Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 20

“Tề Hạo Hiên là quốc vương?!” Vưu Thụ sốc ra mặt.

Du Phùng và Lê Chỉ tìm được Vưu Thụ biến mất giữa chừng ở cửa phòng đọc sách, thân hình cao to co rúm thành một cục, dựa vào khung cửa sợ hãi, nom khá hài hước. Sau khi Vưu Thụ xem đoạn ký ức của Tề Hạo Hiên, vốn còn biểu cảm phức tạp, lúc này nghe Lê Chỉ thốt ra chi tiết ấy, anh ta bỗng nhận ra tính nghiêm trọng của mọi chuyện.

“Có thể là thế.” Thực ra Lê Chỉ cũng không dám tin.

Vưu Thụ hoảng sợ: “Vụ này quá là… Quạ Đen mất hết lý trí đến mức này ư?”

“Nói thế chi bằng nghĩ xem rốt cuộc chúng ta đang nằm trong hoàn cảnh nào,” Du Phùng khoanh tay dựa vào tường, “Nếu ngay cả quốc vương mà Quạ Đen cũng lôi kéo đến và sát hại được dễ như trở bàn tay, thế thì đối với hắn mà nói, chúng ta chẳng là thá gì.”

“Giống y một cuộc thảm sát đơn phương.” Lê Chỉ nghĩ.

Đây là mức đè bẹp không cần nghi ngờ, họ cùng lắm chỉ là hamster trong bánh xe mua vui cho người khác mà thôi.

Anh vẫn không tin, nếu thân phận thật sự của Tề Hạo Hiên đúng là quốc vương, thế thì họ khác gì kiến bò dưới đất?

Dính dáng đến quyền lực tối cao của đế quốc, mọi việc phức tạp và đáng sợ hơn hẳn tưởng tượng trước đây của họ.

Một nỗi tuyệt vọng âm ỉ bắt đầu nhuốm vào bầu không khí im lìm từng chút một.

“Thực ra…” Vưu Thụ nói, giọng không to lắm.

“Lúc ở nhà ăn tôi hoảng quá, có một việc quên chưa nói.”

Du Phùng và Lê Chỉ cùng nhìn anh ta, chờ vế sau.

Chỉ thấy Vưu Thụ móc một tấm thẻ mỏng tang từ trong túi áo ngủ ra, giơ lên trước mặt hai người bằng động tác chậm chạp.

Lê Chỉ tập trung nhìn, thầm nghĩ quả nhiên là thế.

Đó là một lá bài Tarot.

Nói đúng hơn, thì là lá bài Tarot mà hôm qua cục trưởng Cao rút được trong phòng đánh bài – The Empress.

Người phụ nữ dung mạo sang trọng trên mặt bài, khuôn mặt cao quý tinh xảo đã nát bét, rừng cây rậm rạp biến thành một khu rừng máu. Vì cả lá bài Tarot đều bị nhuốm máu, thời gian lâu quá nên đã biến thành một hình chữ nhật đỏ thẫm.

“Tôi phát hiện ra ở cạnh gối.” Ngón tay cầm bài của Vưu Thụ run lẩy bẩy, “Đúng chỗ mà hôm qua cục trưởng Cao nằm ngủ.”

Du Phùng nghe xong, chẳng nói lấy một câu, hắn quay người rời khỏi phòng đọc sách, đi lên tầng hai, Lê Chỉ và Vưu Thụ bám theo sau. Họ muốn đi xác nhận suy đoán trong phòng khách.

Tuy nhiên khi ba người họ mở cửa phòng đọc sách, đã có một người bên trong.

Khuôn mặt như dao khắc có vẻ nghiêm nghị do khí chất của chủ nhân, trong tay người đó đang cầm mấy lá bài Tarot ấy.

“Thiếu một lá.”

Raman quay đầu nói với ba người vừa bước vào.

Giây phút ấy, dường như có một cái đồng hồ bấm giây đếm ngược cái chết đang vang vọng tích tắc bên tai mỗi người.

Ánh nắng đã ấm áp hơn, không yếu ớt như nắng ban mai, dịu dàng trải trên sàn phòng khách.

Raman nghe xong diễn biến mọi việc, hơi chau mày nhớ lại.

“Có phải ba người đã bỏ sót điều gì không?” Y ngờ vực.

“Người trong lò nướng là ai?” Raman nói.

Hoàn toàn không thể xác định thân phận, do thi thể bị lột da và nướng cháy, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng không phân biệt được, lúc nghe lỏm Tề Hạo Hiên nói chuyện với người đó, Lê Chỉ và Du Phùng đứng xa quá, chỉ có thể nhìn được đường nét đại khái, khuôn mặt cụ thể thì mơ hồ.

“Tôi còn nhớ hình dáng của ông ta, mặc dù vóc người béo phì hơi khác,” Raman chỉ vào mặt mình, “Nhưng khuôn mặt thì gần như là giống y hệt.”

“Thế là sao?” Lê Chỉ cảm thấy quá ly kỳ, “Anh bảo hai người đó là anh em sinh đôi?”

“Bộp!”

Tiếng vang đột ngột khiến Lê Chỉ rùng mình theo phản xạ có điều kiện.

Là Vưu Thụ bên cạnh kích động đập bàn một phát, “Tôi nhớ ra rồi!”

“Quốc vương có một người em trai! Hình như là không theo chính trị, mà đi làm kinh doanh. Hình như là… công ty dược?”

