*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sinh nhật của Chu Sảng là ngày 10 tháng 1, trong thời gian đó Chu Tiểu Vận đi công tác một chuyến, đi quay quảng cáo cho một thương hiệu mỹ phẩm nào đó. Lần đi quay quảng cáo này cô còn cố ý thay đổi cả kiểu tóc, cô để tóc mái bằng theo phong cách cổ điển, màu tóc lanh* ban đầu với những điểm nổi bật cũng được nhuộm thành màu đen, thậm chí cô còn cắt tóc ngắn ngang vai.
*Màu tóc lanh:
Chu Sảng nhìn ảnh chụp của cô, nói thẳng: “Kiểu này có cảm giác giống punk (Phong cách âm nhạc), nhưng mà trông đẹp hơn nhiều.”
Chu Sảng nhớ lại diện mạo trước kia của Thi Tiểu Vận, nói lần đầu nhìn cô trông rất lạnh lùng, đặc biệt là khi cô đánh son màu đậm, nhưng ánh mắt lại bán đứng cô.
Chu Sảng chỉ ra ảnh chụp của cô trên weibo, đa số các bức ảnh đó trông thấy đôi mắt cô có chút vô thần, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy buồn tẻ. Dù sao cũng phải nói ngũ quan của cô trông lạnh lùng nhưng có một đôi mắt ngây thơ như chú cừu non.
Chu Sảng gửi tin nhắn cho cô: “Mấy giờ về đến Bắc Kinh.”
Bây giờ Thi Tiểu Vận đang ở thành phố S, hôm nay là sinh nhật của Chu Sảng, vốn dĩ kế hoạch rất hoàn hảo, ba giờ chiều là có thể về tới Bắc Kinh. Nhưng bởi vì trời mưa to nên chuyến bay bị chậm lại hai tiếng.
Thi Tiểu Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa vũ bão, gió mang theo giọt mưa đập vào cửa kính, âm thanh rất rõ ràng. Cô có cảm giác mình có thể sẽ phải ở sân bay một đêm. Thi Tiểu Vận ấn vào màn hình điện thoại, có ý muốn thương lượng với Chu Sảng: Nếu không về kịp thì làm sao bây giờ?
Chu Sảng: Vậy thì tuyệt giao.
Thi Tiểu Vận bỏ cuộc: Nhất định sẽ đến đúng giờ.
Cũng may chuyến bay chỉ chậm hai tiếng cuối cùng cũng thuận lợi cất cánh. Lúc Thi Tiểu Vận đến sân bay Bắc Kinh, đầu tiên cô về chỗ ở của mình trước, định gội đầu bởi vì trên tóc cô đều là keo xịt, thật sự không thể chịu đựng nổi. Thi Tiểu Vận thay một bộ đồ đơn giản hơn, áo len ngắn bó sát body màu đen và quần ống rộng vải nhung cạp cao màu xám.
Cô vừa mặc quần áo xong Chu Sảng đã liên hoàn call cho cô, bảo cô nhanh chóng qua đây.
Trước khi Thi Tiểu Vận ra khỏi cửa đã đặt sẵn xe, cô đi thang máy xuống tầng, lúc đi ra cổng tiểu khu xe đặt cũng đúng giờ đứng trước cổng tiểu khu.
Homestay Thiệu Tử Khiên đặt ở ngoại thành, là một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới được phát triển trong những năm gần đây, chi phí rất cao nhưng vẫn đông người đến đây nghỉ dưỡng. Xe dừng ở bên ngoài có thể nhìn thấy mấy ánh đèn ở bên trong, chiếu sáng lên mấy thảm thực vật âm u.
Chu Sảng sợ Thi Tiểu Vận lạc đường nên đã đích thân ra đón cô, thấy cô xuống xe Chu Thích liền nhận quà trong tay Thi Tiểu Vận, nói: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi, nếu cậu không đến, sinh nhật này của tớ thật sự không có ý nghĩa nữa.”
“Không phải còn có Thiệu Tử Khiên à?” Thi Tiểu Vận quay sang hỏi, “Mọi người đến hết chưa, không phải chờ một mình tớ đó chứ?”
“Không, vẫn còn một người anh em của Thiệu Tử Khiên vẫn chưa tới, còn phô trương hơn cả cậu.” Chu Sảng bĩu môi nói.
