống lưng, nếu không thì một mình tôi không đánh lại được mấy người nhà giàu lấy tiền đập mặt người kia".
Trịnh Tạ Thiên còn đang suy nghĩ, anh quả thật là cũng chẳng ngại ở sau lưng Cố Mộng Điệp giúp đỡ thằng nhóc, nhưng anh sợ nó đấu trí không lại người ta, phải biết đám người doanh nhân kia phải có cái đầu như thế nào mới có thể lãnh đạo cả một công ty, nhưng nhìn thằng nhóc chỉ giải quyết bằng nắm đấm này thì anh hơi e dè, sợ nó còn chưa ra tay đã bị đám Cố gia một phát cho đi đời nhà ma.
Vì thế vừa nghe thấy lời này của Cố Mộng Điệp thì anh chẳng nghĩ gì hay nghi ngờ gì nữa mà đồng ý với cậu, nâng bàn tay bốn ngón đầy vết chai lên xoa nhẹ mặt cậu, đầy giọng đều là cưng chiều.

"Ừ, cứ yên tâm mà trả thù, tôi ở đằng sau chống lưng cho cậu".

Bình Luận (0)
Comment