Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường

Chương 26

Kì Du Dương nhìn cô một cái thật sâu, vươn tới, nâng tay nắm cằm của cô, thẳng thắn nói: “Chẳng phải có chuyện quan trọng hơn đang chờ anh ư.”

Thi Tiểu Vận dựa lưng vào ghế sofa, cô ôm lấy cổ anh, Kì Du Dương vừa mới tắm xong trên người tràn ngập mùi sữa tắm thơm mát và có hơi thở của đàn ông.

Thi Tiểu Vận hít mũi, Kì Du Dương thấy vậy hai tay liền vòng qua ôm lấy eo cô, hôn lên làn da sau tai cô, cười một cách nặng nề, hỏi cô: “Bây giờ còn hôi không?”

Thi Tiểu Vận nhẹ nhàng lắc đầu, trên người Thi Tiểu Vận mặc một chiếc áo hoodies màu đỏ, Kì Du Dương chạm vào làn da trên eo cô, một cảm giác mịn màng và ấm áp, giống như ngọc đã được mài giũa, anh không nhịn được liền nhéo nhẹ nhàng.

Tay anh trượt lên, Thi Tiểu Vận cảm thấy người mình được buông lỏng, giống như đột nhiên bị rơi xuống nước không rõ nguyên nhân, một loại cảm giác hư không, tay cô đang ôm cổ anh bỗng siết chặt thêm một chút.

Kì Du Dương vùi đầu vào cổ cô, cười nhẹ, nói: “Thật sự muốn anh chết trên người em à?”

“Ừm.” Thi Tiểu Vận mơ hồ nói.

Kì Du Dương chặn miệng của cô, bế ngang cô vào phòng ngủ, cố tình ám chỉ cô: “Vậy lát nữa kẹp chặt vào.”

Hai người lăn lộn hai lần mới kết thúc.

Kì Du Dương dựa nửa người vào đầu giường, dáng vẻ trông đã được ăn no nê. Anh cầm lấy bao thuốc, cúi đầu châm một điếu thuốc, cũng chưa vội vàng hút, ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn cô.

Cô vừa mới làm xong, trên mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át quyến rũ, có mấy sợi tóc dính ở bên khóe miệng, tay vẫn đang lướt weibo. Kì Du Dương hơi cúi đầu, vô cùng thân mật đưa tay vén tóc cho cô.

Mùi nicotine phả vào mặt.

Thi Tiểu Vận cau mày, đưa tay lấy điếu thuốc trên miệng anh, Kì Du Dương không lường trước được cô có hành động này, hơi ngạc nhiên, cô dụi điếu thuốc vào gạt tàn, tức giận phàn nàn: “Mùi nồng quá.”

Kì Du Dương cười khẽ, thấy cô đang xem video mukbang, hỏi cô: “Đói không?”

Thi Tiểu Vận quả thật có chút đói bụng, cô ngước lên nhìn anh, thuận miệng nói: “Anh nấu mì được không?”

Kì Du Dương nhướn mày, khóe miệng cong lên: “Phía dưới ăn no rồi còn phía trên nữa à?”

*Chị Thi Thi nói là 泡面 (pào miàn): mì ăn liền nhưng em trai Kì cố tình trêu là 下面 và上面 có nghĩ là phần trên và phần dưới.

Mặt Thi Tiểu Vận đỏ lên, cô tát nhẹ anh một cái: “Sao anh lại hạ lưu thế hả.”

Kì Du Dương nhấc chăn lên, kéo lấy cổ tay cô: “Tới phòng khách cùng anh.”

Bây giờ Thi Tiểu Vận chỉ muốn lười biếng, làm trò nói: “Em không thể chờ anh nấu xong mới ra được à?”

Kì Du Dương giơ tay vỗ vỗ vào mông của cô, nhíu mày nói: “Không thể, nhanh nào.”

Thi Tiểu Vận thấy không thể lưỡi biếng được đành cam chịu nhấc chăn lên, đi dép vào, đổi sang phòng khách chơi điện thoại.

Cô cúi đầu chơi game đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh, nói: “Nhớ phải chiên một quả trứng đó.”

Kì Du Dương quay đầu lại, chậc một tiếng, nói: “Thật sự coi anh là đầu bếp đấy à?”

Thi Tiểu Vận cong môi cười cho có lệ, nhớ tới xưng hô của Từ Huệ Huệ với Kì Du Dương, cô cố tình chế giễu anh: “Cảm ơn em trai Kì.”

Kì Du Dương mở một gói mì Khang sư phụ ra, nhìn về phía cô: “Xỉa xói anh à?”

“Không có.” Thi Tiểu Vận lắc đầu, vô tội nhìn anh: “Em lớn hơn anh mà, không phải sự thật sao.”

Kì Du Dương mở tủ lạnh, lấy ra hai quả trứng gà, cười như có như không nói: “Vừa nãy ở trên giường em còn gọi anh là anh đấy.”

