La Ninh vừa mới tìm được chỗ đậu xe, La Nhiên Nhiên đã vội vã mở cửa bước xuống, chạy đi hút thuốc.
“Chị đúng là chẳng có đạo đức của người hút thuốc tí nào.” La Nhiên Nhiên vừa nói vừa dậm chân vì lạnh, tiện tay đưa cho La Ninh một điếu, nhưng cô chỉ lắc đầu từ chối.
La Ninh đang ngậm nước súc miệng, vị bạc hà lạnh buốt còn đang xoáy sâu trong khoang miệng, tê đến mức khiến đầu lưỡi cũng mất cảm giác. Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn phòng khám mà La Nhiên Nhiên đã kéo cô đến.
Phòng khám tư nhân quy mô trung bình, trang trí bên ngoài và nội thất đều gọn gàng, sạch sẽ, trông có vẻ chuyên nghiệp và đáng tin.
Chụp phim xong, đúng như dự đoán: bốn chiếc răng khôn. Bên trái hai chiếc còn chưa mọc hẳn, còn hai chiếc phía bên phải, trong đó có một cái mọc lệch dưới cùng, chính là thủ phạm khiến cô đau nhức mấy ngày qua.
“Cần phải nhổ hết,” bác sĩ là một phụ nữ tầm khoảng ba mươi tuổi, chỉ tay vào tấm phim chụp và giải thích.
“Nếu không nhổ, sau này răng khôn mọc lên dễ làm hỏng răng hàm phía trước.”
Qua lớp kính, La Ninh nghe rõ âm thanh từ phòng bên cạnh vọng lại. Tiếng trẻ con khóc ré lên vì sợ, bác sĩ bất lực dỗ dành, tiếng máy móc cọ xát vào răng nghe mà sởn da gà. Cảm giác đau âm ỉ bên hàm phải của cô như bị khuấy động, trở nên rõ rệt hơn.
“Có thể nhổ luôn một lần không?”
“Trước mắt nhổ hai cái bên phải đã,” bác sĩ vừa nói vừa cúi đầu ghi chép.
“Xem tình hình hồi phục thế nào rồi mới tính đến bên còn lại.”
Sau đó, bác sĩ đẩy tờ khai bệnh lý về phía cô, ý bảo cô điền thông tin:
“Hôm nay không phải kỳ kinh chứ? Nếu không thì có thể đặt lịch nhổ luôn.”
La Ninh khẽ đụng tay La Nhiên Nhiên:
“Lần trước bác sỹ nào nhổ răng cho em vậy?”
“Là một anh bác sĩ trẻ, cũng khá đẹp trai,” La Nhiên Nhiên nói nhanh.
“Hình như họ Lý thì phải.”
“Anh ấy không có ở đây,” bác sĩ phía đối diện bắt được thông tin, nói xen vào.
“Đang đi học bồi dưỡng, mai mới về. Nếu muốn đặt lịch với anh ta thì chắc phải đến tuần sau mới có chỗ.”
“À…” La Nhiên Nhiên phát ra tiếng tiếc nuối rõ rệt.
La Ninh liếc cô ấy một cái.
“Vậy thì chiều mai tôi đến nhổ luôn.” La Ninh nói xong thì đi đăng ký, đóng phí rồi kéo La Nhiên Nhiên đi ra ngoài.
“Mai em có hẹn với bạn học rồi, không đi cùng chị được.” La Nhiên Nhiên vừa bấm điện thoại vừa lẩm bẩm.
“Ai mà ngờ bác sĩ kia lại kín lịch thế chứ.”
“Chị tự đi cũng được.” La Ninh vừa lái xe đưa cô ấy về nhà, vừa nói.
“Cứ tưởng được em giới thiệu cho bác sỹ tốt nhất cơ đấy.”
Sáng hôm sau, La Ninh dậy sớm đọc sách thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ phòng khám nha khoa.
Thì ra lịch hẹn ban đầu có sự thay đổi, y tá hỏi cô có thể đến sớm hơn không, cụ thể là lúc 10 giờ sáng hôm nay. Thấy thuận tiện, cô liền đồng ý, nhanh chóng chuẩn bị rồi xuất phát.
Tới nơi chỉ mới mười giờ kém hai mươi phút, cô y tá lễ tân đưa cho cô một cốc nước ấm, bảo cô ngồi trên ghế sofa chờ.
La Ninh ôm cốc nước trong tay, mắt nhìn chăm chú vào màn hình tivi đối diện. Dòng phụ đề phía dưới trở nên mờ ảo đến mức khó nhìn.
Cô nheo mắt cố đọc, rồi mới nhận ra mình vội quá, quên không mang kính áp tròng mà cặp kính cận thì vẫn để trên xe. Tuy cô không cận nặng, nhưng độ loạn thị lại cao, từ khoảng cách mười mét trở đi thì gương mặt người đã bắt đầu nhòe đi như tranh nước.
Đang định đứng dậy ra xe lấy thì cô nghe y tá gọi tên mình. La Ninh đành đặt cốc nước xuống, đi theo y tá lên tầng trên.
Nói không căng thẳng là nói dối, nhất là khi vừa bước vào căn phòng, nhìn thấy chiếc ghế nha khoa quen thuộc và chiếc đèn chiếu sáng khổng lồ treo ngay trên trần.
“Chích thuốc tê cũng đau lắm phải không?” La Ninh hỏi, giọng nhỏ dần.
“Bác sĩ Lý là bậc thầy trong việc gây tê không đau nên chị đừng lo, thật sự không đau đâu.” Cô y tá nhỏ có gương mặt tròn trĩnh, giọng miền Nam nhẹ nhàng, dáng người nhỏ nhắn như sinh viên thực tập.
La Ninh nhanh chóng bắt được từ khoá.
Bác sĩ Lý.
Cô nhớ lại phản ứng của La Nhiên Nhiên ngày hôm qua.
“Không phải hôm qua nói anh ta đi học chưa về nên không đặt được lịch sao?”
Cô y tá đáp:
“Bác sĩ định nhổ cho chị hôm nay có việc đột xuất nghỉ, bác sĩ Lý thì về đêm qua, sáng nay tranh thủ trực thay ca.”
Dọc hành lang dài, phòng điều trị nằm ở cuối cùng. Cửa phòng khép hờ. Bác sĩ đang đứng nghiêng người, cúi đầu đeo găng tay, tay kia lật bệnh án xem một cách chăm chú.
Từ xa nhìn lại, ánh đèn trong phòng lạnh lẽo như băng trên mái hiên. Ánh sáng từ trần nhà chiếu thẳng xuống, rọi lên chiếc mũ phẫu thuật không viền, trượt theo cổ, vai, rồi vòng eo của anh, tạo thành những đường sáng tối mờ ảo.
Anh có dáng người cao gầy, lúc cúi người lấy đồ, áo phẫu thuật dùng một lần khẽ bung ra một bên. Sợi dây xanh nhạt cột phía sau lưng nhẹ nhàng đong đưa theo từng cử động.
Anh không quay đầu lại, chỉ khẽ giơ tay ra hiệu. Cô y tá chỉ về phía ghế nằm, bảo La Ninh ngồi lên, rồi nhanh chóng bước qua cột lại dây áo sau lưng cho bác sĩ.
Ghế phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ khi La Ninh xoay người vài cái để tìm tư thế thoải mái. Tóc cô xõa ra, cọ vào lớp vỏ gối, rối và vướng víu.
Đèn chiếu sáng trên trần bật sáng. Một cánh tay kéo nó xuống, đẩy sát đến trước mặt cô khiến cô giật mình nghiêng mặt đi. Trong lúc hỗn loạn, ánh mắt cô dừng lại ở tà áo blouse trắng đang rũ xuống trước ngực anh.
Tiếng rách của lớp nilon, tiếng nước từ súng xịt loảng xoảng chảy tràn. Bác sĩ rốt cuộc cũng cất tiếng lần đầu tiên, là câu quen thuộc mà bất kỳ bác sĩ nha khoa nào cũng nói trước khi bắt đầu:
“La Ninh?”
Nửa nghi vấn, nửa xác nhận. Giọng nói bị khẩu trang làm nghẹn, mơ hồ truyền đến sát tai cô.
Tim La Ninh bất chợt đập mạnh, theo bản năng quay đầu lại, thì bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy cằm, cố định mặt cô:
“Đừng nhúc nhích.”
Rất nhiều khi, đôi mắt có thể lừa dối, nhưng giọng nói thì không. Âm thanh và ký ức vị giác thường len lỏi sâu hơn, gợi lại những hình ảnh tưởng chừng đã bị thời gian cuốn trôi.
Giọng nói ấy từng gọi tên cô không chỉ một lần, mang theo hơi lạnh như rất rõ ràng, có khi trêu đùa, có lúc giận dỗi, lúc lại thở gấp bên tai. Đủ loại sắc thái, từng tồn tại rất thật trong ký ức.
Như thể xuyên qua bao nhiêu năm tháng, một trận mưa đầu xuân đột ngột ào xuống, đánh tan tất cả những gì cô tưởng mình đã quên.
Lý Dục An kéo ghế ngồi bên cạnh cô, thả tay xuống rồi nhẹ nhàng điều chỉnh lại đèn chiếu, ánh sáng rời khỏi mắt cô, lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt anh.
Tóc mái phủ kín trán, khẩu trang và kính bảo hộ che kín gần hết gương mặt, chỉ để lộ vầng trán rộng và đôi chân mày sắc nét. Nhưng đôi mắt khi rũ xuống lại không hề sắc lạnh, đuôi mắt khẽ cong, mang theo một nét nghiêm túc không thể diễn tả thành lời.
“Há miệng,” anh nói, lần này là ra lệnh.
