Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 31

Tuy có phần hoảng loạn, nhưng cuối cùng La Ninh vẫn là người thắng ván này.

Kiều Vũ đẩy bài ra, quay sang cười với bạn gái:

“Bài xấu quá, anh cũng bó tay. Hôm nào lên núi, anh vào miếu xin cho em cái vòng tay đổi vận vậy.”

Từ Á Ninh bên cạnh cũng góp lời:

“Nhớ thỉnh cho em một cái.”

Kiều Đồng chịu không nổi, lườm anh trai:

“Anh lúc nào cũng nói mình bận, thì ra toàn đi làm chuyện không đâu.”

Mấy người vừa đánh bài vừa trò chuyện, tiếng cười rộn lên từng đợt. Lý Dục An tâm trạng cũng có vẻ tốt, tuy không nói gì nhưng khoé miệng luôn khẽ cong. Tay anh vẫn nhẹ nhàng khoác lấy vai La Ninh, không có ý định thu về. Vừa nghe mọi người trò chuyện, anh vừa vô thức sắp xếp lại những quân bài hỗn độn trên bàn.

Chỉ chốc lát, anh đã xếp xong cả đống bài. Khi đưa tay đi lấy một quân, đầu ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay cô.

La Ninh theo bản năng rụt tay lại, người cũng hơi nghiêng về bên kia, ngồi xa anh hơn một chút. Đầu ngón tay cô khẽ luồn vào tay áo, chạm vào chuỗi ngọc nơi cổ tay, từng hạt châu mát lạnh nhưng mang theo hơi ấm của da thịt.

Lý Dục An khựng lại một chút rồi thu tay về.

“Sao thế?” Anh nghiêng đầu, cúi xuống hỏi sát tai cô, giọng nói không lớn, chỉ vừa đủ để cô nghe thấy.

La Ninh còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm nhận được có ánh mắt đang dán lên hai người. Cô nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt Kiều Đồng đang nhìn họ, vẻ mặt rõ ràng là “muốn hỏi nhưng lại thôi.”

La Ninh đành đứng dậy, tránh né ánh mắt Lý Dục An, cười cười nói với Kiều Đồng:

“Hôm nay vận may tốt, để tôi mời cậu ăn cơm nhé.”

Kiều Đồng gật đầu. Lý Dục An lại hỏi:

“Hai người đi luôn bây giờ à?”

Kiều Vũ kêu lên:

“Không được đi theo, cậu đi rồi chỉ còn ba người thì chơi kiểu gì.”

Từ Á Ninh cũng bật cười:

“Đúng rồi đó.”

La Ninh chỉ cười không đáp, cũng không quay đầu lại nhìn anh mà cùng Kiều Đồng rời khỏi phòng.

Lý Dục An dõi theo bóng lưng cô khuất dần ngoài cửa, ngón tay nhẹ gõ hai cái lên mặt bàn.

Kiều Đồng im lặng suốt quãng đường. Mãi đến lúc hai người ngồi vào bàn ăn mới không nhịn được nữa, buột miệng hỏi:

“Chuyện là thế nào vậy?”

La Ninh đưa tay rót đầy ly nước cho cô ấy.

“Biểu hiện rõ rành rành như thế.” Kiều Đồng nhướng mày. “Hai người lén lút qua lại rồi hả?”

La Ninh không nói gì, nét mặt xem như mặc nhận.

“Chưa từng nghe cậu nhắc tới luôn đấy, là anh ta theo đuổi cậu hả?”

“Không hẳn…”

Khi ở vào một cục diện mà hai người trong cuộc có vướng mắc tình cảm, làm người trung gian quả thật chẳng dễ dàng gì. Nếu đổi là người khác, chắc sẽ thấy khó xử hoặc bực bội, nhưng Kiều Đồng thì khác, cô ấy có vẻ hào hứng như được xem kịch hay, tựa lưng vào ghế, bắt đầu nghiêm túc đánh giá La Ninh, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm thích thú.

“Từ Á Ninh vốn có ý với anh ta, nhưng giờ xem ra chẳng còn cơ hội gì rồi.”

“Anh ấy biết chuyện đó không?”

Kiều Đồng chưa kịp phản ứng:

“Chuyện gì cơ?”

“Việc người khác có ý với mình đấy.”

“Cái này thì tôi không rõ,” Kiều Đồng bật cười. “Nhưng nếu biết, tám chín phần mười sẽ không đến đâu.”

Cô ấy chợt đổi chủ đề, chuyển sang giọng điệu tám chuyện quen thuộc:

“Còn cậu, cậu nghĩ sao?”

La Ninh cúi đầu ăn, bị hỏi trúng tim đen nên không biết phải trả lời thế nào.

“Trước giờ chưa từng thấy anh ta luống cuống như thế này…” Nhưng Kiều Đồng hình như chẳng quá quan tâm đến thái độ của cô, ngược lại còn vui sướng khi người mình không thích gặp khó. “Nếu Trịnh Hân Nghi biết chắc tức chết.”

Nói ra xong mới thấy như lỡ lời, cô ấy vội kéo nhẹ tay La Ninh:

“Không phải cố ý làm cậu buồn đâu .”

La Ninh lắc đầu, tỏ ý không sao.

Thấy cô không để bụng, Kiều Đồng lại tiếp tục:

“Cô ta tính tình vừa kiêu ngạo lại cố chấp. Hồi cấp ba tôi đã không ưa nổi kiểu đó rồi, rõ ràng thích người ta mà cứ sĩ diện không chịu nói thẳng, lại còn đi gây khó dễ cho mấy cô gái khác, kiểu đó bị đánh bại là đáng.”

La Ninh cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ yên lặng như gió đêm.

Ăn cơm xong cũng đã hơn năm giờ chiều, trời chiều ngả sẫm khi La Ninh trở về.

Cô đi tới dưới tầng nhà mình thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu phía trước. Cửa xe bên ghế lái đang mở hé, từ vị trí đó có thể nhìn thấy rõ người vừa đi vào tòa nhà.

La Ninh bước tới, vừa vặn chạm ánh mắt với người đang ngồi bên trong, Lý Dục An.

Anh lập tức kéo kính xe lên rồi nhanh chóng bước xuống.

Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại rồi hỏi:

“Sao anh lại ở đây?”

Lý Dục An cúi đầu nhìn cô, giọng nhẹ nhàng:

“Chơi thêm hai ván nữa rồi ai nấy đều thấy chán.”

“Không thích à?” La Ninh hỏi.

“Cũng không hẳn,” anh quan sát sắc mặt cô, “Chỉ là thấy em không có hứng lắm.”

La Ninh đoán có lẽ anh đến chờ từ sớm nhưng không muốn nhắn tin làm phiền mình.

“La Ninh,” giọng nói của anh thật sự chân thành, “Chúng ta… có nên nói chuyện một chút không?”

Cô im lặng nhìn anh hai giây rồi nhẹ nhàng đáp:

“Đi lên ngồi một lát đi.”

La Ninh đưa cho anh một đôi dép lê mới, rồi dẫn anh vào phòng khách. Căn phòng nhỏ xưa cũ, phong cách Trung Quốc truyền thống, đơn giản và có chút tĩnh lặng.

Cô cúi đầu pha trà, lá trà trong nước sôi xoay vòng nhẹ nhàng, La Ninh bê ấm trà tới bên Lý Dục An, rót cho anh một tách rồi nàng nhẹ nhàng đẩy ly trà đến trước mặt anh:

“Anh ăn cơm chưa?”

Lý Dục An lắc đầu, hỏi lại:

“Em ăn rồi à? Anh cũng không thấy đói lắm.”

Lúc tối đi ăn với Kiều Đồng, thật ra cô ăn rất ít, tuy vậy lúc này cũng không thấy quá đói.

Nghĩ là vậy nhưng La Ninh vẫn rút điện thoại ra, nói:

“Em gọi cơm hộp nhé, hai người ăn một phần chắc là đủ.”

Anh ngăn lại, đứng lên đi vào bếp nhìn quanh tủ lạnh. Bên trong không còn nhiều thực phẩm, chỉ còn hai gói mì chưa mở, Lý Dục An cầm một gói lên rồi nhặt thêm vài quả cà chua bi.

La Ninh từ dưới tủ đông lấy ra một gói thịt đông lạnh, đưa qua cho anh:

“Còn ăn được không?”

Anh gật đầu:

“Được, để anh cho vào lò vi sóng rã đông trước.”

Nước trong nồi bắt đầu sôi lăn tăn, anh rải từng vắt mì vào nồi. Ngoái đầu lại nhìn, vừa lúc thấy cô đang băm hành và tỏi trên thớt, đôi mắt đỏ hoe vì bị cay.

Anh bước tới, cúi nhìn, xác nhận nghi ngờ của mình.

“Nhúng dao vào nước thì sẽ đỡ cay hơn,” anh nói rồi lấy con dao từ tay cô đưa vào vòi rửa sạch. “Phần còn lại để anh làm cho.”

Cô tháo tạp dề, đưa cho anh. Anh lắc đầu, cười:

“Tay anh đang ướt.”

Cô đành bảo:

“Vậy anh cúi đầu xuống một chút.”

Anh hơi khom lưng xuống, cô vòng tay ra sau treo tạp dề qua cổ anh rồi cúi người cột dây lại phía sau.

Lát sau, anh bưng ra hai tô mì. Lượng không nhiều, nhưng nước dùng đậm đà, mùi thơm dễ chịu. Cô chỉ ăn được một nửa thì đã thấy no.

Ăn xong, hai người mỗi người rửa lấy bát đũa của mình.

Cô lấy từ trong túi ra mấy gói nước súc miệng đóng sẵn, đưa anh một gói.

Lọ nước súc miệng cũ trong nhà thật ra vẫn chưa hết, nhưng mấy gói này là loại mới cô vừa mua. Lúc mua cô cũng không để ý hương vị, đến lúc dùng mới phát hiện là vị mật đào, ngọt đậm lại hơi the lạnh.

La Ninh ngậm vài giây rồi vào nhà tắm nhổ ra, nhân tiện rửa tay. Qua gương, cô trông thấy anh đang bước vào.

Cô hỏi:

“Có phải hơi ngọt quá không?”

“Cũng không đến nỗi,” anh đáp, đi tới đứng sau lưng cô, đưa tay vào vòi nước rửa sơ, rồi tiện tay khóa vòi lại, “Em không thích à?”

Tay anh vẫn còn ướt, bất chợt khẽ nâng cằm cô, nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía mình.

Cô nhắm mắt lại, mùi mật đào vẫn còn lưu lại trong miệng, sự ngọt ngào và dịu lạnh lan khắp cổ họng. Gò má cô cũng dần nóng lên.

Anh vòng tay ôm lấy eo cô, vừa nhẹ cúi người xuống vừa nhẹ nhàng kéo sát cô lại gần. Cô theo lực tay anh mà khẽ kiễng chân lên, từng chút từng chút một, như bị cuốn vào hơi thở anh. Khi chiều cao của hai người đã gần như tương xứng, tư thế này bỗng trở nên có phần lúng túng, giữa hai người vẫn chừa lại một khoảng cách mơ hồ.

Cô hơi hé môi, lờ mờ phát hiện anh vẫn chưa nhắm mắt. Cô theo ánh nhìn của anh mà ngước mắt lên, thì ra anh đang chăm chú dõi theo hình ảnh hai người trong gương.

La Ninh bừng tỉnh. Trong gương, sắc môi cô đỏ rực, nổi bật trên nền da trắng.

Lý Dục An đưa tay nhẹ lau khóe môi cho cô, rồi khẽ hỏi:

“Em không thích à?”

Hương vị mật đào trong miệng cô đã nhạt bớt, nhưng cô biết anh không phải đang nói đến nước súc miệng.

Cô lảng tránh ánh mắt anh nhưng Lý Dục An lại nhẹ nhàng xoay mặt cô lại để cô một lần nữa nhìn vào gương.

Tư thế của hai người thân mật đến mức khiến tim cô run lên.

Những lần trước bị anh ôm, tầm mắt của cô luôn bị giới hạn, chỉ thấy cằm anh rõ nét, ánh mắt có ý cười hay cảm nhận hơi thở phảng phất quanh trán, đầu mũi cô khẽ chạm vào làn da ấm áp của anh, mùi bạc hà nhè nhẹ từ lớp vải chạm vào cô.

Cô vẫn luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ chìm đắm vào sự dịu dàng này. Cô luôn cho rằng mình là người tỉnh táo, lý trí và không dễ bị cuốn theo cảm xúc bốc đồng. Nhưng lúc này, khi tận mắt nhìn thấy bản thân trong gương, cơ thể mình đang trong vòng tay anh, ánh mắt rối bời và gò má ửng hồng thì cô không thể tự lừa mình thêm nữa.

Lý Dục An xoa nhẹ má cô:

“Lại không vui sao?”

Cô nghiêng đầu tránh bàn tay anh, gò má áp sát vào lớp vải áo mềm mại trên ngực anh.

“Vừa rồi em nhìn mình trong gương,” cô khẽ nói rồi định lui lại một chút để kẹp gọn lại mái tóc bù xù. Lý Dục An giơ tay lên, gỡ chiếc kẹp xuống, năm ngón tay luồn vào giữa những sợi tóc của cô, thong thả và kiên nhẫn v**t v*.

Thanh âm trầm thấp vang lên sát bên tai:

“Em thấy mình giống như đang rất hưởng thụ việc được anh chạm vào, đúng không?”

La Ninh chớp mắt, hàng mi khẽ chạm vào lớp vải áo anh đang mặc.

Anh hỏi:

“Chiều nay lúc đánh bài, vì sao em không vui?”

“Anh không biết à?”

“Biết.”

“Có nhiều người như vậy…” Giọng La Ninh khẽ khàng, “Lại toàn là bạn học cũ.”

“Em giận anh à?”

“Anh lúc nào cũng tùy tiện như vậy,” La Ninh quay sang nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc, “Đừng thử giới hạn của em ở những chỗ đông người như vậy nữa.”

Lý Dục An khẽ gật đầu:

“Được.”

Anh lại hỏi:

“Anh khiến em cảm thấy khó xử à?”

“Cũng không hẳn,” La Ninh ngập ngừng trong một thoáng, “Chỉ là… có chút ngại thôi.”

Lý Dục An ôm chặt cô vào lòng, khẽ thở dài một tiếng thật nhẹ.

La Ninh hơi giãy khỏi vòng tay anh, mái tóc vì thế cũng bung ra, rối nhẹ.

Cô đi vào phòng ngủ lấy lược, Lý Dục An đứng tựa vào khung cửa, gõ gõ hai cái:

“Anh vào được không?”

Cô quay đầu lại, khẽ nói:

“Được.”

Trong phòng La Ninh trải thảm sẫm màu, thu hút ánh nhìn nhất là chiếc kệ sách lớn kê sát tường. Từ trên xuống dưới chia làm bảy tầng, tầng nào cũng chất đầy sách. Ở tầng cuối cùng, Lý Dục An còn thấy cả sách giáo khoa từ tiểu học đến hết cấp ba của cô.

La Ninh ngồi trước bàn trang điểm, thấy anh còn đứng ngẩn người thì nói:

“Anh ngồi ở bàn học hay giường đều được.”

Lý Dục An liền chọn ngồi ở mép giường, mắt vẫn không rời dáng vẻ cô đang chải đầu:

“Kiều Đồng có hỏi gì em không?”

La Ninh đặt lược xuống:

“Hỏi về quan hệ của hai đứa mình.”

“Em trả lời sao?”

“Anh đoán xem.”

“Ừ,” anh cười khẽ, “Vẫn là em…”

Rồi anh hỏi tiếp:

“Cô ấy còn nói gì nữa không?”

La Ninh nghiêng người lại, đối mặt với anh:

“Nói về Từ Á Ninh.”

Sắc mặt Lý Dục An thoáng hiện vẻ ngẩn ngơ:

“Là ai?”

La Ninh nói:

“Chiều nay còn chơi mạt chược cùng anh đó.”

Anh khựng lại một giây, rồi “à” một tiếng:

“Anh có rút bài giúp cô ấy, cũng là bệnh nhân của anh.”

La Ninh mím môi:

“Em cũng là khách hàng của anh này.”

Lý Dục An bật cười:

“Em thì không tính là khách hàng đâu.”

Cô không nói thêm gì, cả hai rơi vào im lặng. Không khí trong phòng trở nên trầm lắng.

Tiếng kim đồng hồ trên tường tích tắc vang lên đều đặn. Trên trần nhà vọng xuống âm thanh của đôi dép lê va vào sàn, xen lẫn tiếng vật gì đó rơi xuống “cộc” một cái, không lớn nhưng cũng đủ khiến người ta chú ý.

La Ninh nhìn hình bóng mình phản chiếu trong gương. Dáng vẻ chỉn chu ấy càng nhìn càng thấy có phần xa lạ. Cô chợt nghĩ: tấm gương kia như một ô cửa sổ, mà bản thân trong một thế giới khác cũng đang nhìn qua cửa sổ này. Những do dự và ngờ vực trong lòng dường như tan đi một chút ở khoảnh khắc cô đối diện với chính mình. Một luồng dũng khí len lỏi trỗi dậy.

Một lúc sau, La Ninh chậm rãi mở lời:

“Anh muốn… ở lại đây qua đêm không?”

Nghe vậy, mí mắt Lý Dục An khẽ nâng lên, đôi mắt nhìn cô bỗng trở nên nghiêm túc.

Bình Luận (0)
Comment