Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng

Chương 71 - Quy Tắc Chiến

Hôm nay là một ngày khá là đẹp trời, bầu trời trong xanh kèm theo đó là tiếng chim muôn kêu hót. Tiểu Thiên lúc này đang ngồi trước tấm bia đá, cậu tản thần thức của mình ra biết được nhân khẩu tại khu vực này chỉ khoảng hơn một vạn người, lão giả kia chính là trưởng tộc ở phân khu này.

Phân khu này chỉ toàn những tộc nhân có thuyết thống thấp kém hoặc không cao. Nên đã bị bỏ rơi ở nơi này tự sinh tự diệt, cũng có một vài tộc nhân dựa vào nỗ lực của mình để vươn lên nhưng đều bị những thế lực khác đè ép xuống.

Tại nơi đây những người có tu vi hoặc có khả năng tu luyện là cực kỳ thấp, mặc dù mang trong mình huyết thống của Phượng Hoàng nhưng lại chẳng khác nào phàm nhân bình thường cả. Chỉ khi có một nhà sinh ra một hài nhi huyết thống cao thì phía sau lưng nó sẽ xuất hiện một đôi cánh lửa, lúc đó cả nhà sẽ được chuyển đến một nơi khác sinh sống để đứa trẻ phát triển tốt hơn.

-Người có tu vi cao nhất cũng chỉ ngang với Kết Đan chính là lão tộc trưởng kia !

-Với mức linh khí như vầy mà có thể tu luyện được đến mức này cũng có thể xem là tốt rồi !

Cậu thầm suy ngẫm một lát thì đứng dậy, khi xuất hiện đã ở bên ngoài. Cậu nhìn tất cả mọi người, có những người đi trồng chọt và chăn nuôi, có những người đi họ đi chặt cây làm củi, những đứa bé thì tập trung lại chơi các trò chơi. Mặc dù bọn họ đều bị người trong tộc xem là bỏ đi nhưng cuộc sống bình yên như thế này lại là thứ mà Tiểu Thiên lúc này muốn có được nhất.

Nhưng dù sao thì không ai lại không muốn tộc nhân của mình, con cái của mình có được một cuộc sống tốt hơn cả. Nên luôn có những người phấn đấu tu luyện giúp cho những tộc nhân ở đây có được một cuộc sống tốt hơn, Tiểu Thiên nhìn mảnh đất bên dưới suy ngẫm một lát

-Linh khí tại nơi này quá thấp để họ có thể tu luyện được !

-Có lẽ mình nên cải thiện lại nó.

Tiểu Thiên nâng tay lên trời, lúc này bầu trời đang trong lành thì mây đen kéo đến che lấp cả bầu trời. Sau đó từng tiếng nổ vang của sấm chớp lóe lên, gió cũng theo đó mà thổi đến từng trận một. Trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt nước màu xanh lam bắt đầu rơi xuống, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, còn những đứa bé thì vẫn nô đùa dưới mưa.

Trận mưa chỉ kéo dài chừng một nén nhang là kết thúc, mây đen cũng dần tan biến và trả lại một bầu trời trong xanh như lúc ban đầu. Đa số người dân thì cho rằng đây chỉ là một trận mưa nhỏ nhưng đối với những người tu luyện thì sau trận mưa này họ lập tức cảm nhận được linh khí tại nơi đây đã nồng đậm vượt xa so với lúc trước.

Một trận mưa hồi sinh lại nơi này, lão tộc trưởng liền chạy ra bên ngoài, lão nhìn từng cái cây ngọn cỏ đang thuận theo gió mà bay. Lão nhìn lên bầu trời thì thấy Tiểu Thiên đang đứng phía trên đó như một vị thần linh vậy, lão hít sâu một hơi thì một luồn linh khí cực kỳ nồng đậm và tinh thuần chui vào cơ thể làm cho lão có cảm giác sẽ đột phá bình cảnh vậy.

Lão liền vui sướng mà không kìm được nước mắt, lão ta liền kêu lên

-Nơi này sẽ không còn là Tuyệt Linh Cốc nữa mà sẽ đổi lại là Khởi Sinh Cốc !

Tiểu Thiên sau đó đáp xuống mặt đất, cậu ta đứng cạnh lão tộc trưởng nói

-Ta đã cải thiện linh khí ở nơi này rồi, từ giờ các người hãy tu luyện thật tốt !

-Ta sẽ không cho các người bí pháp tu luyện nào vì những thứ này là những bí pháp của Tông ta !

Tộc trưởng gật nhẹ đầu nói

-Linh khí nơi này bắt đầu nồng đậm hơn thì như vậy các thế lực khác họ sẽ ...

Tiểu Thiên mĩm cười nói

-Lão không cần lo nhiều như vậy đâu !

Lúc này tại một nơi cách Khởi Sinh Cốc chừng ba trăm dặm, nơi đây là một thành trì lớn chừng ba mươi dặm. Trên một tòa lầu các uy nghi và sang trọng một tên thiếu niên đang ngồi uống rượu, bên cạnh là mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân đang ngồi hầu hạ.

Một tên hắc y nhân bổng nhiên xuất hiện từ phía sau hắn rồi thì thầm gì đó, tên thanh niên này ngay lập tức vổ mạnh xuống bàn rồi bay ra ngoài hướng đến Khởi Sinh Cốc. Lúc này Tiểu Thiên đang ngồi dưới một gốc cây, cậu cảm nhận được có một khí tức đang phóng nhanh về hướng này.

Cậu đoán được đây chính là thế lực mà lão tộc trưởng nhâc đến, một tên tộc nhân có huyết thống cao và hắn muốn đè ép nơi này.

-Để ta cho ngươi dạo quanh một vòng cho đã !

Tên thanh niên kia đang bay thì không hề cảm thấy được điều gì cả, sau khoảng chừng nửa canh giờ sau thì hắn mới phát hiện được điều kỳ lạ.

-Đáng lẽ mình chỉ cần mất chưa đến một tuần trà là đã đến Tuyệt Linh Cốc rồi.

-Sao mình bay lâu như vậy mà vẫn chưa thể đến được.

Hắn dường như có cảm giác không ổn nên ngay lập tức quay đầu lại và bay chở về thành, sau khi hắn quay đầu về thành thì chỉ mất chưa đến một tuần trà là đã đến thành trì của mình. Lúc này hắn mới hoảng sợ vì nhận ra mình vừa mới đi vào một loại huyễn cảnh cao cấp khiến bản thân đi lạc ở bên trong đó.

-Chẳng lẻ nơi đó xuất hiện một vị tiền bối cao nhân ?

Sau đó hắn vẩy vẩy tay thì một tên hắc y nhân xuất hiện trước mặt hắn

-Ngươi hãy thử tiến vào Tuyệt Linh Cốc xem tình hình như thế nào ?

Tên hắc y nhân kia hành lễ rồi biến mất, chừng một ngày sau thì tên hắc y nhân kia kinh hãi quay về và báo lại mọi sự việc thì lúc này tên thanh niên kia liền khẳng định là nơi đó có một cao nhân.

-Ngươi lui về đi !

-Chuyện này tự ta có tính toán !

Tên hấc y nhân kia cũng lui ra, sau đó tên thanh niên này lấy ra một lệnh bài làm bằng ngọc rồi truyền âm lên nó, sau đó tấm lệnh bài đó tự động bay đi một cách nhanh chóng.

Lúc này Tiểu Thiên đang chỉ điểm cho những tộc nhân đang tu luyện và gặp phải bình cảnh kia, đột nhiên cậu quay nhẹ đầu nhìn rồi nhìn thì thấy một tấm lệnh bài đang bay đến. Cậu cầm lấy tấm lệnh bài thì giọng nói của tên thanh niên kia vang lên

-Tại hạ là Hoàng Nam Sơn !

-Vẫn mong tiền bối đừng nhúng tay vào việc này.

Tiểu Thiên nghe xong thì mĩm cười, cậu bay lên cao và xác định phương hướng rồi thuận tay ném tấm lệnh bài kia một cái hướng về phía tên thanh niên kia. Trong nháy mắt tấm lệnh bài kia bay lướt qua khuông mặt của hắn tạo thành một vết thương khá sâu, uy lực của nó mạnh đến mức xuyên thủng cả lầu các rồi đâm xuống mặt đất và tạo thành một hố sâu ba trượng.

