Cuối tuần, La Ninh mua mấy con cá nhỏ, bỏ vào túi nilon trong suốt, nhẹ tay nhấn chuông cửa nhà anh.
Lý Dục An mở nắp bể cá trong phòng khách, sau đó cùng với La Ninh chậm rãi nghiêng nghiêng túi, thả những chú cá con vào bên trong.
Đám cá nhỏ vừa được thả ra liền tung tăng bơi khắp chiếc bể pha lê lớn. Đây là giống cá cảnh nhiệt đới, mỗi lần vẫy đuôi đều ánh lên những tia sáng lấp lánh, lướt đi như những mảnh quang vụ rực rỡ trong nước. La Ninh nghiêng người, dán mắt vào mặt kính, chăm chú quan sát.
Lý Dục An cũng nhìn, nhưng ánh mắt anh không hẳn dừng ở bể cá, mà là ở cô. Mỗi lần dừng lại lâu hơn một chút, sâu hơn một chút.
Anh như vô tình hỏi:
“Sao mỗi lần thấy tôi ở trường là cậu lại tránh mặt vậy?”
La Ninh thẳng thắn:
“Tôi ngại người khác thấy.”
“Người khác là ai?”
Cô không trả lời.
“Kiều Đồng?” Anh bắt đầu đoán, “Hay Trịnh Hân Nghi?”
Anh lặng lẽ suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Chúng ta là bạn học cùng lớp mà.”
La Ninh vẫn cúi đầu, ném một nhúm thức ăn vào bể:
“Thì cứ xem như là bạn học bình thường đi. Cá này coi như quà cảm ơn vì hôm trước cậu tiếp đãi tôi.”
Lũ cá con chưa quen mùi thức ăn, giật mình tản ra bốn phía.
Cô vừa dứt lời đã định đứng dậy, quay đi tìm cặp sách. Nhưng Lý Dục An chợt cảm thấy trong lòng hoảng lên, vội vàng vươn tay giữ lấy cô. Ngón cái của anh khẽ móc vào ngón út của cô.
Thấy cô không rút tay ra ngay, anh liền lặng lẽ dịch lên một chút, ngón tay siết lại, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé đang hơi lạnh. Anh cúi thấp người, giọng trầm ấm:
“Cậu định đi thật à?”
Bàn tay bị anh nắm lấy truyền đến một luồng tê dại, La Ninh chỉ đáp nhỏ:
“Ở đây có đàn cá bầu bạn với cậu rồi.”
“Cá thì sao mà đủ…” Anh khẽ cười, đưa tay cô lên áp vào ngực mình, nơi ấy đang nóng hơn cả lòng bàn tay anh, “Ở trường cậu chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, cuối tuần cũng định phớt lờ tôi luôn à?”
“Tôi không đi nữa.” La Ninh nói xong, ngón tay khẽ cử động hai cái. Đối phương giống như vừa bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức buông tay ra.
Người này đúng là rất biết tiến biết lùi nhưng lại quá đòi hỏi. Người có thể cùng anh làm bài tập, xem phim thì nhiều, vậy mà anh lại nhất định phải giữ lấy cô.
Ngay cả La Ninh cũng không hiểu nổi bản thân. Mỗi khi đối mặt với anh, những suy nghĩ rõ ràng ban đầu lại luôn đi ngược với thực tế. Cô vốn muốn dứt khoát, vậy mà cuối cùng vẫn luôn mềm lòng.
——————————
“Lúc bị mấy người đó làm phiền thì đừng có mềm lòng,” Kiều Đồng vừa nói vừa bày ra một số đạo cụ tiệc cưới, đặt trước mặt La Ninh và các cô gái khác, “Đây là mấy món tôi chọn lựa kỹ lắm đấy.”
Câu nói của Kiều Đồng mang theo hàm ý.
Trần Kiều Kiều liếc nhìn Trịnh Hân Nghi, hỏi:
“Lý Dục An làm phù rể à?”
Trịnh Hân Nghi đáp:
“Chút nữa anh ấy tới ăn cơm, mấy cậu hỏi thử thì biết.”
Ngày mai là Tết Nguyên đán, đêm nay vừa khéo là giao thừa. Kiều Đồng tổ chức tiệc ở nhà mình, buổi sáng vừa tổng duyệt ở khách sạn xong, các phù dâu và bạn bè bên nhà gái đều tụ về nhà cô để chuẩn bị. Một số họ hàng và bạn bè cũng được mời ăn tối. Lý Dục An quen cả đôi tân lang tân nương, được nhờ làm phù rể kiêm tài xế đón dâu nên đêm nay cũng phải có mặt.
