Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 36

Đồng tử mắt Du Phùng co lại bằng đầu kim, đầu óc nổ ong, cú sốc quét qua khắp cơ thể, thậm chí thần kinh bắt đầu đau đớn.

Bàn tay cầm súng bắt đầu run lẩy bẩy.

Hắn mở miệng, giọng khàn đặc: “Lê Chỉ?”

Hàng nghìn mối nghi ngờ đè nặng khiến ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, chỉ hai chữ mà như đã khoét rỗng toàn bộ oxy trong phổi Du Phùng.

Người đó không trả lời, chỉ cười rạng rỡ.

Chính là khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt của Lê Chỉ, chẳng lệch lấy một li.

Trong cặp mắt màu xám, vẻ lãnh đạm trống rỗng vô cơ đó đã biến mất toàn bộ, dường như linh hồn bên trong đã bị thay thế, sát khí nóng bỏng thiêu đốt.

Du Phùng nhìn thấy cậu từ từ đặt kim chỉ trên tay xuống, chạm vào một thanh kiếm dài dưới mặt sàn bên cạnh. Vỏ thanh kiếm đó bị vứt bừa sang một bên, thân kiếm toàn là màu đỏ, theo động tác của kẻ đó, máu trên kiếm đọng thành giọt.

Cổ họng Du Phùng nhuốm vị đắng, hắn nói khó khăn, “Tại sao lại lừa tôi?”

Người đó cười khẩy thành tiếng, “Ai lừa anh?”

Chất giọng quen thuộc, nhưng ngữ điệu xa lạ đến mức Du Phùng đứng ở cửa cứng đờ toàn thân.

Giọt máu đọng trên lưỡi kiếm dài cuối cùng cũng rơi xuống, đập xuống tấm thảm trải sàn ướt sũng, đáp trên dây thần kinh không ngừng xé lìa của Du Phùng.

Người đó nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm ập tới, lập tức bật dậy lùi lại, nhưng không nhanh hơn cơn giận dữ của Du Phùng, Du Phùng tóm lấy cậu quẳng lên tường.

Rút súng, lên đạn, dí lên trán.

Động tác liền một hơi, là sự lưu loát sinh ra sau khi cơn giận dữ đạt tới đỉnh điểm.

Tay người đó cầm kiếm, nhưng không định tấn công.

Cậu cảm nhận cơn lạnh lẽo truyền tới từ họng súng trên trán, nhìn thẳng vào mắt Du Phùng: “Đừng giận mà, đám người này không phải loại tốt đẹp gì, tôi cũng là trừ hại cho dân mà thôi đúng không?”

Giọng điệu ngả ngớn sến súa liên tục kích thích dây thần kinh đang căng của Du Phùng, trong căn phòng tối tăm, máu tanh ngọt, chân tướng rối rắm phức tạp xối sạch lý trí, hắn mím môi thật chặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Du Phùng hỏi.

“Như anh thấy đó, Lê Chỉ.”

“Không phải. Ít nhất thì cậu không phải nhân cách đó.”

Những cảm xúc mãnh liệt bị kìm nén đó, tuyệt đối không phải của Lê Chỉ.

Người đó giả vờ giả vịt thở dài, “Quả nhiên chẳng giấu được cảnh sát Du điều gì.”

“Có điều quả nhiên anh hoàn toàn không nhớ tôi nữa sao?” Kẻ đó nhìn thẳng vào đáy mắt Du Phùng.

Trong giây phút đó, nhịp tim Du Phùng dừng mạnh, sau khi nhận ra, hắn phát hiện vành mắt mình nóng bừng.

Cảm xúc này đến vô cớ.

Cặp môi mỏng của người đó khép mở, “Anh đã tìm tôi năm năm trời, dốc hết lòng dạ điều tra về tôi lâu thế. Giờ cuối cùng cũng gặp mặt, sao nom anh chẳng vui chút nào thế?”

“Ngôn Dương là tôi.” Có niềm vui sướng tàn nhẫn như phập dao xuống, “Quạ Đen, cũng là tôi.”

