Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 27

Lần đầu tiên Lê Chỉ gặp Raman là hai năm trước khi vừa đến thành phố Cass.

Lúc mới gặp Raman vẫn còn là hình tượng học giả vùi đầu vào nghiên cứu khoa học, tới tận một số việc sau này mới từ từ biến thành xu hướng kỳ quái.

Ánh mắt nhìn Lê Chỉ của Raman càng ngày càng quấn quýt, lúc không có công việc và tiết học cũng vô cớ gửi tin nhắn cho anh. Trong đó là những lời mơ hồ mờ ám, Lê Chỉ chưa bao giờ để ý đến.

Cuối cùng yên bình lấy được học vị, gia nhập cục cảnh sát thành phố Cass một cách suôn sẻ là điều mà Lê Chỉ không ngờ tới.

Cùng với việc phát triển không ngừng của thành phố, phần lớn ngoại ô được quy hoạch vào phạm vi thành phố, lực lượng cảnh sát vốn có liên tục thiếu thốn, vậy nên non nửa năm nay cục cảnh sát tăng cường thêm không ít nhân lực mới, nhưng phần lớn đều chỉ là cảnh sát bình thường.

Còn Lê Chỉ là một chuyên gia tội phạm học, rõ ràng rất bắt mắt trong đó.

Vì thế nên trước khi anh xuất hiện ở cục cảnh sát, nghề nghiệp khá đặc thù này đã giành cho anh rất nhiều sự chú ý.

Lê Chỉ vẫn còn nhớ khung cảnh ngày đầu tiên đến cục cảnh sát.

“Đây là nhân tài mới của cục chúng ta, Lê Chỉ.” Cục trưởng Cao vỗ vai anh, nói với mọi người.

“Nghiên cứu sinh đại học Cass, thời gian đi học đã khá nổi tiếng.”

Lúc cục trưởng Cao giới thiệu anh, cảm giác khoe khoang rất tinh tế trong giọng điệu, cứ như thể những thành tựu đó là của bản thân ông ta.

“Sau này cậu ấy sẽ phụ trách việc lập hồ sơ tội phạm trong cục.”

Cục trưởng Cao nghiêng đầu, ra hiệu về phía đội trưởng đội điều tra hình sự Vưu Thụ bên phải: “Lê Chỉ sẽ gia nhập đội điều tra hình sự, cậu dẫn dắt cậu ấy.”

Vưu Thụ gật đầu: “Vâng.”

Còn về phần Du Phùng, lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả mặt hắn, Lê Chỉ cũng không nhìn rõ.

Chỉ nhớ mang máng, trong số một đám cảnh sát đồng phục chỉnh tề, có một kẻ lạc loài không mặc đồng phục, mà mặc áo liền mũ màu đen, nằm bò ra bàn họp đầy chán chường, tỏ ra chẳng hề hứng thú chút nào với nghi lễ giới thiệu lính mới được lập trình hoá này.

Một khuôn mặt tăm tối không rõ dưới bóng râm của chiếc mũ, nhưng khi nghe đến lĩnh vực mà Lê Chỉ phụ trách, hắn giả vờ vô tình liếc nhìn về phía anh.

Lê Chỉ lúc đó tình cờ đang quan sát bóng đen này, cái liếc nhìn lặng lẽ của Du Phùng bị Lê Chỉ bắt quả tang.

Ánh mắt chỉ chạm nhau bèn tách ra.

Trong phòng họp ồn ào, ánh mắt tiếp xúc cực ngắn ngủi, cuộn trào trong lời giới thiệu và tiếng vỗ tay, tựa gợn sóng khi ném đá xuống biển, chỉ trong nháy mắt đã bị cơn sóng lớn hơn nuốt chửng như chưa từng xuất hiện.

Khung cảnh ngắn ngủi này khiến Lê Chỉ có cảm giác lạ lùng không thể xua tan, đến nỗi biến thành một hình ảnh xâm nhập, thường xuyên xuất hiện trong đầu mà khó lòng kiểm soát được.

Anh vừa nhậm chức ở cục cảnh sát thành phố Cass được một tháng, thì chuyện đó xảy ra.

Bây giờ nhớ lại, thì ra trò chơi không phải mở đầu ở trang viên Bình Minh, mà một tháng trước, họ đã bước vào thòng lọng của Quạ Đen rồi.

Lê Chỉ nhớ buổi sáng sớm xảy ra chuyện ấy, trời hửng sáng từ rất sớm, nhưng toà chung cư vẫn chưa tỉnh táo. Tiếng ô tô inh ỏi đằng xa xuyên qua rèm cửa sổ, tựa một tiếng thở dài xa xăm. Còn anh thì nằm trên giường, bị nhốt trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại.

Vẫn là giàn nho đó, cùng một người ngồi bên dưới.

Ánh nắng ấm áp buổi chiều bị lọc qua lá nho sum suê, tạo thành một khoảnh mặt đất lốm đốm sáng, người đó ngồi quay lưng trên một chiếc ghế đá, đường nét mông lung không rõ là nam hay nữ.