Lý Dục An mang găng tay y tế màu trắng, hơi cúi xuống, dùng kính nội soi quan sát bên trong khoang miệng cô. Dụng cụ lạnh buốt lướt qua bên trong môi, cọ nhẹ vào nướu, chưa đầy vài giây, nước bọt đã bắt đầu dâng lên không kiểm soát nổi.
“Hôm nay nhổ hai cái bên phải trước,” anh rút kính ra, một tay nhẹ nhàng chạm vào phần dưới cằm cô, giọng nói còn chưa dứt, đầu ngón tay đã lướt dọc theo khóe miệng, dò sâu vào trong. Đầu găng tay cao su trơn mát áp sát vào nướu, lần mò đến tận cùng hàm dưới.
Anh ấn nhẹ vào chỗ răng khôn, hỏi:
“Bây giờ còn đau không?”
La Ninh lắc đầu, nhưng trong lòng lại thấy đau đến kỳ lạ, không phải ở răng.
Lý Dục An rút tay về, cầm lấy que tăm bông tẩm povidone chấm nhẹ lên lợi La Ninh. Vị thuốc hơi chua bắt đầu lan ra trong khoang miệng, chưa kịp khuếch tán hoàn toàn, đầu kim gây tê đã theo sau đâm xuống, dứt khoát và chính xác.
“Gây tê không đau đâu” chỉ là lời nói cho người nghe an tâm. Thực tế, mũi kim vẫn để lại cảm giác âm ỉ hơi nhói, nhưng dưới tình huống này, cơn đau đến còn chưa kịp phân biệt, cô đã phản ứng chậm nửa nhịp.
Anh xử lý xong, ném ống tiêm vào khay, rồi chỉnh ghế lui về phía sau một chút, giữ khoảng cách.
Thuốc cần khoảng năm phút để phát huy tác dụng. Trong khoảng thời gian đó, Lý Dục An ngồi yên ở một bên, như đang trầm ngâm điều gì, không nói một lời, nhưng sự hiện diện lại mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể làm ngơ.
La Ninh nằm đó, mắt hơi nheo lại, trong ánh sáng mờ mờ của đèn chiếu, đầu óc bắt đầu quay vòng với vô số suy nghĩ: làm sao để ứng phó tình huống này đây?
Cô vốn không muốn gặp lại bạn học cũ, càng không muốn gặp ở ngay quê nhà. Đó cũng là một trong những lý do khiến cô không trở về làm việc ở đây. Lúc học lớp 12, ngay cả lễ tốt nghiệp cô cũng không dự, chỉ để lại chiếc điện thoại cũ và bỏ đi như chạy trốn. Trong lớp, cô vốn chẳng có bao nhiêu cảm giác tồn tại, không ai biết cô thi đậu trường nào, càng không biết cô đã rời đi đâu.
Lý Dục An là bạn cùng khóa cấp ba. Một năm rưỡi đầu họ chẳng liên quan gì, một năm rưỡi sau thì… trên bề mặt vẫn như người dưng. Nhưng La Ninh từng có một thời tuổi trẻ khờ dại, từng xảy ra vài chuyện, giờ nghĩ lại chỉ thấy mặt nóng bừng. Cô thật sự hối hận vì bước chân vào chính bệnh viện này.
Không khí như đặc lại, sự im lặng nặng nề khiến La Ninh thấy ngột ngạt. Cô cảm giác mình đang bị nhìn chằm chằm, bèn đảo mắt liếc sang nhưng chỉ có thể thấy dáng người mơ hồ của anh qua lớp kính chắn.
Tóc sau gáy lòa xòa khiến cô khó chịu nên khẽ động đậy hai cái. Lý Dục An liếc mắt thấy, quay đầu nói với cô y tá:
“Làm phiền lấy giúp cô ấy một sợi dây buộc tóc.”
Nói xong, anh dùng mu bàn tay khẽ vuốt gọn tóc cô ra sau. Cử chỉ nhẹ nhàng ấy khiến La Ninh khẽ nghiêng đầu né tránh, nhưng vừa cử động đã bị anh dùng khuỷu tay giữ lại. Thân thể cô lập tức bị ghìm chặt xuống ghế, không dám nhúc nhích, sợ làm anh mất tầm nhìn khi thao tác.
Ngay lúc ấy, anh cúi xuống, sát đến bên tai cô. Đôi mắt sau lớp kính bảo hộ như có ánh sáng chớp động, mang theo cảm xúc khó đoán. Anh nói nhỏ, giọng cực khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe:
“Còn tưởng là trùng tên, không dám tin là em thật.”
Câu nói này không biết là chào hỏi xã giao hay cố tình gợi chuyện cũ. La Ninh không đoán ra, càng không dám dễ dàng tiếp lời.
Tác dụng của thuốc tê dần dâng lên, khiến nửa mặt cô tê rần, đầu óc cũng như bị làm chậm. Mãi đến một lúc sau, cô mới chậm rãi nói:
“Xin lỗi, chúng ta… có quen nhau à?”