Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường

Chương 15

Thi Tiểu Vận nói: “Hai ngày kế tiếp xem biểu hiện của anh.”

Kì Du Dương ném tàn thuốc, vòng tay qua vai cô, kéo cô về phía mình, anh hơi cúi đầu hôn lên môi của cô. Môi anh lạnh mang theo mùi thuốc lá, có chút đắng.

Hai người đều mang theo cái gió đêm lạnh rúc vào nhau, nhưng cũng ngăn cản được không ít sự lạnh lẽo. Có mấy người thanh niên đi qua, huýt sáo trêu đùa bọn họ: “Ồ hô.”

Kì Du Dương đem Thi Tiểu Vận ôm vào trước ngực anh, nhìn về phía mấy thanh niên trẻ tuổi, nói: “Anh em, thông cảm một chút, bạn gái da mặt mỏng.”

Trong số ba chàng trai, có một thanh niên đội mũ len cười trêu chọc: “Đừng ngại, chúng tôi chưa nhìn thấy gì cả, bây giờ đi ngay đây, hai người tiếp tục, tiếp tục.”

Đợi mấy chàng trai kia đi xa Thi Tiểu Vận mới đẩy ra, nhắc nhở anh: “Em bị cảm, cẩn thận lây bệnh cho anh.”

Kì Du Dương trầm giọng nói, nhướn mày, mỉm cười nói: “Xem anh giống sợ lắm à?”

Thi Tiểu Vận cười lắc đầu, Kì Du Dương giúp cô kéo áo khoác ra khỏi vai, nói: “Tối nay không về khách sạn nhé?”

Thi Tiểu Vận ngửa đầu nhìn anh, thở ra một hơi trắng xóa: “Vậy ngủ ở đâu?”

“Mang em đi dạo thành phố này một vòng.” Một tay anh nhét trong túi quần, vẻ mặt không giống đang nói đùa, “Thế nào?”

Ý tưởng này có chút điên cuồng, Thi Tiểu Vận chần chờ hai giây sau đó vui vẻ đồng ý.

Hai người lên xe, Thi Tiểu Vận quơ quơ túi thuốc vừa lấy, nói: “Đi ăn khuya một chút trước đã, buổi tối em chưa ăn, lát nữa còn phải uống thuốc.”

“Muốn ăn gì?” Một tay Kì Du Dương đặt trên vô lăng, nghiêng đầu qua hỏi cô.

“Ăn cháo đi.”

Vừa hay gần phòng khám này có một khu quảng trường buôn bán. Kì Du Dương dừng xe ở bãi đỗ xe, Thi Tiểu Vận cởi dây đai an toàn, mở cửa bước xuống xe sau đó đừng ở bên lề đường đợi anh.

Kì Du Dương khóa xe, xuống xe thấy cô đang đút hai tay vào túi áo đứng ở một bên chờ anh, anh vui vẻ nói: “Ngoan thế?”

“Chẳng phải bảo hai ngày kế tiếp ở chung hòa hợp với nhau sao?” Cô hỏi lại.

“Đúng, là anh sai.” Anh cười nhận thua.

Hai người chọn đại một quán cháo, Thi Tiểu Vận gọi một phần cháo hải sản, Kì Du Dương không đói nên không ăn, ngồi đối diện cô, cúi đầu chơi điện thoại, trên tay đeo một chiếc đồng hồ thể thao Casio màu đen.

Người bán hàng đem cháo hải sản lên, không ngờ một phần lại to đến như vậy. Thi Tiểu Vận hỏi anh: “Anh muốn ăn một chút không? Phần này hơi nhiều, em ăn không hết.”

Kì Du Dương ngẩng đầu nhìn qua bát cháo trước mặt cô, anh dựa lưng vào ghế, lắc đầu: “Anh không đói.”

Thi Tiểu Vận cũng không ép buộc anh, cầm thìa múc mấy miếng cháo hải sản cho vào miệng, cơ thể dần dần ấm lên. Lúc này trong quán chỉ có duy nhất hai vị khách là bọn họ, âm thanh duy nhất phát ra chính là trò chơi của Kì Du Dương.

