Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 9

Một cái xác biến mất ở đại sảnh xuất hiện ở nơi này.

Nửa khuôn mặt màu nâu đỏ đó đã hơi teo tóp, chỗ đường kim màu đen còn có máu đông.

Khóe môi bị rạch đến tận mang tai, hai mắt trợn trừng, rõ ràng là nụ cười, nhưng lại chất chứa nỗi không cam lòng và thù hận rất đỗi rõ ràng.

“Hình như bên kia còn một cái giường sắt.” Du Phùng vất vả phân biệt nhờ nguồn sáng leo lét.

Trên cái giường sắt bên kia là cái xác trong lò nướng ở phòng ăn, không thể nào duỗi ra được nữa, vẫn giữ nguyên tư thế co quắp trong lò, nhưng tấm da người bên cạnh thì được trải rộng, trải sát giường sắt phằng lì.

Đúng như Du Phùng đã dự đoán trước đó.

Tấm da người bị thiếu phần mặt bên trái.

“Vậy nên thằng bé đó vừa xử lý xong cái xác?” Lê Chỉ ngờ vực.

“Đây là cái gì?” Du Phùng không trả lời, ngược lại nhìn chằm chằm bên phải cái xác.

Lê Chỉ nghe thấy bèn nhìn sang, cổ tay phải của cái xác đeo một cái vòng màu đen, nhìn chất liệu giống như da thuộc.

“Sáng nay tay anh ta không có mà.” Du Phùng giơ tay tháo cái vòng tay, đưa sát nguồn sáng ngắm nghía cho kỹ.

Da thuộc phơi dưới ánh sáng tỏa ra màu ấm áp, như bị ma xui quỷ khiến, Lê Chỉ giơ tay chạm vào cái vòng tay màu đen trong tay Du Phùng.

Đúng lúc anh chạm vào, bóng tối xung quanh tách lìa ra như gặp nạn.

Trong đầu tự dưng xuất hiện một tràng tiếng kêu ong ong, tầm nhìn biến thành vô số điểm ảnh li ti túa ra.

Lúc gộp lại, mắt Lê Chỉ còn chưa tập trung được, tiếng nhạc giao hưởng hùng vĩ đột ngột vang lên.

Tiếng hát mang phong cách thánh ca vang dội uy nghiêm bên tai.

Lê Chỉ lập tức giật nảy mình.

Không có nguyên nhân khác ngoài trải nghiệm này tách rời quá.

Giây trước anh vẫn còn bầu bạn cùng xác chết trong nhà xác tối om với Du Phùng, giây sau tiếng nhạc như đẩy thẳng anh đến thiên đường gột rửa tâm hồn.

Tuy nhiên thực ra bản nhạc đã gần đến đoạn cuối, Lê Chỉ còn chưa kịp ngờ vực đã chấm dứt.

Theo sau đó là tiếng vỗ tay kéo dài như thuỷ triều.

Cuối cùng tầm nhìn của Lê Chỉ cũng trở nên rõ ràng.

Trước mắt là lễ đường khổng lồ cao sừng sững, tường vi hồng phấn tô điểm sắc màu bên cạnh dao dĩa, ánh sáng xuyên qua kính màu xanh lam chẳng sáng sủa chút nào.

Cách đó mười mét có một cái bậc cao, trải thảm Polonaise thêu hình bầy hươu, một người đàn ông trưởng thành đứng chính giữa bục, không nhìn rõ khuôn mặt, người đó mặc lễ phục bằng lụa satin màu trắng được thêu chỉ vàng bạc, đang trịnh trọng nhận quyền trượng màu vàng khảm đầy kim cương.

Đây rõ ràng là lễ đăng quang của quốc vương.

Sao tự dưng lại xuất hiện ở đây?

Lê Chỉ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, lập tức ngoái đầu quan sát kỹ xung quanh.

Nhưng anh phát hiện ra mình không thể khống chế được tầm nhìn của bản thân.

Dường như anh đã bị nhốt trong một cái xác di động, chỉ có thể trải nghiệm khung cảnh này thông qua tầm nhìn cố định của cơ thể.

“Lễ đăng quang thần thánh quá! Không ngờ đời này tôi lại có vinh dự được tham gia!” Lê Chỉ nghe thấy tiếng hoan hô khe khẽ.

Có người ngăn cản ngay tức khắc, “Nói bé thôi. Hiện trường nghi lễ không cho phép ồn ào to tiếng.”

Còn có những âm thanh khác, “Sau khi nhà vua mới lên ngôi, chắc cuộc sống của chúng ta sẽ dễ chịu hơn chứ…”

“Chuyện bề trên, làm sao chúng ta biết được.”

“Trật tự đi. Nói thế ở buổi lễ đăng quang, các người to gan quá đấy!”

Lê Chỉ tiếp nhận thông tin một cách bị động hoàn toàn.

Anh đứng im tại chỗ, trong đám đông nườm nượp, tai nghe tiếng bàn tán xôn xao, mắt thì giữ nguyên một góc không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào người đội vương miện trên bục cao.