Vừa dứt lời, tốc độ của kẻ đó nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ, cậu ta chém về phía cổ tay Du Phùng, thanh kiếm dài ở tay trái lướt qua mặt hắn đầy đe dọa, chỉ trong chớp mắt đã cướp được khẩu súng lục, má hắn cũng bị lưỡi kiếm cứa một vết thương cực mỏng, máu tươi đua nhau túa ra.

Hành động này càng chọc giận Du Phùng hơn, Ngôn Dương chưa cầm chắc súng, đã phải chịu cú đòn khóa khớp thẳng mặt của hắn.

Cú ném qua vai khiến cổ họng Ngôn Dương ngòn ngọt, mắt tối sầm, Du Phùng không hề nể tình mà lôi cậu dậy, bóp cổ cậu ta ấn lên tường. Khẩu súng bị cướp lại tỳ lên khuôn cằm tinh xảo của Ngôn Dương, hắn tức quá hóa cười: “Ngày nào cũng giả vờ làm con gà rù, không nhận ra lại giỏi vật lộn thế.”

Ngôn Dương nhịn tiếng ong ong bên tai, ngược lại cười càng rạng rỡ hơn, đáp bừa: “Nhiều năm không gặp, anh vẫn không nể tình như thế.”

Sức tỳ lên cằm lại tăng thêm, Ngôn Dương khép hờ mắt, lông mi run nhè nhẹ, tựa cánh bướm vỗ, vô cớ nảy sinh cảm giác yếu ớt.

Mấy ngày liền cậu ngủ cực ít, giờ đáng lẽ phải mệt lử, nhưng thần kinh hưng phấn khác lạ, mắt cậu hé mở, nhìn thấy bãi máu dưới sàn đằng sau lưng Du Phùng, một cơn run điên cuồng lập tức bò lên gáy.

“Bỏ súng xuống. Tôi không muốn ra tay với anh.”

Động tác của Du Phùng phải nhanh hơn. Ngôn Dương nghĩ. Nếu không thì cậu không thể kiểm soát được.

“Năm năm nay… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn năm năm trước, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Du Phùng nóng nảy hỏi, đây là điều mà trước giờ hắn luôn muốn biết.

Ngôn Dương nghiến quai hàm, “Chuyện năm năm nay, anh không biết thì hơn.”

Cậu cố nhịn nỗi thôi thúc muốn giơ súng, nhếch môi cười, “Chuyện năm năm trước, anh có thể yên tâm. Tôi đã lấy được quyền dùng công nghệ khôi phục trí nhớ rồi.”

Vẻ đẹp lạnh lẽo trong nụ cười của cậu nhìn mà kinh hoàng, “Việc này phải cảm ơn tổng bí thư thân mến.”

Trong lòng Du Phùng lạnh toát, nhớ đến cái đầu người treo lơ lửng trong phòng tắm cũ kỹ – Tư Bác đã bị Ngôn Dương làm thành bánh ngọt nhân thịt người, quyền hạn trong tay Tư Bác là quyền hạn tối cao của đế quốc.

Ngôn Dương nhận ra Du Phùng không định nổ súng nữa, cụp rèm mi thấp giọng cười.

“Mọi thứ đều đủ, anh nhất định phải nhớ ra tôi đấy.”

Chưa dứt lời, cậu giơ hai ngón tay tỳ lên thân súng, đẩy họng súng đen ngòm ra, mặc cho Du Phùng im lặng quay mặt vào tường một mình.

Cậu rảo bước đi mau, đến cạnh hai cái xác thê thảm không nỡ nhìn đó, khom người ngắm nghía mặt cắt còn chưa khâu xong, “Có phải anh trách tôi không?”. Rồi lại chuyển sang nói, “Nhưng loại người như Nhạc Nhan và Tây Trì không đáng chết sao?”

Không cho Du Phùng thời gian trả lời, cậu tự nói tiếp một mình, cười nhẹ răng, “Họ phải chết.”

Cậu chính là kẻ hành quyết dùng bạo lực trị bạo lực, im hơi lặng tiếng sống đến bây giờ, cậu đã đứng ngoài đạo dức thiện ác, chuẩn mực xã hội từ lâu.

Suy cho cùng thì cậu là một kẻ không tồn tại.

Ngôn Dương đột nhiên giẫm một phát lên cái bụng phình to của thi thể, một tiếng phụt, như giẫm nát một quả cà chua. Mái tóc màu đay nhạt của thi thể ngâm trong máu, đã vón thành cục.

Đó là Nhạc Nhan.

Cậu di đế giày, phá hỏng đường kim kín đặc màu đỏ, thứ trong bụng thi thể từ từ trào ra ngoài, máu thịt pha trộn với mảnh xác, và cả cơ quan nội tạng. Hình ảnh tanh máu kích thích thị giác của Ngôn Dương tột độ, trải nghiệm cảm xúc vui sướng khiến cậu không ngừng giẫm mạnh hơn.

Mùi máu tanh trong phòng đột ngột trở nên nồng nặc.

Du Phùng ngoái đầu, nhìn thấy Tây Trì bên cạnh chỉ còn lại cái sọ và bộ xương, đau đầu nhắm nghiền mắt.

“Tại sao… phải làm thế?”

“Lúc đó họ cải tạo như thế mà.” Ngôn Dương nói, “Tôi cũng không có cách nào khác.”

“Họ cải tạo cái gì?” Du Phùng cảm thấy chẳng lành.

Cơn hung bạo tung hoành ngang ngược trong đầu óc Ngôn Dương, “Đừng hỏi nữa!”

Cậu nóng nảy siết chuôi kiếm trong tay trái, ngoái đầu lại từng tấc một, nhìn về phía Du Phùng sau lưng, nỗi thôi thúc muốn tàn sát lôi kéo trong máu cậu ta, cậu bị chi phối đi về phía Du Phùng.

Trước mắt Du Phùng loé ánh sáng trắng, lưỡi kiếm đâm tới.

Sát khí của Ngôn Dương đậm hơn vừa rồi hàng triệu lần, ra tay nhanh đến mức hắn cơ bản là không né kịp.

Du Phùng cảm nhận được, Ngôn Dương giây phút này thật lòng muốn giết hắn.

Lưỡi kiếm sắc bén lạnh băng dán vào động mạch cổ của hắn, trong lúc hít thở phập phồng đã cứa rách bề mặt da, vết thương trên má cũng đau nhói âm ỉ, máu từ từ chảy xuống theo làn da, dọc đường tạo thành cơn ngứa ngáy khó chịu.

Cảnh này khơi gợi sát khí dữ dội hơn, tựa một dòng điện chí mạng bò lên sống lưng của Ngôn Dương, đồng tử mắt cậu run rẩy hưng phấn.

Du Phùng nhìn người trước mặt – chiếc sơ mi vốn phẳng phiu trắng muốt đã nhuốm máu, mái tóc cũng bị rối trong cuộc giằng co vừa rồi, vài sợi tóc màu hạt dẻ rối tung xoã trên xương lông mày, khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh giờ tựa lưỡi dao găm nhuốm máu, vừa dữ dội vừa quyến rũ.

“Đừng hỏi nữa, tất cả đều đã quá muộn rồi.” Ngôn Dương thở ra khe khẽ.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, biểu cảm công thức hoá vô cơ ấy lại trở nên sống động trong nháy mắt, quanh quẩn nơi khoé mắt đuôi mày là cảm xúc chân thực, tựa như cuối cùng cũng phá vỡ vỏ ngoài thuỷ tinh, moi hết phần ruột nóng bỏng ra ngoài.

“Xin lỗi nhé Du Phùng.”

“Tôi đã… chẳng thể quay đầu được nữa rồi.”

“Lần cuối cùng này tôi muốn làm chủ bản thân.”
Bình Luận (0)
Comment