Thi Tiểu Vận ăn một nửa, sau đó xin người bán hàng hai cốc nước ấm, cô mở túi thuốc ra, ngoại trừ có một bao thuốc dạng viên còn có một bao thuốc dạng pha.

Kì Du Dương thấy cô chuẩn bị uống thuốc, cất điện thoại, nói: “Có muốn anh đi mua kẹo cho em không?”

Thi Tiểu Vận lắc đầu: “Không cần, em đâu phải là trẻ con.”

Cô mở gói thuốc ra, nhét hai viên vào miệng, Kì Du Dương nhướn mày, chống tay lên bàn, trong mắt đều là ý cười: “Còn nói không phải trẻ con, đây là lần đầu tiên anh thấy em uống thuốc như vậy đấy?”

Một túi sáu viên thuốc, cô uống ba lượt mới xong. Thi Tiểu Vận vò bao giấy thành một hình tròn, ngước mắt lên khiêu khích nói: “Không được à?”

“Được, như nào cũng được.” Anh đột nhiên hạ giọng, giọng điệu có vài phần mờ ám: “Xem ra, khả năng nuốt của em cũng không được lắm.”

Thi Tiểu Vận đương nhiên hiểu ý của anh, cô trợn mắt khinh thường, ném quả bóng giấy vào người anh, nói: “Đồ lưu manh.”

Kì Du Dương không cho là đúng, anh thản nhiên cười, nhặt quả bóng giấy ném vào thùng rác, nói: “Nói thật đấy, đổi thành hôm nào thử?”

“Không thử.” Cô lắc đầu từ chối nhưng mặt rõ ràng đỏ lên, cô dừng một chút lại bổ sung thêm câu, “Nếu anh muốn thử thì sau khi về Bắc Kinh, chúng ta chia tay rồi, anh có thể tìm người khác.”

Kì Du Dương nhíu mày rít lên một tiếng, anh cầm lấy túi thuốc pha nước, xé một lỗ nhỏ đổ vào nước ấm, sau đó cầm một chiếc đũa khấy đều, đưa cho Thi Tiểu Vận, ác độc nói: “Uống thuốc.”

“Bệnh thần kinh.” Thi Tiểu Vận khẽ mắng anh.

Kì Du Dương cong khóe môi, híp mắt suy nghĩ, nói: “Lại mắng anh, không phải nói chung sống hòa hợp sao?”

Anh ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nói: “Hay là như này, chúng ta đặt một quy tắc.”

“Cái gì?” Thi Tiểu Vận uống thuốc pha, có hơi đắng, cô nhíu mày.

“Nếu hai ngày này ai không khống chế được tức giận, thì phải đáp ứng đối phương một việc, thế nào?”

Thi Tiểu Vận gật đầu đồng ý, cô không nghĩ mình có thể thua, chờ cô uống thuốc xong, Kì Du Dương lấy từ trong túi ra một thanh socola đưa cho cô: “Đuổi vị thuốc trong miệng đi.”

Thi Tiểu Vận bóc ra, cắn một miếng, vị ngọt của socola lan tỏa khắp đầu lưỡi. Cô đi theo phía sau Kì Du Dương ra khỏi quán cháo.

Gần quảng trường có người đang hát, một dàn loa và một cái mic, nhìn rất tùy ý. Một bài hát cũ đang cất lên, ‘Nụ hôn biệt ly’ của Trương Học Hữu. Bên cạnh có một nhóm hai, ba người, phần lớn là những người trẻ tuổi mới thức đến tận giờ này.

Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận, hai ngươi chậm rãi bước về phía đó. Hai người bọn họ nắm tay nhau đứng ngoài đám đông, họ trông giống như một cặp vợ chồng trẻ rất xứng đôi.

Thi Tiểu Vận lắc lắc tay anh nói: “Anh hát em nghe một bài đi?”

“Hát bài gì?” Kì Du Dương nhìn sang phía cô.

Thi Tiểu Vận suy nghĩ một lát, nói: “Thiên Thiên Khuyết Ca?”

“Còn cũ hơn cả ‘Nụ hôn biệt ly’ nữa.” Anh cúi đát ghé sát vào cô, trầm giọng nói: “Vậy em thử cái kia với anh một lần?”

Thi Tiểu Vận lạnh lùng từ chối: “Vậy bỏ đi.”