Tên thanh niên kia run rẩy quay đầu nhìn phía sau mình thì một cái lổ to trên vách bằng người trên vách tường kia. Dòng máu tươi chảy xuống trên khuông mặt của cậu, ngay lập tức hắn có cảm giác như vừa thoát chết vậy. Tiểu Thiên sau khi cảnh cáo xong thì quay về tiếp tục chỉ điểm cho những tộc nhân kia, còn tên thanh niên kia thì vẫn run rẩy không thôi.

Chừng nửa tháng sau tại thành của tên Hoàng Nam Sơn kia xuất hiện một đạo ánh sáng từ trên trời phóng thẳng xuống, đó là một loại truyền tống trận. Bên trong truyền tống trận là một đôi nam nữ, cả hai người họ nhìn thì đã gần năm mươi nhưng lại trông trẻ trung vô cùng. Hai người họ vừa xuất hiện thì một tên hắc y nhân xuất hiện, hắn liền thông báo những chuyện xảy ra gần đây bao gồm cả việc cảnh cáo của Tiểu Thiên.

Vị trung niên kia chính là cha cả Hoàng Nam Sơn, Hoàng Long Hải, đồng thời cũng là thành chủ của đồng tộc tại khu vực này.

-Lại có chuyện như vậy sao ?

Hoàng Long Hải bình thản nói rồi bay đi đến lầu các chổ ở của con mình, bước vô phòng lão nhìn thấy đứa con ngày nào cũng cậy thế là ông suốt ngày đi quậy phá thì ngày hôm nay lão lại thấy được cậu ta đang ngồi tu luyện bí thuật.

Lão quay sang nhìn vách tường thì một cái lổ to tướng vẫn chưa được sửa sang lại, lão vừa nhìn liền ngay lập tức kinh hãi. Lão cảm nhận được một tia Hư Vô Đạo ẩn hiện trên đó

-Người này ít nhất cũng đã đạt đến Vấn Đạo !

-Tại sao một nơi như Tuyệt Linh Cốc lại xuất hiện một nhân vật như thế chứ ?

-Chẳng lẽ người này đã lịch luyện nơi nào đó bây giờ mới quay về sao ?

-Mặc dù là nói đồng tộc thì lấy huyết thống làm đầu, nhưng tu vi vẫn là thứ quyết định mấu chốt nhất.

Lúc này Tiểu Thiên cũng đã để ý đến đạo ánh sáng truyền tống vừa rồi, cậu truyền âm với tộc trưởng ở Khởi Sinh Cốc

-Ta đã đặt một vài trận pháp phòng hộ bảo vệ nơi này rồi !

-Ta chuẩn bị đi đến một vài nơi !

Truyền âm xong thì cậu phóng lên cao chừng vạn trượng rồi tản nhẹ thần thức ra rồi cậu suy nghĩ một lúc

-Nơi này là một thế giới do một đại năng tạo ra để ẩn chứa tộc nhân của mình vào bên trong !

-Người này chắc hẳn rất sợ một thế lực gì đó !

Phía trên cao cậu nhìn thấy được một con mắt to lớn tựa mặt trời đang quan sát mọi thứ, đến khi con mắt kia lướt qua Tiểu Thiên thì nó ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nhìn phương hướng khác. Sợi lông vũ trong người cậu liền bay ra và phóng nhanh về phía Nam, Tiểu Thiên cũng không ngăn cản mà cậu đi theo nó.

Sợi lông vũ phóng đi nhanh như chớp, chỉ để lại một vệt sáng trên bầu trời, phía sau là Tiểu Thiên đang đuổi theo nó. Cậu vẫn luôn đi sát bên cạnh sợi lông vũ này, đến một ngày nó dẫn cậu đến một nơi mà linh khí nơi này cao đến mức cây cối tại nơi này cũng sinh ra linh trí và có thể tu luyện.

Từ bên dưới một sợi dây leo phóng thẳng lên phía trên dường như nó muốn bắt lấy sợi lông vũ kia, ngay lập tức Tiểu Thiên điểm một chỉ về phía sợi dây leo kia khiến cho nó liền trở nên mục nát. Một bụi cây bên dưới kêu lên thảm thiết rồi tự đoạn cái dây leo kia, nhưng vẫn không thể ngăn chặn sự mục nát diễn ra trên người nó.

Dần dần toàn thân của bụi cây đó hoàn toàn biến thành tro bụi, ngay cả mặt đất bên dưới nó xung quanh một trượng cũng không thể thoát khỏi và thành một bãi đất chết. Chiếc lông vũ cứ tiếp tục bay như vậy đến khoảng nửa tháng sau thì chiếc lông vũ này ngừng lại trước giữa không trung.

Tiểu Thiên liền thù hồi lại sợi lông vũ này, cậu nhìn về phía trước thì thấy một pho tượng vô cùng to lớn. Pho tượng này điêu khắc một vị trung niên tay cầm một thanh kiếm hướng lên trời, phía sau là một đôi cánh lửa khổng lồ, trông vô cùng khí thế và ngạo nghễ.

Cậu mặc dù đứng rất xa nhưng vẫn cảm giác được khí thế của vị tiền bối này, Tiểu Thiên liền đứng ngay ngắn rồi chắp tay cúi nhẹ đầu. Làm xong thì cậu bay về phía trước thì đột ngột dừng lại

-Phía trước có kết giới ngăn cản sao !

Sau đó Tiểu Thiên bước đến chạm tay lên nó

-Cảm giác cứ như một tấm màn nước vậy, mỏng manh nhưng lại khó có thể xuyên phá !

-Nó còn có một loại trận pháp truyền tống, có thể dịch chuyển chiêu thức hoặc những kẻ muốn xâm nhập đến một nơi khác.

Tiểu Thiên nhìn tấm màn chắn này và nhẹ mĩm cười rồi bình thản bước về phía trước mà không hề lo sợ. Cậu trực tiếp đi xuyên qua tấm màn chắn mà không hề có bất kỳ chuyện gì xảy ra

-Nhưng đó là đối với kẻ khác chứ không phải với ta !

Khi vừa bước khỏi tấm màn chắn thì sợi lông vũ trong người cậu liền chui ra, sợi lông vũ vừa mới đi khỏi người cậu một tý thì liền bị Tiểu Thiên ngăn cản lại. Rồi cậu tiếp tục bạy về phía trước, bổng nhiên một vị lão giả râu tóc đỏ như máu vậy, toàn thân thì xích hỏa lượn lờ quấn quanh thân.

Khuông mặt lão ta thì trông khá là dữ tợn, lão đứng trước mặt Tiểu Thiên cách chừng ngàn trượng.

-Ngươi là ai ?

Giọng nói của lão tựa như sấm chớp vậy làm cho người ta giật nẩy mình, Tiểu Thiên cậu vẫn với vẻ mặt bình thản trả lời

-Con là một tộc nhân tại Khởi Linh Cốc !

Lão ta nhìn thấy Tiểu Thiên vẫn bình thản trước khí thế của mình thì kinh ngạc

-Đúng là ngươi có huyết thống từ Phượng Hoàng Nhất Tộc nhưng cũng chỉ là huyết thống yếu kém mà thôi !

-Còn về Khởi Sinh Cốc thì ta lại chưa hề nghe đến nó !

Khí thế của lão mỗi lúc lại càng mạnh lên khiến cho những sinh linh sinh ra linh trí ở bên dưới ngập chìm trong sự sợ hãi kinh thiên. Mặc dù với khí thế như vậy nhưng Tiểu Thiên cậu vẫn thản nhiên

-Khơi Sinh Cốc trước đây tên là Tuyệt Linh Cốc !

Lão ta vuốt vuốt bộ râu của mình

-Thì ra là Tuyệt Linh Cốc !

-Ta có nghe nói nơi đó hiện tại là một nơi linh khí rất nồng đậm, đoán chừng chính ngươi là kẻ đã ra tay làm việc này !

-Nhưng Tuyệt Linh Cốc cách nơi đây xa vời vợi, ước chừng nếu ngươi trong nháy mắt đi được hàng ức dặm thì cũng phải mất cả chục năm mới có thể đến được đây !

Lão ta nói đến đây thì nhíu mày nhìn Tiểu Thiên

-Nếu như từ lúc Tuyệt Linh Cốc biến thành Khởi Sinh Cốc thì chưa đầy nửa năm nhưng ngươi lại có thể đến được nơi này !

-Tiểu tử ! Ngươi là ai ?

Tiểu Thiên nhẹ mĩm cười nói

-Con đã nói rồi !

-Con là tộc nhân nơi này và đến từ Khởi Sinh Cốc !