Thi Tiểu Vận vừa xấu hổ vừa bực, giọng điệu không uy hiếp được anh: “Không cho anh nói.”

Trước đó ở trên giường Kì Du Dương cố tình trêu cô, bảo cô gọi vài tiếng anh. Thi Tiểu Vận cũng không phải là người không biết gì, đối với kiểu tình thú trên giường này cô cũng vui vẻ phối hợp, ngâm nga kêu lên vài câu còn bị anh dạy nói mấy câu bậy bạ đến đỏ cả mặt.

Kì Du Dương cũng biết chừng mực không trêu cô nữa.

Đối với việc nấu mì nói chung cũng nhanh và đơn giản hơn những món khác. Chưa đến mười phút Kì Du Dương đã nấu xong một bát mì.

Thi Tiểu Vận cầm một cái bát nhỏ, chỉ gắp một ít.

Kì Du Dương nhìn số mì trong bát của Thi Tiểu Vận chỉ có vài đũa, anh dựa lưng vào sofa, nói: “Sao ăn ít thế, có xứng đáng để anh nấu mì cho em lúc nửa đêm không đây?”

“Em không thể xin lỗi dáng người rất vất vả mới có thể giữ dáng người này được.” Cô nói.

Kì Du Dương đánh giá cô một cái, chậm rãi nói: “Dáng người này của em chưa đủ gầy à, gió thổi một cái cũng có thể bay người em luôn rồi.”

“Anh không hiểu đâu.” Thi Tiểu Vận dùng đũa gắp một quả trứng, nói, “Dáng người này của em rất ăn ảnh, không để ý sẽ béo lên.”

Vẻ mặt của Kì Du Dương không nói lên lời: “Thật không hiểu con gái các em nghĩ cái gì.”

Hai người ăn mì xong Kì Du Dương lười dọn dẹp, cầm bát đũa cho vào máy rửa chén, Thi Tiểu Vận nghĩ dù sao anh cũng xuống bếp rồi, cô cũng không phải không biết xấu hổ mà ăn không làm gì, hỏi thử một câu: “Cần em rửa bát không?”

Kì Du Dương nắm chặt cổ tay cô: “Rửa cái gì mà rửa, đi ngủ sớm một chút, không phải ngày mai em còn phải ra ngoài chụp ảnh à.”

Lúc hai người lên giường ngủ đã là một giờ sáng.

Vừa mới ăn khuya xong nên Thi Tiểu Vận chưa buồn ngủ nhanh đến như vậy, cô lướt weibo một lát, nhớ tới điều gì đó, nói: “Chuyên ngành của anh là luật à?”

Kì Du Dương ngạc nhiên nhướn mày, dưới cái nhìn của anh Thi Tiểu Vận nói thật: “Lần trước sinh nhật của Sảng Sảng nghe được Thiệu Tử Khiên nói.”

“Mẹ anh làm lĩnh vực này.” Kì Du Dương miễn cưỡng dựa vào đầu giường, “Cho nên con kế nghiệp mẹ thôi.”

“Không phải nên là con kế nghiệp cha sao?”

Anh thản nhiên cười, bình tĩnh nói: “Công việc kia của bố anh không có hứng thú.”

Thi Tiểu Vận không truy vấn, Kì Du Dương vừa cười vừa nhìn cô: “Bạn trai cũng của em dạo này có gọi điện cho em nữa không?”

“Em chặn anh ta rồi.” Thi Tiểu Vận không quan tâm nói.

Hai mứt Kì Du Dương nhìn cô, nói: “Đây là quá khứ rồi?”

Thi Tiểu Vận mơ hồ ừ một tiếng.

Sau đó hai người ngủ lúc nào Thi Tiểu Vận cũng không có ấn tượng gì. Chỉ biết trước khi đi vào giấc ngủ còn đạp cho Kì Du Dương một cái, bảo anh kéo nhỏ âm thanh trò chơi xuống.

Đồng đội của anh chắc là người quen, trêu anh ôm nhuyễn ngọc ở trong tay mà còn chơi game.

Kì Du Dương vừa mới chơi xong một trận liền out ra.

Trước khi di ngủ Thi Tiểu Vận đã đặt đồng hồ báo thức sợ ngày mai ngủ quên. Lúc bảy giờ sáng chuông báo thức đúng giờ vang lên, Thi Tiểu Vận nhấc chân xuống giường, Kì Du Dương mơ màng hé mắt, cầm lấy tay cô siết chặt, giọng khàn khàn nói: “Sớm thế?”

Thi Tiểu Vận nhẹ giọng nói: “Em phải đi trang điểm trước, anh ngủ tiếp đi.”

Tối hôm qua Kì Du Dương chơi game đến nửa đêm, bây giờ thật sự không thể tỉnh được, đợi Thi Tiểu Vận đi ra phòng ngủ anh lại nặng nề thiếp đi.