“Ai vậy.”
“Tớ cũng chưa gặp qua, nghe nói là từ nước ngoài về.” Chu Sảng nói.
Thi Tiểu Vận đi theo Chu Sảng, cuối cùng dừng lại ở một cái sân độc lập. Chu Sảng ấn chuông cửa, qua một lát Thiệu Tử Khiên mới đi ra mở cửa, nhìn thấy Thi Tiểu Vận liền cười tươi: “Đến rồi à, nếu em không đến đoán chừng Chu Sảng sẽ cãi nhau anh chết mất.”
“Đó là đương nhiên, sinh nhật cũng giống như ngày kết hôn, chị em tốt phải ở cùng.”
Thiệu Tử Khiên bảo hai người đi vào. Chu Sảng nhớ ra, nói: “Người anh em kia của anh bao giờ đến vậy, em cắt bánh ngọt không đợi anh ấy à?”
“Cậu ấy tắc đường, bảo chúng ta ăn trước.” Thiệu Tử Khiên nói.
Bên này Kì Du Dương đang bị tắc đường, xe nối đuôi nhau thành một hàng dài không có dấu hiệu nới lỏng. Kì Du Dương đặt một tay lên vô lăng, thật ra anh không cần phải đi nửa vòng Bắc Kinh để tìm Thiệu Tử Khiên.
Nhưng đúng lúc hôm nay bị Phó Cốc Vũ gọi về, Phó Cốc Vũ là mẹ của anh. Gọi anh về đương nhiên là phải chấp nhận một trận cằn nhằn. Kì Du Dương nằm dài trên sofa chơi điện thoại, không để tâm lời Phó Cốc Vũ lải nhải.
Kì Du Dương nghe như gió thoảng qua tai, tai trái lọt qua tai phải. Trông thấy bộ dạng khó coi này Phó Cốc Vũ càng tức giận hơn, đúng lúc đang chuẩn bị mất mặt thì Thiệu Tử Khiên gọi điện bảo qua, vừa hay giải quyết được nhu cầu cấp thiết của anh.
Kì Du Dương cũng liền đồng ý như vậy, nhưng lúc này lại đang giờ cao điểm, xe của anh bị tiền hậu giáp kích, tiến không được mà lùi cũng không xong. Nhưng hôm nay thái độ của anh rất khác thường, vô cùng kiên nhẫn, có thể bám theo dòng xe cộ phía trước, chốc lại dừng chốc lại tiến.
Khi đến khu suối nước nóng tư nhân ở vùng ngoại thành thì đã sắp tám giờ tối.
Dưới tầng truyền đến tiếng chuông cửa, Thiệu Tử Khiên cúp điện thoại, nói với Thi Tiểu Vận ở trong phòng khách: Thi Thi, hộ cái, người anh em kia của anh đến rồi, em có thể chạy ra sân mở cửa hộ được không.”
Chu Sảng sốt ruột muốn bảo vệ người của mình, lườm một cái, nói: “Sao không gọi đám anh em đang chơi đùa trong phòng khách của anh đi mở cửa đi.”
Thi Tiểu Vận vỗ vỗ cánh tay Chu Sảng, nói: “Không sao đâu, tớ đi ra ngoài một chuyến cũng sao đâu.”
Thi Tiểu Vận đi ra ngoài cửa còn nghe được tiếng Thiệu Tử Khiên trêu chọc Chu Sảng: “Bảo bối, sao hôm nay tính tình của em nóng vậy, không phải là có rồi chứ.”
Chu Sảng đánh nhẹ vào tay anh một cái: “Anh nghĩ hay quá.”
Thi Tiểu Vận đi dép lê vào, ra sân mở cửa.
Ngoài sân có vài ngọn đèn đường, người đàn ông đứng bên ngoài quay lưng về phía cô, đang hút thuốc, nghe được tiếng cửa gỗ mở ra. Anh hơi quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhìn hai giây, anh nở nụ cười.
Một chuyến này, anh đến không uổng công, anh nhếch khóe miệng, hất hất ý chỉ tóc của cô, nói: “Đổi kiểu tóc rồi?”