Ánh mắt của lão liền liếc về phía ngực của cậu rồi bước đến một bước chụp về trước, một chụp này nhìn như bình thường nhưng bên trong lại bao hàm pháp tắc. Nụ cười trên mặt cậu cũng ngay lập tức biến mất mà lùi về sau một bước khiến cho cú chụp kia của lão không thể nắm bắt được.

-Tiểu tử ! Tu vi không tệ !

-Có thể tránh được Bức Tốc Thời Không của ta !

-Ngươi đang cố che dấu điều gì ?

Khuông mặt lão trở nên dữ tợn, cả bầu trời liền chuyển sang đỏ sậm như bị thiêu đốt, rồi lão chỉ tay về phía Tiểu Thiên

-Khóa Không Gian !

Vô số sợi xích vô hình phóng đến từ vô số hướng bay thẳng về phía cậu và quấn chặt lấy cậu, sợi xích này còn tỏa ra một nhiệt lượng vô cùng kinh khủng làm trong không gian xung quanh cậu nứt vỡ và cháy rụi.

Rồi lão vẽ ra một hình vuông rồi chưởng về phía cậu

-Phong Ấn Không Gian !

Cái hình vuông trong suốt kia khi bay đến Tiểu Thiên thì chuyển mình hóa thành một hình lập phương to chừng ba trượng nhốt Tiểu Thiên vào bên trong. Lúc này bên trong khối lập phương Tiểu Thiên đang đứng giữa một thế giới phía trên là bầu trời xanh thẳm, mây trắng lượn lờ, bên dưới là một cái biển xanh to lớn không thấy bờ.

-Mới vừa giao chiến đã chơi lớn đến như vậy rồi !

Tiểu Thiên đang suy nghĩ thì trực tiếp rơi tự do xuống biển, bên ngoài lão giả râu tóc đỏ kia vuốt bộ râu của mình cười cười

-Vô Biên Trọng Hải của lão phu mỗi một giọt đều nặng đến cả ngàn vạn dặm, chưa kể càng xuống sâu thì khối lượng nó càng tăng lên !

-Để ta xem ngươi sẽ chịu được đến đâu ?

Lúc này Tiểu Thiên đang chìm xuống biển cực kỳ nhanh, mỗi nháy mắt đều là hàng vạn trượng. Áp lực đè lên người cậu càng lúc càng lớn, rồi Tiểu Thiên xoay người đứng thẳng và ngay lập tức ngừng chìm xuống.

Trong khoảng khắc cậu vận sức thì những sợi xích vô hình quấn quanh cậu liền bị tan vỡ, rồi cậu bay lên mặt biển chắp hai ngón tay tạo thành kiếm rồi chém một đường về phía trước. Một chém này tạo ra một thông đạo dẫn ra bên ngoài, cậu lập tức biến mất khi xuất hiện đã ở đứng phía trước khối lập phương kia chừng nửa thước.

Sau đó cậu mạnh mẽ vỗ lên khối lập phương một cái khiến cho khối lập phương giống như một tấm gương bị ngươi ta đập vỡ vậy. Từng mảnh vỡ rơi xuống rồi tan biến thành bụi phấn rồi hóa hư vô.

-Có vẻ ngài không muốn nói chuyện !

Tiểu Thiên vẫn với vẻ mặt bình thản nói, còn vị lão giả kia nhìn thấy cú vỗ của Tiểu Thiên thì không khỏi cảm thán

-Chỉ với một đòn vỗ nhẹ nhàng là đủ phá hủy không gian của ta !

Nói rồi lão ta vẽ tiếp một hình vuông rồi giang hay tay ra khiến cho hình vuông kia biến thành một khối lập phương to chừng hơn ngàn trượng, nó bao chùm lấy lão ta và Tiểu Thiên vào bên trong.

Bên trong không gian này là một mảnh đại địa to lớn vô biên, xung quanh chỉ toàn là núi lửa đang phun trào. Vô số dòng sông dung nham nóng chảy trải dài khắp nơi, lão ta chỉ về phía Tiểu Thiên nói

-Lão phu gọi là Hoàng Tà !

-Để ta xem người còn cố che giấu bao nhiêu bí mật nữa ?

Tiểu Thiên nhìn mảnh không gian này rồi thở dài một hơi, ánh mắt của cậu ngay lập tức nghiêm túc và chiến ý tràn ngập. Vì cậu biết rõ nếu mình không nghiêm túc thì sợ rằng sẽ rất nguy hiểm.

Hoàng Tà nhìn thấy chiến ý trong mắt Tiểu Thiên thì cười lớn

-Tiểu tử để ta cho ngươi biết Đạo của ta là gì !

Nói rồi trong tay lão xuất hiện một ngọn thương dài ba thước, khi nó vừa xuất hiện thì vô số ngọn núi lửa càng phun trào dữ dội hơn. Vô số dòng nhiệt lực liền tụ tập lại ngay đầu mũi thương, khiến cho nó rực sáng như mặt trời giữa trưa vậy.

-Xem thương !

Nói rồi lão ta đâm về trước một cái, Tiểu Thiên ngay lập tức phóng xuất kim long ra chống đỡ. Nhưng con kim long chỉ kịp gào lên một tiếng thì bị mũi thương kia đâm xuyên qua như đậu phụ vậy, không thể chống đỡ.

Ánh mắt Tiểu Thiên bắt đầu ngưng trọng lại, cậu dùng hai tay chắp lại chụp vào đầu mũi thương. Tưởng chừng có thể chống đỡ lại nhưng cậu lại bị chấn lực từ mũi thương kia đẩy lùi về phía sau và phá hủy vô số ngọn núi lửa mà cậu đâm phải.

-Không thể nào !

Cậu thầm suy nghĩ làm thế nào lại bị khí lực từ một đòn kia đẩy lùi thì phía sau cậu là Hoàng Tà. Lão ta dùng cây thương của mình đánh một cú vào giữa lưng của cậu, hai đòn đánh biến thành thế gọng kìm và Tiểu Thiên nằm ở giữa chịu trận.

Nhìn thấy cây thương đang dần đánh tới, cậu không nương tay nữa mà trực tiếp phóng xuất ra chín con kim long chân đạp Nhật Nguyệt ra bên ngoài và ngăn chặn lại được hai đòn thế gọng kìm này. Chín con kim long liền đánh tan đòn khí thương kia và đẩy lùi Hoàng Tà về phía sau.

-Là ngài ép ta đấy !

Hoàng Tà bị bức lui mạnh về phía sau chừng mười dặm thì ngừng lại, lão ta nhìn chín con kim long chân đạp nhật nguyệt đang lượn quanh Tiểu Thiên. Sau đó lão ta nhanh như chớp đâm mũi thương hướng về phía cậu, theo đó là vô số mũi thương lao ra phóng thẳng về phía cậu.

Mũi thương bay đến đâu thì để lại một vệt dài không gian bị xuyên thủng, Hoàng Tà sau đó hét lớn

-Trọng Lực Áp !

Ngay tức một cổ đè nén áp lên người Tiểu Thiên, ngay cả không gian xung quanh cũng bị nứt vỡ ra thành từng mảnh. Vô số mũi thương lao đến và kém theo cổ trọng lực đè lên người mình nhưng cậu vẫn bình thản

-Hư Vô Lĩnh Vực !

Vô số mũi thương kia phóng đến cách cậu chừng một trượng thì ngay lập tức tan biến thành hư vô, vùng không gian xung quanh cậu cũng bị lĩnh vực của cậu hóa thành hư vô chỉ còn lại một mảnh tối đen như mực.

Hoàng Tà thấy một đòn của mình vậy mà không thể làm gì được thì thu hồi ngọn thương lại, trong phút chốc khí thể của lão liền tăng mạnh lên làm cho phía trên trời hình thành một cái lốc xoáy to lớn ngàn dặm. Tiểu Thiên nhận thấy lão ta dường như muốn dốc toàn lực thì cậu cũng chở nên nghiêm túc hơn.

-Cấm Không !

Giọng của lão Hoàng Tà vang lên như tựa tiếng sấm, Tiểu Thiên đang bay trên không thì dường như có một sợi dây xích vô hình uy lực của nó vượt xa sợi xích không gian lúc trước đang kéo cậu xuống mặt đất bên dưới.

-Quy Tắc Chiến sao ?

Khi ở cảnh giới Nguyên Linh ( Nguyên Tinh ) thì các cuộc chiến của những cường giả ở tu vi này chính là Quy Tắc Chiến, mọi lời nói của họ đều chính là Quy Tắc. Giọng của lão Hoàng Tà tiếp tục vang lên

-Hóa Phàm !

Bình Luận (0)
Comment