Lồng ngực tắc nghẹn âm ỉ, cuống lưỡi chua chát khó nói thành lời.

Không đúng. Cảm xúc nặng nề này rõ ràng không phải của anh.

Là của cơ thể này.

Bỗng nhiên, hình ảnh lại bắt đầu thay đổi.

Toàn là nhảy cóc. Không có bất cứ logic nối tiếp nào.

Trước mắt xuất hiện một chiếc bàn làm việc bằng gỗ trinh nam to tướng, đối diện có một đôi tay mảnh dẻ nổi rõ khớp xương đẩy một tập tài liệu tới, tiêu đề in đậm giấy trắng mực đen trên đó đập vào mắt đầu tiên: Thoả thuận bảo mật.

Cơ bản là chẳng chần chừ chút nào, đôi tay cầm lấy bút máy bèn ký tên lên đó. Ngay sau đó là nhập vân tay và võng mạc điện tử.

“Người đăng ký: Tề Hạo Hiên. Đang xác thực quyền hạn…” Lê Chỉ nghe thấy giọng nữ máy móc lạnh lùng cứng nhắc.

“Xác thực quyền hạn hoàn tất.”

Lê Chỉ nghĩ: Đây đúng là một lần ký hợp đồng phóng khoáng. Nếu lúc ký tên tay cầm bút không run thì càng tốt hơn.

Lúc này khung cảnh lại thay đổi.

Từng khuôn mặt vàng vọt xuất hiện trước mặt anh mà không kịp đề phòng.

Biểu cảm không âm u lắm, chỉ là một kiểu đờ đẫn phản ứng chậm chạp.

“Ông chủ Tề… Lô trẻ con này chất lượng không được tốt lắm, những đứa này đã được coi là tốt nhất trong số đó rồi…”

“Cho các người từng đấy tiền, các người dùng thứ rác rưởi này qua mặt tôi à?”

Lê Chỉ cảm thấy tức sôi cả máu, nỗi xúc động do bị ép buộc bởi cảm giác sinh lý của cơ thể xộc lên đầu.

“Tất cả đều không hợp lệ! Tìm lại cho tôi. Ngày 20 tháng sau phải nộp một lô mới! Cút đi!”

“Dạ dạ dạ!”

Kẻ khúm núm đó chuồn nhanh như chớp, chỉ còn lại Lê Chỉ trong căn phòng rộng lớn bị cơn phẫn nộ thiêu đốt đầu óc.

Anh thở hổn hà hổn hển một lúc, phiền muộn cầm cà phê đen đắng nghét lên nốc cạn trong một hơi.

“Cộc cộc cộc cộc cộc!”

Âm thanh này…

Là tiếng cửa sắt bị đập!

Bức tường phòng làm việc màu xám đậm lùi lại nhanh chóng, cảnh trước mắt lại vỡ vụn ra thành vô số điểm ảnh, chạy như điên về phía ngược lại tầm nhìn. Cảm xúc tiêu cực tên là phẫn nộ đó cũng dần dần rút xuống như kéo tơ.

Trong chốc lát, anh lại trở về nhà xác.

Vẫn đang giữ động tác chạm vào cái vòng tay màu đen trong tay Du Phùng.

“Cộc cộc cộc cộc cộc!”

Du Phùng chớp mắt như vừa mới tỉnh mộng, thổi tắt nến nhanh nhất có thể.

Thằng bé rất nhạy cảm với lửa, Lê Chỉ cũng biết.

Nhưng nguồn sáng duy nhất trong phòng biến mất, trong chớp mắt Lê Chỉ như bị mù, trước mặt ngoài màu đen ra thì chẳng có bất kỳ tạp chất nào khác.

Điều đáng sợ hơn cả nguy hiểm là thứ chưa biết, thổi tắt nến như thể trực tiếp lột mất một giác quan của Lê Chỉ, trong thời gian ngắn anh chưa kịp thích nghi.

Hoàn toàn không báo trước, một cảm giác nóng hổi phủ nhẹ lên cổ tay anh.

Là tay Du Phùng.

Lê Chỉ bỗng dưng nảy sinh sự yên tâm không thể nói rõ.

Nhưng anh chẳng có thời gian phân tích cảm giác vô cớ này.

“Cộc cộc cộc cộc cộc!”

Tiếng đập cửa càng to hơn. Dữ dội đến mức đinh tai.

“Tìm thấy các vị rồi~”

Âm thanh nhẹ nhàng lảnh lót vọng tới cách cánh cửa sắt.

Giờ phút này, sau lưng họ là hai cái xác chết không nhắm mắt, lối ra duy nhất thì có quái vật ôm đầu tông cửa cản đường.

Chỉ trong chốc lát họ đã rơi vào bước đường cùng.

Tiếng đập cửa dữ dội dừng đột ngột.

“Két…”

Là âm thanh cửa sắt bị mở ra.
Bình Luận (0)
Comment