Nhà Kiều Đồng quả thực rất rộng, cô còn thuê đầu bếp riêng, khách khứa ngồi tản ra thành hai ba phòng. La Ninh biết ngày mai sẽ bận rộn nên tranh thủ ăn nhiều hơn một chút, nhưng ăn xong rồi lại thấy bụng hơi đầy, đành phải ra vườn đi dạo cho dễ tiêu cơm.
Biệt thự nằm gần vùng ven ngoại ô, đêm nay đúng giao thừa, trong sân bắt đầu bày pháo hoa chờ đốt.
Cô đi men theo hồ nước phía sau nhà một vòng, đầu óc có phần rối loạn, để gió lạnh thổi qua một lúc mới dần tỉnh táo lại.
Nhìn đèn hoa rực rỡ trang trí khắp nơi, trong lòng La Ninh có một cảm giác khó tả.
Bằng tuổi cô, có người đã đi làm ổn định, có người chuẩn bị kết hôn. Cô từng tự có cho mình rất nhiều hy vọng, ví dụ như rời thành phố, ẩn cư nơi núi rừng, suốt ngày bầu bạn cùng vật nuôi và cây cối; hoặc cũng có thể vào chùa sống đời thanh tịnh… Nhưng những ảo tưởng ấy luôn tan biến nhanh chóng mỗi lần đối diện với thực tế. Hiện tại cô vẫn chỉ là một người đang cố tìm được một công việc ổn định, đúng với kỳ vọng của cha mẹ, không sai sót, không mạo hiểm.
Sau khi đi dạo hai vòng, La Ninh theo con đường nhỏ rẽ sang bên phải. Con đường này hơi tối, cô liền bước nhanh về phía có ánh đèn sáng hơn. Vừa đi được vài bước, bước chân cô chậm lại.
Từ phía trước truyền đến giọng nói của hai người đàn ông đang trò chuyện, lúc đầu chỉ loáng thoáng, sau càng lúc càng rõ ràng.
La Ninh bất giác nhận ra: nơi này không chỉ có một mình cô.
Dưới cây cột đèn kiểu Châu Âu có hai người đàn ông đang đứng trò chuyện. Nghe thấy phía sau có tiếng động, họ đồng loạt quay đầu nhìn lại, là Lý Dục An và Kiều Vũ. Cả hai đều kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, đứng dưới ánh đèn mờ đục, đồng loạt bất ngờ trước sự xuất hiện của La Ninh.
Kể từ sau câu “Muốn bóp nghẹt em” mà Lý Dục An cùng với chồng thư từ dúi vào tay cô, đã gần nửa tháng trôi qua hai người không hề có bất kỳ liên lạc nào.
Anh như thể không nhìn thấy La Ninh, chỉ hơi khựng lại rồi nhanh chóng rút lui khỏi chủ đề đang nói dở, quay đi tiếp tục trò chuyện với Kiều Vũ. Đầu điếu thuốc trên tay anh đã cháy gần hết, tro tàn rơi xuống thành một đoạn dài.
La Ninh dùng mũi chân giẫm nhẹ lên con đường lát đá cuội, chần chừ rẽ hướng khác.
Kiều Vũ lại không vội trả lời Lý Dục An, tiên lên tiếng hỏi La Ninh:
“Ngoài này lạnh lắm, sao em lại ra đây một mình?”
“Đi dạo cho tiêu cơm thôi.”
“Mọi người ăn xong cả rồi à?”
“Chắc vậy.” Giờ phút này, La Ninh cảm thấy đi dạo cũng chẳng có gì thú vị nữa, bèn nói:
“Chắc họ ở trong phòng để chuẩn bị trang phục rồi, em quay lại phụ giúp một tay.”
Kiều Vũ lịch sự đáp:
“Em chịu cực rồi.”
La Ninh gật đầu rồi xoay người rời đi.
Kiều Vũ lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Lý Dục An, phả ra một làn khói lạnh:
“Sao mày không nói gì?”
Lý Dục An thản nhiên:
“Nói gì?”
“Nếu tao nhớ không lầm thì, con bé đó học cùng lớp với mày phải không?”
“Thật à? Tao không nhớ rõ lắm, hình như cũng không thân.”
“Ồ?” Kiều Vũ kéo dài giọng, “Coi bộ mày đúng là người có trí nhớ kém nhỉ.”
Lý Dục An búng tàn thuốc về phía anh ta, Kiều Vũ vội nghiêng người tránh.
“Tuy tao không học cùng lớp với cô ấy,” Kiều Vũ vừa phủi áo vốn không dính gì, vừa nói, “Nhưng cũng có ấn tượng đấy.”
Lý Dục An lạnh nhạt hỏi lại:
“Ấn tượng gì mà ghê gớm vậy?”
“Cô ấy từng ngồi cùng bàn với em gái tao, rất trầm tính, rất ngoan. Mà nói thật, con gái xinh thì tao luôn có ấn tượng hơn bình thường.”
Lý Dục An khẽ cười.
“Em gái tao hôm trước có nói một chuyện, đoán xem là gì?” Kiều Vũ cũng nhoẻn miệng cười, nhìn thẳng vào Lý Dục An.
Lý Dục An ngậm điếu thuốc, làn khói nhè nhẹ thoát ra từ khóe môi, trong mắt ánh lên thứ gì đó mơ hồ khó tả:
“Chuyện gì?”
“Nó muốn làm mai cho tao với La Ninh.”
Lý Dục An chẳng có phản ứng gì rõ ràng, chỉ để khói thuốc lững lờ bay quanh, rồi nói:
“Thấy em gái sắp lấy chồng, mày cũng sốt ruột muốn cưới à?”
“Sao lại không chứ?” Kiều Vũ cười đáp, “Tao rất thích những cô gái có khí chất như vậy. Mày thấy sao?”
Kiều Vũ cố ý nhấn mạnh chữ “thích” như thể sợ bạn mình nghe không rõ.
Lý Dục An liếc nhìn anh ta, chỉ thờ ơ đáp một tiếng:
“Ờ.”
“‘Ờ’ là có ý gì hả,” Kiều Vũ bật cười, bị sặc khói đến ho khan, còn đưa tay khoác lên vai anh, “Vậy tao rủ cô ấy đi ăn được không? Mấy hôm nữa hẹn gặp luôn.”
“Cũng được thôi, tùy mày.” Lý Dục An hất tay anh ta ra khỏi vai mình.
“Thằng nhóc này,” Kiều Vũ ho khẽ mấy tiếng rồi nói tiếp, “Ánh mắt mày có thể kiềm chế chút được không? Mỗi lần gặp mặt là cứ nhìn chằm chằm vào mặt người ta.”
Cả đêm bận rộn, mãi đến khoảng mười một giờ mới bắt đầu rảnh rang. La Ninh ngồi một lúc là bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Kiều Đồng thích náo nhiệt nên nhất định phải gắng thức đến giao thừa. Người xung quanh ai cũng hớn hở chờ đến khoảnh khắc đầu tiên của năm mới, từ tầng một đến tầng ba không khí vui vẻ như trẩy hội.
La Ninh ra đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống, thấy có người đã mang pháo hoa ra chuẩn bị.
Cô nhấp một ngụm champagne, hơi men khiến tinh thần dịu lại. Cô mơ màng ngắm nhìn dòng người, ly trên tay lơ đãng cụng phải một chiếc bình rượu, phát ra một tiếng “leng keng” thanh thúy.
Cô hoàn hồn quay sang thì thấy Kiều Vũ đang tựa vào lan can, cầm một chai rượu mới khui, miệng chai vừa chạm vào vành ly cô, từ từ rót thêm cho cô nửa ly.
Trong ánh sáng vàng nhạt, gọng kính bạc của anh ấy ánh lên tia sáng nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, nhã nhặn:
“Mệt không?”
“Cảm ơn,” La Ninh thấy anh ấy rót xong liền nhấc ly ra, “Còn chịu được.”
“Các phòng ở tầng hai này đều để khách nghỉ ngơi, không khóa đâu. Nếu mệt quá thì vào chợp mắt chút cũng được.”
“Như thế thì mất hứng lắm. Sắp sang năm mới rồi còn gì.”
Kiều Vũ liếc nhìn đồng hồ, gật đầu:
“Còn mười ba phút.”
Hai người cùng yên lặng dựa lan can, dưới sân vườn bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, từng nhóm người ùa ra. Kiều Đồng đứng ở giữa, trông vô cùng háo hức, chỉ chờ đúng 0 giờ để bắn pháo hoa.
Kiều Vũ nghiêng đầu nhìn La Ninh, hỏi:
“Không xuống cùng mọi người à? Dục An với Trịnh Hân Nghi cũng đang ở dưới đó.”
