Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 42

Thư mục mới [Thiết bị đầu cuối đã đồng bộ]

Thứ hai ngày 23 tháng 6 năm 125 lịch mới, trời nắng

Tôi thích Du Phùng.

Trước giờ tôi vẫn biết.

Trong toàn bộ mọi đoạn ký ức của tôi, gần như đều có bóng dáng của anh ấy. Tôi vẫn luôn thấy may mắn, nếu bố mẹ tôi không phải bạn thân thiết, có lẽ tôi chẳng có cơ hội tham gia vào cuộc đời Du Phùng sớm thế.

Làm hàng xóm ở thành phố Fyl mười sáu năm trời, tôi hiểu Du Phùng rất rõ, tính kiệm lời của anh, sự im lặng của anh, anh ấy thích mặc đồ màu đen, thuận tay trái, mỗi lần ngồi cạnh nhau ăn cơm đều đụng khuỷu tay.

Đáng lẽ tôi phải quen rồi, nhưng không biết tất thảy bắt đầu biến chất từ giây phút nào.

Những chuyện vụn vặt vốn tầm thường như thể hít thở và ăn uống dần dà trở nên chất chứa run rẩy và oi nóng – muốn chạm đầu ngón tay vào hàng mi mảnh dài của anh ấy khi anh ngon giấc, muốn giả vờ vô tình cầm đoạn xương cổ tay ấy khi đi sánh vai nhau, ngay cả khi dùng chung một chiếc khăn tắm, tôi cũng sẽ tưởng tượng là đang quấn quýt hơi thở với anh ấy.

Việc nói chuyện vốn tự nhiên và quen thuộc cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Tôi không thể kiểm soát bản thân suy diễn.

Có phải trong câu nào đó của anh ấy ám chỉ điều gì? Dường như cái liếc mắt lúc vô tình cũng chất chứa ẩn ý?

Có lẽ Du Phùng cũng thích tôi chăng.

Sự thăm dò câm lặng trong mỗi lần xao động, cuối cùng đều im lìm trong cặp mắt đen láy của anh, tôi ảo tưởng đọc được điều gì trong đó, nhưng lần nào cũng phải chịu thua cuộc vì sợ nhìn chăm chú thời gian dài.

Mọi khúc mắc đều trở nên dữ dội hơn sau khi đến thành phố Cass, đều tại thời tiết ẩm ướt nhơm nhớp này, khiến trái tim tôi mãi không lắng xuống.

“Tối nay có lễ hội pháo hoa, cậu có muốn đi không?” Du Phùng nuốt miếng bánh mỳ nướng cuối cùng, đặt dao ăn xuống, va chạm với đĩa phát ra một tiếng khẽ.

Ngôn Dương rúc trên ghế xích đu ngoài ban công, gõ bàn phím trong ánh nắng ban mai ấm áp, “Đi chứ, tất nhiên là đi rồi. Vừa đẹp thời gian thăm quan xong trang viên Bình Minh.”

Có lẽ tôi có thể làm bạn bè cả đời với Du Phùng, nhưng tôi biết đó tuyệt đối không phải điều tôi muốn.

Năng lực tự chủ của tôi quả thật rất kém, không kiềm chế nổi tính tò mò của mình và dục vọng cháy bỏng thầm kín đối với anh ấy. Cố gắng giả vờ thản nhiên khiến nội tạng tôi như thiêu đốt.

“Cậu lại chừa lòng đỏ.” Du Phùng dọn đĩa, tố cáo hành vi ăn kén chọn của Ngôn Dương.

Có lẽ tôi nên ngậm mồm, đóng kín khát vọng của mình.

“Anh để đó đừng động vào! Em ăn giờ đây!”

Có lẽ tôi nên cất tiếng, cược một phen bằng tình bạn mười mấy năm trời.

Ngôn Dương hớt hải về bàn ăn ngồi xuống, nuốt chửng lòng đỏ trứng rán đã nguội bằng một hơi, ngước nhìn Du Phùng trong ánh nắng tinh mơ, hắn đang quay lưng lại với Ngôn Dương, đựng thứ gì đó vào ba lô.

Ngôn Dương vứt dao dĩa xuống, sấn tới, nhìn thấy trong cặp sặc sỡ sắc màu, “Đồ ăn vặt?”

Du Phùng xoè tay, lòng bàn tay trắng ngần đựng đầy socola và kẹo cứng vị chanh.

Tôi biết có những lời một khi đã buột miệng nói ra thì tất thảy đều không thể xoay chuyển được nữa.

Nhưng nỗi thôi thúc liên tục giày vò tôi.

Tôi muốn nói ra.

“Đừng lấy socola, mang theo người dễ chảy, lấy hết kẹo cứng đi.” Ngôn Dương lọc hết socola ra, tiện tay ném xuống sàn, giơ tay kéo ba lô, “Thế này đủ rồi.”

Tôi muốn nói cho Du Phùng biết.

“Thế đi thôi, giờ nắng đang đẹp.” Du Phùng mở cửa, gió mát vuốt ve tóc mái của hắn.

Em muốn ở bên anh. Như người yêu.
Bình Luận (0)
Comment