Thi Tiểu Vận không ngờ hai người sẽ gặp lại nhanh như vậy, có chút bất ngờ không kịp phòng bị.
Kì Du Dương mặc một bộ tây trang thường ngày màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng và chiếc áo len cổ lọ màu đen, vạt áo không được nhét vào quần mà buông thõng xuống một cách tùy tiện, bên dưới là một chiếc quần tây phẳng phiu vô cùng nề nếp, thoạt nhìn trông có vài phần thoải mái.
Từ trước đến nay anh luôn biết cách chỉn chu cho bản thân, không thể phủ nhận anh ăn mặc như vậy trông rất có hương vị yuppie, đoán chừng có thể khiến mấy cô gái bên trong thét chói tai.
Thi Tiểu Vận nghiêng người, ý bảo anh đi vào, lúc anh đi qua người cô, Thi Tiểu Vận gọi anh lại: “Kì Du Dương.”
Kì Du Dương nhét một tay vào trong túi quần, nhìn về phía cô, ý bảo cô nói.
Thi Tiểu Vận mím môi, nói: “Bạn của em cũng ở trong, tối nay có thể giả vờ như không quen được không?”
Kì Du Dương nhìn cô một lát, nở nụ cười, giọng điệu không mang theo cảm xúc nói: “Được thôi.”
Hai người một trước một sau đi vào trong khu, Kì Du Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của Thi Tiểu Vận, hôm nay cô mặc áo len ngắn màu đen và quần ống rộng bằng vải nhung, cô không hề thấp hơn so với những cô gái khác, hôm nay mặc như vậy càng khiến cô trông cao và gầy hơn.
Thiệu Tử Khiên thấy Kì Du Dương bước vào, anh ta huých vào vai anh như những người anh em, nói: “Cuối cùng cũng tới, nhưng chẳng còn gì để ăn rồi.”
“Không sao.” Kì Du Dương đưa túi giấy cho anh, nói: “Đưa quà sinh nhật cho bạn gái cậu.”
Chu Sảng lúc này mới từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Kì Du Dương liền mỉm cười: “Hi, soái ca, anh chính là Kì Du Dương đó hả.”
“Đúng vậy, Kì Du Dương.” Anh đưa tay ra bắt tay với Chu Sảng, nói, “Sinh nhật vui vẻ nhé, mỹ nữ.”
Chu Sảng mỉm cười: “Cảm ơn.”
Lúc này Thiệu Tử Khiên mới đưa túi quà của Kì Du Dương tặng cho Chu Sảng: “Dương tử tặng quà cho em.”
“Khách sáo rồi, soái ca.” Chu Sảng nhìn thấy Thi Tiểu Vận từ phòng vệ sinh đi ra, nói, “Bạn thân của tôi Thi Tiểu Vận, vừa nãy đón anh ở dưới tầng, hai người gặp qua rồi chứ?”
“Gặp rồi.” Kì Du Dương nhìn về phía Thi Tiểu Vận, hơi gật đầu, giả vờ trả lời, “Kì Du Dương.”
Thi Tiểu Vận phối hợp, cong cong khóe môi, tự giới thiệu: “Thi Tiểu Vận.”
Sau đó Kì Du Dương liền dời ánh mắt đi, quay sang chào hỏi những người chơi game ở trong phòng khách. Thi Tiểu Vận cũng lười biếng ngồi trên sofa, chán nản mở điện thoại ra chơi.
Chơi được một lát cô cảm thấy hơi khát, định ra tủ lạnh lấy một chai nước thì nghe thấy Chu Sảng đang đứng trong phòng bếp hỏi Thiệu Tử Khiên: “Anh chàng Kì Du Dương kia học ở đâu vậy?”
“Úc.” Thiệu Tử Khiên đang rửa dâu tây.
“Học ngành gì?”
“Cậu ta học luật.”
“Học luật ở Úc, vậy chắc anh ấy học không tồi nhỉ.”
Thiệu Tử Khiên ngắt cuống dâu tây: “Đầu óc cậu ta rất tốt.”
Chu Sảng nói: “Sao anh ấy lại học luật, nhìn không giống học luật chút nào.”
“Mẹ cậu ta cũng làm nghề này, con kế nghiệp mẹ thôi.” Thiệu Tử Khiên thản nhiên nói.
Thi Tiểu Vận thật không ngờ tới Kì Du Dương học luật, trông anh với ngành luật chẳng liên quan đến nhau, nếu tương lai làm luật sư không biết đó sẽ là điều may mắn hay bất hạnh với ngành luật nữa.
Thi Tiểu Vận lấy một chai trà sữa ít béo ít calo từ trong tủ lạnh ra, trở lại phòng khách.
Trên chiếc sofa dài màu nâu, trước đó có một cô gái chơi game với Kì Du Dương, sau khi thắng một ván cô nàng ngồi trên tay vịn của ghế sofa, bấm vào mã QR trên wechat, dịu dàng nói: “Soái ca, thêm wechat đi, sau này giúp em kéo rank.”
Trái ngược lại, hôm nay anh rất dễ nói chuyện, không nói hai lời liền lấy điện thoại ra thêm wechat của cô gái kia. Điện thoại vang lên một âm thanh, hai người thêm thành công wechat của nhau.
Thi Tiểu Vận thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Chờ Chu Sảng thổi nến, cắt bánh ngọt xong liền có người đề nghị chơi thật hay thách, đương nhiên mọi người đều đồng ý.
Thiệu Tử Khiên tùy tiện cầm một vỏ chai rượu đặt lên bàn, anh nghiêng đầu nói: “Không tính mấy cái chệch, miệng chai chỉ vào ai thì là người đó, không vấn đề gì chứ?”
“Vậy ai đặt câu hỏi cho ai?” Có người hỏi.
“Đít chai chỉ vào ai thì là người đó.” Thiệu Tử Khiên nói.
Chai rượu xoay vài vòng, trong đó Chu Sảng ngẫu nhiên dính một lần, không giới hạn câu hỏi cho người hỏi, vẻ mặt đen tối hỏi Chu Sảng, hôm nay Thiệu Tử Khiên mặc quần lót màu gì.
Thiệu Tử Khiên nhíu mày, nói: “Bảo bối, hay là em chọn thử thách đi, chúng ta hôn nồng nhiệt một cái cũng không bị thiệt.”
Chu Sảng một tay chống cằm, cười lắc đầu, mặc kệ, nói: “Màu đỏ.”
Người trong phòng khách bật cười, người vừa đặt câu hỏi về Thiệu Tử Khiên liền trêu chọc anh: “Thiệu tử, không nhận ra cậu lại quyến rũ như vậy nha, còn mặc quần lót màu đỏ, không phải là quần chữ T chứ hả?”
Thiệu Tử Khiên chống lưỡi vào răng hàm, chửi một câu, cười nói: “Năm nay là năm tuổi của tôi, hỉ mặc đỏ, không được à.”
Kì Du Dương tựa lưng vào sofa, không dấu vết nhìn sang Thi Tiểu Vận ở phía đối diện. Cô ngồi trên ghế túi lười màu vàng*, khuỷu tay cô tựa trên đầu gối, chống cằm, mặt mày có ý cười. Cô mới cắt tóc mái, trông có chút dịu dàng, bởi vì cắt tóc mái nên cô trông có điểm giống với con mèo đen xảo quyệt anh gặp ở Úc.
*Ghế túi lười:
Áo len mặc trên người cô có chút ngắn, bởi vì tư thế ngồi của cô mà lộ ra một phần eo trắng nõn, Kì Du Dương thấy vậy rất muốn đi qua kéo vạt áo của cô xuống.
Thi Tiểu Vận nhìn rất vui vẻ, nhưng không ngờ lần quay tiếp theo miệng chai rượu chậm rãi dừng lại, miệng chai chĩa vào hướng cô.
Vui quá hóa buồn.
Đít chái rượu chĩa vào người đàn ông béo vừa nãy hỏi Chu Sảng Thiệu Tử Khiên mặc quần lót màu gì.
Thi Tiểu Vận cảm thấy có vài dự cảm không tốt, quả nhiên nghe được anh ta hỏi: “Lần quan hệ gần đây nhất là khi nào?”
—————
Lời của tác giả:
Kích thích không? Đêm mai càng kích thích.
Nhìn không ra ông chủ nhỏ học chuyên ngành luật đúng không?
Edit: Cá heo nhỏ.