Gọi hết lần này đến lần khác, người đó chỉ cho anh một bóng lưng bất động.

Anh cảm thấy tủi thân vì người đó không thèm để ý, càng ra sức gọi, dốc hết sức toàn thân.

Hết lần này đến lần khác.

Tới tận khi anh thức giấc.

Lê Chỉ ngồi bật dậy, cảm giác tỉnh lại từ cơn mơ không hề dễ chịu, anh áp bàn tay lên cổ, nỗi đau đớn như xé rách dây thanh quản trong giấc mơ chân thực đến đáng sợ.

Anh lại mơ giấc mơ đó, lần nào cũng là cảnh tượng y hệt nhau – bóng lưng chưa rõ dưới giàn nho, từng tiếng gọi uổng công vô ích.

“Rốt cuộc hắn tên gì?” Trong lòng Lê Chỉ vẫn luôn tồn tại câu hỏi.

Rõ ràng ngủ đủ mười tiếng đồng hồ, nhưng cơ thể vẫn truyền tới cảm giác mệt lử kiệt quệ, quấy rầy đầu óc chuyển động.

Một tiếng nhạc êm dịu vang lên, là chuông báo thức Lê Chỉ cài đặt, ngay sau đó là giọng của quản gia trí tuệ nhân tạo: “Xin chào buổi sáng, Lê Chỉ. Bây giờ là tám giờ sáng chủ nhật ngày 15 tháng 6, nhiệt độ ngoài trời là 23 độ C, nhiệt độ biểu kiến là 20 độ C, tia tử ngoại khá yếu, đề nghị cân nhắc mặc sơ mi trắng cổ Windsor mua ngày 12 tháng 6, độ dày vừa phải.”

Lê Chỉ vẫn đang ngồi trên giường suy nghĩ về giấc mộng vừa rồi, coi AI là nhạc nền.

“Tinh…”

Thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay hiển thị có tin nhắn thoại gửi tới, “Cậu Lê, xin hãy đến cục cảnh sát.”

Là giọng Vưu Thụ, người đàn ông trước giờ rất điềm tĩnh, giọng nói lần này lại lộ rõ vẻ sốt sắng vội vã.

Trực giác Lê Chỉ mách bảo có thể đã có việc gì lớn xảy ra, anh lập tức xuống giường tắm rửa, mặc đồ xong thì lấy một lon cà phê đá từ trong tủ lạnh ra, cầm trong tay, bước ra ngoài cửa liền một mạch.

Ngồi ô tô bay mười phút là đến cục cảnh sát thành phố Cass.

Trong cục cảnh sát thành phố, bầu không khí ngột ngạt, dường như mọi người đều đang nằm mơ thấy ác mộng chưa tỉnh dậy.

Suốt quãng đường đi vào, Lê Chỉ chứng kiến mọi thám tử bận bù đầu, gấu áo bị gió nhấc bổng khi đi lại cũng mang vẻ như gặp phải tình huống nghiêm trọng. Lúc chào hỏi Lê Chỉ trong vội vã, nụ cười cũng miễn cưỡng hết sức.

Anh muốn tìm Vưu Thụ hỏi thăm tình hình, nhưng lại nhìn thấy một tên bợm rượu ngủ thẳng cẳng trên bàn làm việc của Vưu Thụ. Tướng ngủ của người đó rất khó coi, nhưng mặt thì ưa nhìn, hắn gập cánh tay, che kín mắt, chỉ để lộ hàm dưới tinh tế, nhắm nghiền mắt ngủ, toát ra vẻ thiếu niên ngông cuồng.

Nhưng Lê Chỉ không định thưởng thức, anh đi tới cốc đầu người đó.

“Á!” Người đó bị ép tỉnh giấc, mở choàng mắt ra chưa thích nghi với ánh sáng mạnh, chỉ có thể nheo mắt lơ mơ.

Lê Chỉ mặt vô cảm: “Cảnh sát Du, cả cục đều đang bận rộn thế này, anh còn ngủ ngon lành ở đây được.”

Du Phùng ngáp một cái: “Tất nhiên rồi, nếu cậu không đánh thức tôi, mặt trời lên cao ba sào cũng không thành vấn đề.”

Lê Chỉ không thèm dông dài với hắn: “Vưu Thụ đâu? Anh ấy gửi tin nhắn bảo tôi đến.”

“Cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, một cảnh sát trẻ thò đầu vào, người đó có mái tóc xoăn màu nâu rối bù, nom mới mười tám mười chín tuổi, là thực tập sinh thám tử cùng một khoá với mình, vừa đến được một tháng – Hall.

“Cảnh sát Du! Cục trưởng gọi anh đến văn phòng!” Vẻ mặt Hall rất sốt ruột, “Ông ấy bảo anh phải xuất hiện trước mặt ông ấy trong vòng ba phút!”

Du Phùng nghe xong, hất tay bấm một phát, yêu cầu gọi hình ảnh của thiết bị đầu cuối cá nhân bèn được gửi đi.

“Cục trưởng, hai phút mười hai giây, đủ nhanh chưa.”

Hình chiếu ba chiều của cục trưởng Cao hiện lên trước mặt Du Phùng qua thiết bị cá nhân, hắn mỉm cười uể oải.

Tâm trạng cục trưởng Cao đang bực dọc hết sức: “Du Phùng! Tôi bảo cậu đích thân đến chỗ tôi! Đừng có cười cợt nhả với tôi ở đây!”

Hình như Du Phùng đã quen với giọng trách mắng này, nụ cười không hề giảm bớt: “Hôm nay là ngày nghỉ luân phiên của tôi, ông quên rồi à sếp?”

Cục trưởng Cao: “Nghỉ sau. Bây giờ cậu phắn tới cục ngay cho tôi!”

Du Phùng còn chưa kịp bảo mình đang ở ngay trong cục, cục trưởng Cao đã chau mày nhìn thời gian trên cổ tay, lập tức nói tiếp câu sau: “Thôi, thời gian gấp rút quá, giờ cậu đến hiện trường ngay đi!”

Du Phùng bên này còn chưa đáp, thiết bị đầu cuối cá nhân đã hiển thị cuộc gọi kết thúc, một tiếng “tinh”, thông tin vụ án đã được gửi tới thiết bị của hắn.

“Sao thế? Sao cục trưởng Cao sốt ruột vậy?” Lê Chỉ tò mò.

“Án mạng. Hiện trường khá đặc sắc.” Du Phùng xem lướt thông tin nhanh chóng, ánh sáng hình chiếu màu xanh lam sáng bừng trong mắt hắn.

Du Phùng điều chỉnh góc độ hình chiếu, cho Lê Chỉ nhìn rõ, “Cậu xem đi.”

Lê Chỉ nhìn thông tin văn bản chi chít trong hình chiếu, lúc nhìn thấy tên nạn nhân, đồng tử mắt anh co lại.

Tư Bác.

Không ngờ lại là Tư Bác, đây là một cái tên đại diện cho quyền lực.

Tổng bí thư đế quốc, nhân vật có quyền lực khổng lồ, mọi hành động đều là cơ mật. Giờ lại chết trên đường Đồng Hoa, trong một căn hộ cho thuê chật hẹp, mọi người đều biết đó là khu ổ chuột bị phân biệt đối xử nhất cả đế quốc.

Thi thể được hàng xóm phát hiện, báo chí vừa hay tin bèn hành động ngay, xúm lấy như linh cẩu tranh giành thịt thối, còn chưa kịp phong toả tin tức, cái chết của tổng bí thư đế quốc đã lan như gió trên mạng.

Trong khu vực mình quản lý xảy ra một vụ án mạng như thế, cục trưởng Cao đã dự đoán được áp lực cấp trên sắp giáng xuống và dư luận xã hội chực chờ. Thảo nào giọng ông ta sốt sắng thế.

“Thế tôi đi đây.” Du Phùng đứng dậy đi ra cửa.

“Tinh…” Rung động truyền tới từ cổ tay Lê Chỉ, là tin nhắn của Vưu Thụ.

“Đợi đã.” Sau khi đọc nội dung tin nhắn, Lê Chỉ cất tiếng gọi Du Phùng, “Tôi đi cùng anh. Vưu Thụ vừa điều tra một vụ án khác, vẫn đang trên đường về, bảo tôi đến hiện trường trước.”

Sau đó Lê Chỉ lại ngoái đầu nhìn sang Hall vẫn luôn đứng bên cạnh, “Cậu nữa, cũng đi cùng.”

Ba người cùng ngồi xe bay đến đường Đồng Hoa.

Giọng nữ dịu dàng của hệ thống trí tuệ nhân tạo trên xe vang lên trên đỉnh đầu: “Chào mừng quý khách ngồi xe bay số hiệu A653, xin đọc điểm đến của bạn.”

Bên cạnh Lê Chỉ là Du Phùng sặc mùi rượu, hắn vuốt sơ mi màu đen nhàu nhĩ, nói: “Số 489 đường Đồng Hoa.”

Chiếc xe bắt đầu bay lên, sau khi đến độ cao nhất định thì bay đi, Lê Chỉ nhìn từ trên cao xuống với vẻ mặt vô cảm, các toà cao ốc sừng sững trong trung tâm thành phố Cass, bức tường bằng kính của các toà kiến trúc trong thành phố toát lên cảm giác lạnh lẽo của công nghệ.

Văn minh nhân loại phát triển cao độ dưới chân chẳng mấy chốc đã xuất hiện khoảng đứt quãng, một mảng kiến trúc thấp lùn màu xám trắng lọt vào tầm mắt, phong cách tám mươi chín mươi năm trước, bề ngoài cũ kỹ đổ nát cứ như bệnh vảy nến trong thành phố.

Đó là khu phố Đồng Hoa.
Bình Luận (0)
Comment