La Ninh cũng thấy rõ, Trịnh Hân Nghi đang giơ cây pháo hoa rực sáng còn Trần Kiều Kiều thì đứng bên cạnh chụp ảnh. Cô ta còn chưa kịp cắm cây pháo hoa đó lên thì đưa cho Lý Dục An. Lý Dục An định nhận lấy nhưng lại thôi, tự mình cầm lấy một cây pháo khác, giữ chặt trong tay, nhìn ngắm một lúc.
“Tôi không hợp với không khí này lắm,” La Ninh nói nhẹ nhàng, “Tôi thích nhìn người khác bắn pháo hoa hơn.”
“Bọn họ cũng không có chuyện gì đâu,” Kiều Vũ tiếp lời, “Lý Dục An không có tâm tư đó.”
La Ninh đáp một tiếng “ừ.”
“Phản ứng của hai người như vậy,” Kiều Vũ cười nói, “Tôi chẳng tin lời cậu ta lấy một câu.”
Ở trong sân vườn, Lý Dục An dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt liếc qua liền thấy hai người ở lan can trên đang trò chuyện.
“Vẫn là không nên nói xấu sau lưng người khác,” Kiều Vũ cười mỉm nói, “Nếu không sẽ bị phát hiện.”
La Ninh giả vờ không nhìn, hơi nghiêng mặt sang bên.
“Cậu ta nói hai người không thân thiết,” Kiều Vũ cụng ly với cô, “Thật vậy hả?”
“Anh ta nói sao thì là vậy đi.” La Ninh nhìn xuống, quay lại tìm Lý Dục An thì không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Kiều Vũ mời:
“Tôi đi xuống dưới chơi cùng bọn họ, em đi không?”
La Ninh lắc đầu.
Kiều Vũ nhíu mày, rồi quay người bỏ đi. La Ninh hít một hơi sâu, cúi xuống nhìn thoáng qua điện thoại;
23:59
Dưới lầu vang lên tiếng ồn ngày một lớn, có người bắt đầu châm lửa, tiếng pháo vang lên theo từng nhịp.
Cô tắt màn hình điện thoại rồi bỏ vào túi, chưa đầy hai giây liền điện thoại tự động sáng, có cuộc gọi đến.
Bên ngoài pháo hoa sáng rực, cô vừa quay người vừa đưa tay tìm điện thoại, còn chưa kịp rút ra thì đã bị người phía trước đột nhiên xuất hiện làm cô giật mình.
Thật ra cũng không phải đột nhiên xuất hiện, Lý Dục An chỉ vừa đến phía sau cô, ai ngờ lúc cô xoay người, anh bất ngờ lao tới khiến cô không kịp đề phòng.
Cô tay trái định với lấy điện thoại trong túi, tay phải bưng nửa ly rượu, đột nhiên quay lại gặp anh, va chạm nhẹ khiến ly rượu chực rớt.
Lý Dục An phản ứng nhanh nhẹn, nửa người trên áp lại gần, lòng bàn tay hướng lên, kịp đỡ lấy ly rượu sắp rơi nhưng nửa ly rượu đổ nghiêng làm cả người ướt lem luốc.
Rượu không nhiều, không đến mức thấm ướt quần áo, cô chỉ bị dính một vệt nhỏ ở cổ áo nhưng nửa tay áo anh thì ướt đẫm.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, vội lấy ly từ tay anh đặt sang một bên, rồi nhanh lấy khăn giấy từ túi, nhẹ nhàng lau cổ tay anh.
Khăn giấy chạm vào cổ tay anh, lau không được mấy lần thì anh thuận tay nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh ướt đẫm rượu, khiến tay cô cũng ẩm ướt theo.
Cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Lý Dục An tay kia đỡ lấy vai cô, xoay người đưa cô hướng ra ngoài, ý bảo cô ngẩng đầu:
“Ngước lên xem đi.”
Chỉ trong nháy mắt, những dải ánh sáng màu xanh nhẹ nhàng bắn lên không trung, một tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời, sau chưa đầy hai giây, đóa pháo hoa sáng rực rỡ bung nở tràn đầy trời sao.
“Năm mới vui vẻ.” Anh nói.
Như thường lệ, giọng nói anh không nóng không lạnh, nhưng hơi thở thì gần như cuộn tròn bên tai cô.
Cô còn bị anh kéo lấy một tay, bàn tay hai người sát gần nhau, cả bàn tay ướt lạnh của cô được hơi ấm từ tay anh sưởi ấm, đầu ngón tay cô khẽ lay động trong lòng bàn tay anh.
Rất lâu sau, cô mới nói với anh:
“Năm mới vui vẻ.”