Thế thì có vẻ là ăn khớp. Lúc nghe lỏm Tề Hạo Hiên nói chuyện với tên béo đó, Lê Chỉ đúng là có nghe thấy láng máng từ khoá như “đơn đặt hợp đồng”.

“Há chẳng phải càng kỳ quái hơn sao?” Nỗi ngờ vực của Vưu Thụ không giảm mà còn tăng, “Nếu Tề Hạo Hiên là em trai của quốc vương, thế chẳng phải người bị nướng chính là…”

Chắc hẳn đây chính là thân phận thực sự của hai người họ, nhưng suy đoán này càng đáng sợ hơn. Quạ Đen tập trung mấy người ở trang viên Bình Minh chơi trò giết người, thế mà trước khi trò chơi bắt đầu, hắn lại giết người đứng đầu một nước trước tiên để hiến tế.

Việc này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường, nghe quá hoang đường, quá điên cuồng. Dường như không nằm ở thế giới hiện thực.

Điều khiến người ta bất an hơn là kẻ đầu sỏ hoang đường điên rồ này đang ẩn nấp ngay bên cạnh mình.

Sự thật tàn khốc này làm nghi ngờ tràn lan.

Vưu Thụ cảnh giác nhìn Raman, “Đêm hôm qua anh ở đâu?”

“Ngủ trong phòng.” Sự thù địch của Vưu Thụ hoàn toàn nằm trong dự đoán của Raman.

Du Phùng bỗng nói: “Không ai chứng minh được.”

Đây là điều mà Raman không hề lường trước.

“Lẽ nào kẻ khả nghi nhất không phải anh à?” Y quay mũi nhọn bằng giọng thiếu thân thiện, “Có người chết còn cười hì hì, rặt bộ bàng quan.”

Vưu Thụ có ấn tượng sâu sắc với lá bài The Devil hôm qua, “Đêm hôm qua chỉ có anh ở một mình, không ai chứng minh được đêm hôm qua anh đã làm gì.”

“Hai mình thì có ích à?” Raman lập tức vặc lại, “Chẳng phải hai mình thì cũng chờ máu lạnh rồi mới tỉnh dậy phát hiện ra người ta biến mất à? Đúng là ngủ say như chết.”

Vưu Thụ: “…”

Raman bị nghi ngờ không nguôi giận, đảo mắt nhìn ba người trước mặt, ánh mắt đột nhiên dừng lại. Vì vừa rồi chạy kịch liệt dưới tầng hầm, cúc áo trên cùng cái sơ mi màu trắng của Lê Chỉ chẳng biết đã thoát khỏi lỗ từ bao giờ, từ góc độ của y nhìn sang, tình cờ thấy được một mảng da trắng nhợt be bé, một chút hồng mờ ám lan rộng trên đó, là dấu vết còn sót lại, chưa biến mất hoàn toàn từ thuốc ảo giác hôm đó.

Rất nhạt, nhưng rất bắt mắt.

Raman giả vờ vô tình nhìn màu trắng ốm yếu đó, vài giây sau, y lạnh lùng rời ánh mắt.

Y im bặt, dứt khoát đứng dậy, quả quyết rời khỏi phòng khách.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, sau đó Vưu Thụ như cảm thấy mình đã thắng đậm, “Tôi về phòng thay quần áo đây.”

Cũng nên thay thật. Mặc dù đã khô nhưng vẫn ngửi thấy được mùi máu tanh thấp thoáng.

Lê Chỉ nhìn theo Vưu Thụ đi mất, im lặng ngẫm nghĩ, câu nói mang tính công kích vừa rồi của Raman cứ như vẫn còn bên tai: “Có người chết còn cười hì hì, rặt bộ bàng quan.”

Du Phùng ngồi bên cạnh, nghịch sáu lá bài Tarot còn lại, ngón tay thon dài được màu sắc sặc sỡ tôn lên vẻ đẹp thích mắt khác lạ.

Vẫn là dáng vẻ dửng dưng đó, người khác mừng rỡ còn hắn thì thờ ơ, người khác lo sợ còn hắn thì cợt nhả.

“Tại sao anh không sợ hãi chút nào? Những nguy hiểm đó, hình như anh đều dửng dưng.” Lê Chỉ nhìn hắn thăm dò, “Lẽ nào anh không muốn sống nữa à?”

Ngón tay đang nghịch mặt bài thoáng khựng.

“Không phải trước giờ cậu cũng không sợ à?” Du Phùng ném trả câu hỏi, bốn lạng địch ngàn cân.

“Tôi là vì khiếm khuyết cảm xúc. Bẩm sinh đã không có cảm giác sợ hãi.”

“…”

Cú trả bóng thẳng của Lê Chỉ khiến Du Phùng bị bất ngờ, hắn còn chưa kịp đáp thì đã bị Lê Chỉ giành trước.

“Du Phùng, anh toàn lảng tránh câu hỏi của tôi, lần này trả lời tôi một lần đi.”

Hàng mi của Du Phùng cụp xuống, cảm xúc thật giả khó phân biệt.

“Muốn chứ, tất nhiên là muốn rồi,” hắn ngoái đầu nhìn ra hướng cửa sổ, bên ngoài tấm kính trong suốt ngăn cách, đằng xa là rặng thông sum suê xanh rì.

“Tôi vẫn còn nguyện vọng chưa hoàn thành.”
Bình Luận (0)
Comment