Thi Tiểu Vận giơ tay vỗ anh, trên mặt lộ ra vẻ phản kháng: “Không muốn.”
Kì Du Dương cười nằm lại trên ghế, mặc dù anh vui nhưng cũng chỉ trêu cô mà thôi, cũng không nghĩ rằng muốn chơi đùa cùng cô ở một nơi hoang dã như vậy. Dù sao thì mấy ngày nay ở bên nhau anh cũng đoán ra được phần nào tính cách của Thi Tiểu Vận.
Mặc dù anh và cô đã làm nhưng điều đó không có nghĩa cô là người chơi bời. Cô khác những cô gái ngang bướng mà anh từng hẹn hò, mặc dù cô cũng có hình xăm nhưng cô trông có nghệ thuật hơn một số cô gái khác.
Thật ra Kì Du Dương không quá thích hẹn hò với những cô gái có cá tính nghệ thuật, bởi vì nó quá rắc rối, mối quan hệ thuần khiết dễ dàng nâng lên thành tầm cao đạo đức, cũng may Thi Tiểu Vận không có vấn đề này.
Kì Du Dương: “Trêu em thôi, em còn đang bị cảm, anh đâu đến mức t*ng trùng lên não.”
Thi Tiểu Vận thản nhiên nói: “Vậy có phải em nên cảm ơn anh không?”
Kì Du Dương lạnh lùng cười: “Em luôn như vậy, không cho người ta đường lui à.”
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt rơi trên khuôn mặt anh, giễu cợt nói: “Phiền rồi?”
Kì Du Dương lắc đầu cười, anh ngồi ngay ngắn lại, nghiêng đầu nhìn cô, không đầu không đuôi nói: “Em thua rồi.”
“Gì cơ?” Thi Tiểu Vận vẫn chưa hiểu chuyện gì.
“Không phải bảo hai ngày này ai tức giận sẽ phải đáp ứng đối phương một chuyện à?” Anh giãn lông mày, nói một cách xảo quyệt.
Thi Tiểu Vận sửng sốt một chút, nguyện ý nhận thua: “Vậy anh muốn em làm gì?”
“Trước mắt chưa nghĩ tới, cho nợ.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, lại nhìn cô một cái, dặn dò cô, “Đừng quỵt nợ đấy nhé.”
“Sẽ không, anh yên tâm.” Thi Tiểu Vận nói.
Sau đó hai người ngủ thiếp đi lúc nào Thi Tiểu Vận cũng không nhớ rõ. Lúc tỉnh lại trời đã sáng, họ đã bỏ lỡ ngắm mặt trời mọc. Kì Du Dương dựa vào ghế lái, yết hầu vốn dĩ đã nhô ra bây giờ càng thêm sắc bén, trên người đang mặc một chiếc áo khoác bò.
Thi Tiểu Vận túm lấy tay áo của anh, gọi anh: “Kì Du Dương.”
Kì Du Dương nhập nhèm mở mắt ra, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng chửi thề một câu, nói: “Bỏ qua bình minh rồi.”
“Dọn dẹp một chút, xuống núi thôi.” Thi Tiểu Vận thản nhiên, “Cũng có phải chưa từng thấy qua mặt trời mọc bao giờ đâu.”
Anh mặc áo khoác vào, nhìn cô với vẻ hứng thú: “Nói vậy, em còn ngắm bình minh với ai rồi à?”
“Trước đó chúng ta không có quan hệ, em không cần giải thích chuyện này với anh đâu nhỉ?”
Kì Du Dương cười khẽ: “Được thôi.”
Kì Du Dương nâng ghế lên, lúc anh lái xe xuống núi, anh đột nhiên ho khan hai tiếng, Thi Tiểu Vận nhìn về phía anh: “Không phải anh cũng bị cảm rồi chứ?”
“Không đến mức.” Anh không quan tâm lắm.
Hai người lái xe quay về khách sạn, Thi Tiểu Vận lấy thẻ mở cửa, tối qua cô cũng không ngủ ở khách sạn nên không phải dọn dẹp gì.
Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Thi Tiểu Vận đi mở cửa.
Trình Khải đứng ngoài cửa, trên tay cầm một hộp quà hình vuông màu bạc, thấy cô mở cửa liền đưa cho cô: “Quà sinh nhật.”
“Cảm ơn.” Thi Tiểu Vận nhận lấy, quay người bước vào phòng.
Trình Khải theo sau bước vào, anh ngồi ở cuối giường, cong ngón tay gõ nhẹ vào thành giường, nhìn cô xoay người đi thu dọn vali, nói: “Tối qua cậu với Kì Du Dương một đêm không về.”
Thi Tiểu Vận quay sng nhìn về phía anh ta: “Please, tớ không phải là học sinh tiểu học bị quản nữa đâu.”
“Không muốn xen vào chuyện của cậu.” Trình Khải nhún vai, “Tối nay bảy, tám giờ là chúng ta đến Bắc Kinh, cậu với ông chủ nhỏ là chơi đùa, hay là thật?”
“Chơi thôi.” Thi Tiểu Vận kéo khóa vali, “Quay về Bắc Kinh, tớ và anh ấy liền chấm dứt quan hệ, tớ chẳng qua cũng thử sống qua cách này theo lời cậu nói thôi.”
Trình Khải có chút đăm chiêu nhìn cô một lát, sau đó mỉm cười, nói: “Thử qua thế nào?”
“Rất tốt.” Cô suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Anh ấy rất thú vị.”
Trình Khải lấy bao thuốc ra châm một điếu, lấy vị trí của người từng trải khuyên bảo cô: “Đừng đem chính mình vào cuộc chơi.”
Nửa tiếng sau nhóm người xuất phát, Thi Tiểu Vận lên xe, Kì Du Dương thoạt nhìn có chút mệt mỏi, quả thật là anh đang không thoải mái, thấy Thi Tiểu Vận vào trong xe, anh nói: “Thuốc tối hôm qua của em, cho anh một gói.”
Thi Tiểu Vận khẽ nhíu mày, đề nghị anh: “Đi phòng khám khám nhé?”
“Không cần, đưa cho anh một gói thuốc của em là được.” Anh không làm theo lẽ thường, với tay lấy túi thuốc giữa chỗ đặt tay, mở túi to ra lấy một gói ra.
Thi Tiểu Vận mở nắp chai nước khoáng, đưa cho anh: “Nếu uống mà có vấn đề thì đừng đổ cho em.”
Kì Du Dương đổ cả gói thuốc vào miệng, nhận lấy chai nước khoáng của cô đưa, yết hầu anh cuộn lên xuống hai lần. Anh lười biếng đóng nắp chai nước lại, nhìn về phía cô, chậm rãi nói: “Vậy không được đâu, làm quỷ cũng sẽ bám vào em.”
Thuốc cảm cúm có tác dụng buồn ngủ, không thể để Kì Du Dương lái xe được, hai người đổi vị trí. Sau một năm Thi Tiểu Vận mới lại lái xe, giống như cầm củ khoai nóng trên tay, nhất thời tiến thoái lưỡng nan*.
*Tiến thoái lưỡng nan: Tiến hay lùi đều khó khăn.
Kì Du Dương hạ ghế phụ lái xuống, anh thản nhiên nằm lên, nhìn về phía Thi Tiểu Vận đang ngồi trên ghế lái, nhẹ giọng nói: “Mạng này giao vào tay em rồi nhé.”
Thi Tiểu Vận nhíu mày như đang đối mặt với kẻ thù, thấy vậy Kì Du Dương bật cười, anh thờ ơ thuyết phục cô: “Không sao cả, cùng lắm thì chúng làm một đôi vợ chồng ma.”
“Đừng phiền.” Cô lạnh lùng nói.
Dáng vẻ này của cô rất nghiêm túc, giống như một học sinh tiểu học sắp bước vào phòng thi, Kì Du Dương có hơi tin lời cô nói lần trước, lúc cô vẫn còn đi học, mỗi năm đều mang thành tích ba tốt về.
Kì Du Dương tưởng tượng đến dáng vẻ lúc đi học của cô, lúc ấy có lẽ giống với những học sinh lạnh lùng trong lớp anh, nhìn mấy học sinh hư bọn anh vênh váo kiêu ngạo, anh tự nhiên cười một tiếng: “Này, em có bức ảnh hồi nhỏ nào không, cho anh xem thử.”
Thi Tiểu Vận không trả lời anh, tinh thần đều tập trung vào tình hình giao thông phía trước, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Có lẽ tác dụng phụ của thuốc có tác dụng nên lộ trình tiếp theo Kì Du Dương không quấy rầy cô, anh nằm ngửa lên ghế phụ lái chơi điện thoại.
Đến một cái ngã tư, Thi Tiểu Vận từ từ dừng xe lại, quay sang nhìn người đang nằm trên ghế phụ lái.
Không biết Kì Du Dương ngủ từ lúc nào, trán anh tựa vào cửa kính, trên trán có vài sợi tóc xõa xuống, dưới bọng mắt anh hơi có quầng thâm, có lẽ là do đêm qua thức suốt đêm. Lúc anh ngủ, sự lưu manh và cợt nhả đều thu lại hết, thoạt nhìn có chút vô hại.
Thi Tiểu Vận không biết tại sao lại đưa tay ra đặt mu bàn tay lên trán anh, những sợ tóc trên trán anh chạm vào mu bàn tay cô, cũng may nhiệt độ của anh không quá cao.
Thi Tiểu Vận đang định rút tay về thì cổ tay đột nhiên bị Kì Du Dương nắm lấy, Thi Tiểu Vận cảm thấy căng thẳng, anh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt tối den, yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Thi Tiểu Vận mím môi, có ý giải thích: “Xem thử anh có bị sốt không, dù sao thì nếu anh có xảy ra chuyện gì em cũng không tránh được trách nhiệm.”
Lông mày anh hơi giật giật, mắt hơi híp lại, bàn tay vốn dĩ đang nắm cổ tay cô liền luồn vào lòng bàn tay cô, ngón tay chạm vào mồ hôi ẩm ướt. Anh hơi nhíu mày, sẵc mặt khôi phục lại bình thường, nói: “Đổ mồ hôi rồi, xem ra lái xe quả thật là thử thách khiêu chiến em.”
Thi Tiểu Vận không lên tiếng, anh cởi đai an toàn, nói: “Xuống xe, đến lượt anh lái.”
Hai người lại thay đổi vị trí, lúc Kì Du Dương ngồi trên ghế lái, trên trán mơ hồ vẫn lưu lại độ ấm của tay cô. Kì Du Dương đưa tay sờ trán, có chút đăm chiêu nhìn đường phía trước.
Thi Tiểu Vận không cần lái xe nữa, căng thẳng trong lòng cũng được thả lỏng ra không ít.
Xe chạy suốt dọc đường, chỉ có lúc dừng lại vài lần để ăn cơm và đi vệ sinh, đến lúc về Bắc Kinh đã là mười giờ tối, chậm hơn hai tiếng so với dự kiến ban đầu.
Kì Du Dương lái xe đưa cô về tiểu khu nhà cô, Thi Tiểu Vận cởi đai an toàn, đẩy cửa xuống xe. Kì Du Dương cũng xuống xe, anh mở cốp xe, một tay lấy vali của cô xuống.
Thi Tiểu Vận nhận lấy vali từ tay anh, cong môi nói: “Cảm ơn.”
Một tay Kì Du Dương nhét trong túi quần, lắc đầu cười một cái, còn trìu mến dặn dò cô: “Nhớ uống thuốc.”
Anh nhìn cô lên tầng mới lên xe, lái xe ra khỏi tiểu khu. Đèn sau xe Bugatti màu xanh nhạt biến mất khỏi cửa tiểu khu, không ai biết khi nào chiếc xe này lại xuất hiện.
—————
Edit: Cá heo nhỏ.