Thi Tiểu Vận đi vào phòng vệ sinh trang điểm sau đó lại qua phòng tắm thay quần áo. Trong phòng ngủ truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng mở cửa phòng tắm, cô cũng không khóa nó lại.

Thi Tiểu Vận đang tô son trước gương, ánh mắt hai người đối diện trong gương, Kì Du Dương nhướn mày, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, huýt sáo tán tỉnh một tiếng.

Hôm nay cô trang điểm mắt rất đặc biệt, kẻ mắt rất quyến rũ, trên người cô mặc một bộ đồng phục JK màu đen, tất đen và một đôi giày da màu đen. Nhưng vì màu sắc hình xăm trên cổ tay mà bộ đồ này không trẻ trung ngây thơ mà ngược lại giống như nữ sinh vườn trường nổi loạn trong phim, hai cảm giác trái ngược nhau khiến cô mặc bộ đồng phục này khác với những người còn lại.

Thi Tiểu Vận thu hồi ánh mắt, tập trung tô son. Lúc cô làm xong xuôi đi qua người Kì Du Dương, anh liền giữ chặt tay cô, đè người cô lên cửa, giọng điệu mờ ám: “Tối qua em nên mặc như này.”

Thi Tiểu Vận thoát khỏi tay anh, lườm anh một cái: “Nghĩ hay quá.”

Ý cười trong mắt của Kì Du Dương càng rõ hơn, anh dựa vào cửa, ánh mắt vẫn dính trên người cô: “Em mặc như vậy đúng thật là rất đẹp. Nhưng mà ngoài trời lạnh thế mà em vẫn mặc váy ngắn áo cộc, không sợ đông lạnh à?”

Thi Tiểu Vận nói: “Cho nên anh đưa áo khoác cho em mượn.”

“Đã được chơi miễn phí không nói rồi giờ còn mượn quần áo nữa, chắc là anh không bị lỗ nhiều đâu nhỉ.” Anh nói đùa, lại nói tiếp, “Em tự vào tủ quần áo chọn đi.”

Thi Tiểu Vận cũng không khách sáo với anh, mở tủ quần áo của anh ra, trong tủ quần áo không chỉ có mỗi hai màu đen trắng, Thi Tiểu Vận chọn một chiếc áo khoác lông che kín từ đầu đến chân.

Kì Du Dương rửa mặt xong đi ra thấy Thi Tiểu Vận mặc bộ đồ kia lắc lư trước mặt mình, điều này khơi gợi lên sự hứng thú của anh, anh đưa tay giữ chặt cổ tay cô, nói: “Đừng đứng trước mắt anh lắc lư như vậy, lắc đến mức anh có cảm giác rồi.”

Thi Tiểu Vận theo bản năng liếc nhìn quần anh, Kỳ Du Dương ấn tay cô vào đũng quần anh, vô lại nói: “Nhiếp ảnh gia kia bao giờ đến, hay là, chúng ta làm một lần nhé?”

Thi Tiểu Vận cũng không vội rút tay về, cố ý hỏi anh: “Anh có thể kết thúc trong vòng mười phút sao?”

Kì Du Dương tức giận bật cười, anh cắn tai cô: “Anh có thể kết thúc trong mười phút, tối qua còn khiến em kêu đến khản cả giọng cơ mà.”

Mặt Thi Tiểu Vận nóng lên, người này đúng thật là nghĩ gì nói đó. Lời nói không có giới hạn, cô thật sự không phải là đối thủ của anh.

Kì Du Dương rũ mắt, dùng tay nhéo nhéo eo cô, chiếc váy xếp ly của cô rải trên đầu gối anh, giống như một đóa hoa trong trẻo chờ anh đến hái.

Kì Du Dương cũng làm như vậy, Thi Tiểu Vận hít sâu một hơi, giữ tay anh lại, ngăn động tác của anh: “Lát nữa còn phải chụp ảnh.”

Kì Du Dương thiếu kiên nhẫn rút tay về, nắm tay cô: “Giúp đi.”

Mười phút sau Kì Du Dương rút khăn giấy trên bàn trà, tùy tiện lau tay hai cái sau đó tự lau cho mình. Anh lại cầm khăn giấy lau lòng bàn tay cho Thi Tiểu Vận: “Đi rửa tay đi.”

Thi Tiểu Vận vào phòng tắm, bóp một ít nước rửa tay, rửa sạch hai lần, xác định không còn mùi nữa mới đi ra ngoài. Đúng lúc nhiếp ảnh gia gọi điện tới nói đang ở dưới tầng tiểu khu.

Nhiếp ảnh gia kia nhìn thấy Thi Tiểu Vận đi bên cạnh Kì Du Dương, anh ta liền bắt chuyện: “Thi, đổi bạn trai rồi, lần này đẹp trai hơn trước nhiều.”

Kì Du Dương nhét tay vào túi quần, khóe miệng cong lên: “Người anh em, mắt nhìn không tồi.”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment