Kì Du Dương cúp điện thoại, ánh mắt lại nhìn lên cửa sổ, anh lấy bao thuốc ra, cầm bật lửa châm một điếu. Sau khi hút xong một điếu mới lái xe quay lại bệnh viện.
Kì Du Dương giơ tay mở cửa, vừa mới bước vào cửa chợt nghe thấy ông ở trên giường hỏi: “Đi đâu thế?”
“Yo, tỉnh rồi.” Kì Du Dương sờ công tắc trên vách tường bật đèn lên, thản nhiên nói, “Đi gặp cháu dâu của ông.”
Kì lão gia bây giờ không bị lừa nữa, giơ tay chỉ anh, bất đắc dĩ nói: “Thằng ranh láo lếu này, mở miệng ra không câu nào là thật, con cố tình làm ông tức giận đúng không.”
“Đêm khuya rồi, đừng tức giận.” Anh cười khẽ, “Lát nữa huyết áp lại cao, người mệt chẳng phải là cháu đích tôn của ông ư.”
Kì lão gia cũng không thật sự nổi nóng với Kì Du Dương, có anh bày trò trước mặt mình nên lần nhập viện này không tính là gian nan, ngược lại còn có chút thư thái.
Ngày hôm sau Thi Tiểu Vận tỉnh dậy, cô nhớ lại cuộc gọi kia vào đêm qua. Cô nhất thời có chút không phân biệt được chuyện đó là mơ hay thực, cô lấy điện thoại qua, mở lịch sử cuộc gọi.
Lúc gần mười hai giờ có nhận một cuộc gọi.
Thi Tiểu Vận gãi đầu, Đường Thư Trân đến gõ cửa phòng cô, hỏi cô tỉnh chưa. Thi Tiểu Vận rời khỏi lịch sử cuộc gọi, dạ một tiếng.
Đường Thư Trân đẩy cửa tiến vào, hỏi cô: “Còn đau bụng không, mẹ nấu nước đường đỏ cho con uống nhé?”
“Không đau ạ.” Thi Tiểu Vận lắc đầu, nói, “Mẹ, hôm nay con về nhà.”
Đường Thư Trân ngồi xuống đầu giường, giơ tay vuốt tóc Thi Tiểu Vận, “Không ở thêm hai ngày nữa à?”
Thi Tiểu Vận nói: “Phải quay về để quay video đập hộp ạ.”
“Được rồi, vậy ăn trưa xong rồi về.” Đường Thư Trân nói, “Nếu không muốn xuống bếp thì tự về nhà, con cũng có chìa khóa nhà mà, ít ăn đồ ở ngoài lại.”
Thi Tiểu Vận hơi cong môi, cười nói vâng.
Thi Tiểu Vận trở lại căn hộ của mình ở một tuần. Vào thứ ba cô với Chu Sảng đi chơi căn phòng mật thất, hai người lại đi ăn một bữa cơm, Thi Tiểu Vận lại đăng ảnh chụp chung với Chu Sảng lên vòng bạn bè wechat.
Nửa tiếng sau, cô tắm rửa xong đi ra nhận được một tin nhắn của Kì Du Dương gửi tới.
Qy: hình như hơi béo lên.
Thi Tiểu Vận trả lời anh một biểu tương cảm xúc trợn mắt, sau đó đặt điện thoại xuống, ngắm mình trong gương, mới chỉ tăng 3,5kg thôi mà rõ như vậy à? Tên này hõa nhãn kim tinh à? Ngay cả Chu Sảng cũng chưa nhìn ra được cô béo lên, mặc dù lần này ở chỗ của Đường Thư Trân nhưng cô đã kiềm chế bản thân ăn ít lại rồi mà.
Hơn nữa mấy ngày này cũng ăn kiêng để giảm cân.
Ngày Kì lão gia xuất viện, Kì Du Dương đã đăng lên vòng bạn bè wehat với vài từ đơn giản ngắn gọn, đại ý là anh đã được thả trói.
Vào lúc mười giờ đêm Thi Tiểu Vận liền nhận được điện thoại của Kì Du Dương: “Ngủ chưa, đi ăn khuya không?”
Thi Tiểu Vận lấy lời anh nói lần trước đáp trả anh: “Em sợ béo.”
Anh chậc một tiếng: “Thôi, lần trước anh nói sai rồi, anh không nên nói là em béo, muốn biết vì sao anh nhận ra không?”
Mặc dù Thi Tiểu Vận biết miệng anh phun được ngà voi nhưng vẫn tò mò muốn biết đáp án của anh, cô hỏi: “Sao lại nhận ra?”
“Ngực của em.” Anh thẳng thắn nói, “Hình như to hơn.”
Thi Tiểu Vận bị chặn họng, cô cẩn thận nghĩ lại, hôm đó Chu Sảng ở trong nhà của cô, hai người chụp ảnh. Cô mặc một chiếc áo hai dây màu đen, quả thật làm tôn lên đường cong của cô, cô nói: “Mắt anh chỉ để nhìn cái này thôi à?”
“Nếu không thì nên nhìn cái nào?” Anh lười biếng nói: “Đi không?”
Thi Tiểu Vận do dự hai giây liền đồng ý.
Kì Du Dương: “Nửa tiếng nữa đứng ở cổng tiểu khu chờ.”
Thi Tiểu Vận vội vàng nói: “Em phải trang điểm đã.”
Kì Du Dương khẽ cười một tiếng, hỏi: “Vậy phải cần bao lâu?”
“Bốn mươi phút.” Thi Tiểu Vận mơ hồ nói, tự mình giải thích, “Em chuẩn bị đi ngủ rồi, ai biết được đêm nay anh tìm em đi ăn khuya chứ.”
Kì Du Dương cười: “Cho em năm mươi phút.”
“Được.” Thi Tiểu Vận thoải mái đồng ý.
Một tiếng sau, Thi Tiểu Vận đúng giờ xuất hiện ở cổng tiểu khu, cô mở ghế phó lái ra, cúi người ngồi vào.
Kì Du Dương hai mắt nhìn cô, hình như hôm nay cô đổi màu son, có hơi giống màu của quả hồng đỏ cam. Dáng môi của cô rất đẹp, không phải là kiểu môi anh đào nhỏ nhắn, giống như có mấy hạt ngọc trên môi, câu dẫn lí trí của anh, muốn ấn lên người cô hôn một trận.
Thực tế Kì Du Dương cũng làm như vậy.
Môi lưỡi hai người giao nhau, Thi Tiểu Vận để tay trước ngực anh, mơ hồ phản kháng: “A, em vừa mới đánh son mà.”
Kì Du Dương mặc kệ: “Lát nữa anh thoa cho em.”
Nói là như vậy nhưng hai người vừa hôn xong, thở hổn hển sau khi kết thúc. Thi Tiểu Vận cũng không dám để Kì Du Dương thoa son giúp cô, biết đâu một tay anh không sạch sẽ lại chạm vào mặt cô. Cô lấy một thỏi son trong túi xách ra, nhìn vào gương chiếu hậu trong xe để tô son.
Kì Du Dương tựa vào ghế lái nhìn cô một cái, nhắc nhở cô: “Lát nữa vẫn phải ăn mà.”
Thi Tiểu Vận không cho là đúng ờ một tiếng, Kì Du Dương hơi nheo mắt nhìn cô: “Bọn em cả ngày tô son ăn uống, không sợ có hại cho thân thể à?”
“Anh đừng quản.”
Kì Du Dương nhếch môi cười một tiếng, giơ tay nhéo nhẹ mặt cô, nói: “Không biết lòng tốt của người ta à, đây là anh đang quan tâm đến sức khỏe của em, không hiểu?”
“Cảm ơn em trai Kì đã quan tâm.”
Cổ họng Kì Du Dương phát ra một tiếng hừ nhẹ, đợi cô tô son xong mới lái xe đi.
Thi Tiểu Vận vốn tưởng rằng chỉ có hai người họ đi ăn đêm, không ngờ còn có nhóm Trương Hiểu Thần. Lúc Kì Du Dương nắm tay cô đi vào, Trương Hiểu Thần liền giơ tay vẫy: “Thi Thi, đến đây.”
Thi Tiểu Vận lộ ra một khuôn mặt tươi cười, hôm nay cô đội một chiếc mũ len màu đen, trên người mặc một chiếc áo kẻ caro màu đen trắng rộng thùng thình cùng quần legging đen tôn lên hình dáng của đôi chân.
Trương Hiểu Thần lại nói: “Kêu Dương tử gọi cô tới mấy lần nhưng Dương tử đều từ chối nói cô bận. Hôm nay rốt cuộc cũng tới rồi, nếu không đến tôi còn tưởng cô đá Dương tử rồi chứ, sợ cậu ta mất mặt nên mới cố ý gạt bọn tôi.”
Thi Tiểu Vận quay sang, nhìn Kì Du Dương với ánh mắt giống như đang tức giận, nói: “Ai có thể đá anh ấy chứ, đoán chỉ có anh ấy đá người khác thôi.”
Kì Du Dương đặt tay lên eo Thi Tiểu Vận, nhẹ nhàng nói: “Đánh giá anh cao như vậy à.”
“Nếu không thì sao, có cô gái nào từng đá anh à?” Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương chằm chằm.
Trương Hiểu Thần: “Lời này của cô rất đúng, tôi chưa bao giờ thấy Dương tử tỏ ra ngạc nhiên trước mặt mấy cô gái khác như vậy, hy vọng cô có thể đá Dương tử, khiến tôi ngắm thử một lần.”
Kì Du Dương nhặt đậu phộng trên bàn ném vào người Trương Hiểu Thần: “Nghĩ cái gì trong đầu vậy, không ngờ cậu lại thông đồng với cô ấy, đây là các cậu đang khuyến khích cô đá tôi?”
Trương Hiểu Thần liếc Thi Tiểu Vận một cái, mở miệng: “Cậu còn sợ mỹ nữ Thi Thi đá cậu ư, không phải hai người......”
Trương Hiểu Thần đột nhiên dừng lại, yết hầu của Kì Du Dương lăn lộn, không dấu vết nhìn Thi Tiểu Vận, giọng điệu ám chỉ: “Đừng nói nhảm.”
Thi Tiểu Vận giả vờ nghe như không hiểu, cười cười nhìn về phía Trương Hiểu Thần, vẻ mặt có chút tò mò: “Vậy anh ấy từng đá mấy cô gái rồi?”
Kì Du Dương nắm lấy tay cô, siết chặt: “Đừng nghe cậu ta nói nhảm, nhìn xem, muốn ăn gì, thịt dê ở đây không tồi.”
Thi Tiểu Vận cong môi cười, dựa sát vào anh, cầm lấy thực đơn trong tay anh, nói: “Em muốn mề vịt, cà tím nướng miến, cánh giữa.”
Kì Du Dương nhướn mày: “Em thích ăn mấy cái này à?”
“Sao nào, không được à?” Thi Tiểu Vận mở một lon coca, “Hay là bạn gái cũ của anh không thích ăn mấy đồ nội tạng này?”
“Đệch.” Kì Du Dương cười nhẹ hai tiếng, lười biếng nhìn cô một cái, “Đừng thông minh như vậy nữa được không?”
Thi Tiểu Vận hơi ngơ ngác hỏi anh: “Sao các anh lại tới chỗ này ăn?”
Quán thịt nướng này có chút giống với mấy quán vỉa hè, trang trí cũng rất đơn giản, mấy người bọn họ ngồi chiếm một bàn lớn.
Kì Du Dương nói: “Trương Hiểu Thần đề cử, cậu ta nói quán này mở được hai mấy năm rồi, hương vị rất ngon nên đặc biệt mang em tới đây ăn thử.”
Anh nói rất thâm tình nhưng Thi Tiểu Vận không tin, chống cằm nhìn anh: “Em đồng ý đáp ứng anh một chuyện kia, anh nghĩ ra chưa?”
Anh đưa thực đơn cho nhân viên, lấy lon coca của cô uống một ngụm. Sau đó anh nhìn cô chằm chằm, dùng đầu ngón tay chạm chạm vào khóe môi cô, dùng âm thanh mà chỉ có hai người mới nghe thấy được: “Anh muốn thử cảm giác bằng miệng của em.”
Mặt Thi Tiểu Vận đỏ mặt, đưa mắt nhìn những người xung quanh, giơ tay nhéo mạnh vào cánh tay anh, nhíu mày: “Anh bị điên cái gì vậy hả, mấy cô gái khác không thử cùng anh hay gì?”
“Thử rồi.” Anh nói: “Nhưng anh vẫn chưa thử với em mà?”
“Không có cửa.” Thi Tiểu Vận phản kháng, “Em mắc bệnh sạch sẽ.”
Kì Du Dương nghịch mái tóc dài buông xõa trên vai của cô, tóc cô mềm mại, nắm trong lòng bàn tay như một dải lụa. Anh nhẹ nhàng chậc một tiếng, cố làm ra vẻ bất mãn: “Có qua có lại, chưa từng nghe câu này à? Nói thế nào nhỉ, anh cũng cho em thử một lần rồi mà.”
Hai tai Thi Tiểu Vận nóng lên, anh nhắc đến chuyện này, hình ảnh cưỡi ngựa xem hoa ở trong đầu cô lại hiện lên, cô xấu hổ bực mình nói: “Đừng nói nữa.”
Kì Du Dương cũng chỉ trêu chọc cô thôi, đắc ý khi thấy hai má cô đỏ bừng vừa xấu hổ vừa cáu giận bất lực trước những lời của anh. Không hề bị ám ảnh với những điều này, anh ôm lấy bả vai của cô, thì thầm vào tai cô: “Cơ thể nóng run lên khiến anh loạn nhịp, người quân tử đắm chìm trong ngọn lửa tình, không thể thoát khỏi hơi ấm này, cô ấy khẽ trao lên môi khiến anh đắm say......”
Thi Tiểu Nghe được hai câu đang định hỏi anh đấy là bài hát gì, cho đến khi nghe được câu “cô ấy khẽ trao lên môi khiến anh đắm say” mới nhận ra, sau đó âm thầm nhéo vào eo của anh.
Kì Du Dương nắm lấy tay cô, nhéo nhéo, vẻ mặt lưu mang: “Hiểu rồi?”
“Sao anh lại lưu manh như thế hả?” Thi Tiểu Vận cạn lời.
Sau khi hai người ăn khuya xong, Kì Du Dương ngấm ngầm đưa Thi Tiểu Vận về nhà mình. Thi Tiểu Vận lại đứng cùng anh trong thang máy, cô nói: “Trình Khải hẹn hò với người khác hình như toàn đưa vào khách sạn. Anh đưa em về nhà không sợ em biết địa chỉ nhà của anh rồi bám mãi không buông à?”
Anh đưa mắt nhìn về phía cô: “Em sẽ sao?”
—————
Lời của tác giả:
Ông chủ nhỏ là đồ háo sắc.
Edit: Cá heo nhỏ.