Kì Du Dương cười không phát ra tiếng động, ôm lấy bả vai của cô, thề rằng: “Sẽ có một ngày em nguyện ý làm điều đó.”

Nói là như vậy nhưng chờ người kia hát xong, Kì Du Dương vẫn đi lên phía trước, thương lượng với người anh em kia một chút. Ngay sau đó anh liền cầm lấy mic từ tay người đàn ông kia, thao thao bất tuyệt nói: Hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi, cô ấy bảo tôi hát bài ‘Thiên Thiên Khuyết Ca’, nếu làm phiền lỗ tai của mọi người thì xin mọi người thông cảm. Bởi vì bài này tôi mới học, cũng chỉ hát vì cô ấy thôi.”

Một anh chàng đẹp trai như vậy, làm gì có ai muốn từ chối chứ.

Khóe môi của Thi Tiểu vận giật giật, anh đúng là nói dối không chớp mắt, nhưng sao anh lại biết hôm nay là sinh nhật của cô? Có một cô gái nói về phía Thi Tiểu Vận, hô lớn một câu: “Chị gái nhỏ, sinh nhật vui vẻ nha.”

Sau đó một nhóm người xa lạ đồng loạt nói chúc mừng sinh nhật cô, Thi Tiểu Vận cười khẽ và bày tỏ sự cảm ơn với nhóm người.

Kì Du Dương thấy Thi Tiểu Vận đứng trong đám người, ôm tay có chút bất lực, xấu hổ mỉm cười. Anh nhìn cảnh này xong mới búng ngón tay ra hiệu cho người anh kia bật băng đệm bài ‘Thiên Thiên Khuyết Ca’.

Những lời chúc mừng sinh nhật liên tiếp bây giờ mới ngừng lại.

Lúc Kì Du Dương nói mọi người cũng biết anh chỉ là lịch sự mà thôi, anh hát tiếng Quảng Đông, phát âm rất chuẩn, căn bản không phải chỉ vừa mới học.

Chầm chậm nhìn lại

Đêm ấy chúng ta từng thuộc về nhau

Thật may vì có em

Trao tặng anh trái tim ánh nắng rực rỡ ấy

......

Tương lai dù có ngàn ngàn đêm sao

Sáng hơn cả ánh trăng tối nay

Cũng không sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ của đêm nay

Tuyệt đối chẳng khiến anh vui vẻ đến thế

......

Lúc sắp ly biệt

Mới cảm nhận rõ vẻ đẹp của bi thương

Thì ra đều là em

Khiến hồi ức trong anh dài bất tận

Dừng lại ngắm nhìn

Để đôi mắt nói lên lập trường của nhau

Thi Tiểu Vận đứng ở trong đám đông chăm chú nhìn Kì Du Dương, mặt mày anh khoa trương. Cô không thể phủ nhận rằng anh là một tên hư hỏng quyến rũ. Cô nghĩ nếu anh muốn theo đuổi một ai đó, có lẽ không có ai mà anh không theo đuổi được.

Có một cô gái hai tay che miệng hét lớn: “Soái ca, anh hát rất hay đó!”

Lúc Kì Du Dương hát xong, có một số cô gái cảm thấy chưa đủ, hô lên bảo anh hát thêm một bài, Kì Du Dương lắc đầu, nói: “Bỏ đi, hát nữa bạn gái tôi sẽ ghen.”

Anh ôm Thi Tiểu Vận rời đi, phía sau có một cô gái đáng yêu hét về phía bọn họ: “Soái ca cùng chị xinh đẹp ở bên nhau thật lâu nhé.”

Kì Du Dương vẫy tay, nói: “Cảm ơn nhé cô gái.”

Kì Du Dương nói với Thi Tiểu Vận: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?” Thi Tiểu Vận nói.

“Lúc làm thủ tục nhận phòng khách sạn nhìn thấy thẻ công dân của em.”Anh tùy ý nói.

Thi Tiểu Vận nhìn sườn mặt của anh, vẻ mặt anh tự nhiên như thể nhớ ngày sinh nhật của một người là chuyện bình thường, đơn giản giống như nhớ một chuỗi số điện thoại vậy.

—————

Edit: Cá heo nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment