Cổ họng của Kì Du Dương tràn ra một tiếng cười.
Thi Tiểu Vận định chạm vào môi anh một cái rồi rời đi, nhưng Kì Du Dương giữ bả vai của cô lại, khiến cho nụ hôn càng sâu hơn. Đầu lưỡi của anh mút vào môi cô, hơi thở của hai người hỗn loạn. Cho đến khi ngón tay của Kì Du Duong tham lam đi vào vạt áo của cô, chạm vào móc áo lạnh lẽo.
Thi Tiểu Vận tỉnh táo lại, giữ tay anh, Kì Du Dương mất hứng bỏ tay khỏi người cô.
Thi Tiểu Vận kéo lại cổ áo bị lệch, cô cầm điện thoại ngồi nhích ra một chút. Kì Du Dương nhìn cô một cái, có chút buồn cười. Lúc này điện thoại di động liền vang lên, anh cũng không né tránh cô, nhận điện thoại trước mặt cô.
Hai người ngồi rất gần, Thi Tiểu Vận nghe thấy đầu dây bên kia là giọng đàn ông, hình như là rủ anh ra ngoài chơi, Kì Du Dương lười biếng nói: “Không đi.”
“Có phúc mà không biết hưởng, đến đây mau, giới thiệu cho cậu một em gái.” Giọng nói bên kia trầm xuống, có vài phần mờ ám, “Là kiểu cậu thích, dáng người nóng bỏng.”
Kì Du Dương chậc một tiếng, nửa đùa nửa thật: “Ở chỗ tôi vẫn có một tiên nữ ngồi đây còn đi nhìn em gái làm cái gì nữa.”
Nghe vậy Thi Tiểu Vận giơ chân đạp anh một cái, Kì Du Dương cầm lấy gối ôm trên ghế sofa chặn lại một cách yếu ớt. Anh nhếch khóe môi cười, dùng ngón tay nghịch đuôi tóc của cô, thản nhiên nghe đầu điện thoại bên kia nói mấy lời ba hoa chích chòe.
Đối phương hưng phấn giảng đạo đến khô cả họng thấy Kì Du Dương vẫn không hứng thú liền đổi cách khác, xúi giục anh: “Vậy cậu mang tiên nữ đến đây đi, khiến người phàm tục chúng tôi xem thử một cái.”
Kì Du Dương không bị trúng chiêu thủ đoạn này, anh nhìn sang Thi Tiểu Vận đang cầm điện thoại bên cạnh. Thật ra cô bị dị ứng cũng không quá khó coi, mái tóc cô xõa xuống vai, dưới ánh sáng mờ nhạt trong phòng khách, trên mặt cô bởi vì bị dị ứng mà làn da hơi hồng hồng nhưng cũng không quá rõ ràng, giống như bị say rượu, đôi môi đỏ ửng vì vừa bị hôn, ngược lại còn khiến cả người trông quyến rũ hơn.
Kì Du Dương thu hồi ánh mắt, thao thao bất tuyệt: “Tiên nữ là người cậu muốn gặp là gặp được à, xếp hàng chờ ngắm đi.”
“Đệch, tôi thấy cậu là đang yêu đương rồi. Bạn gái quản nghiêm không cho cậu ra ngoài. Anh em đều hiểu cậu không có ý gì khác, nhưng mà, Dương tử à, cậu bây giờ thật rén nha, còn bị một người phụ nữ quản nữa.”
Kì Du Dương không thèm để ý, cười nhẹ mắng một câu đệch: “Ông đây vui vì bị quản, cậu quản được à?”
“Được, đây là cậu muốn tự ngược, anh em chúng tôi không nhiều lời. Đến lúc hối hận cũng đừng tìm anh em khóc nhé, cúp đây.” Lúc gần tắt máy, người đàn ông bên kia không cam lòng, lề mề nói một câu, “Dương tử, cậu bây giờ hết tinh lực rồi.”
Kì Du Dương thờ ơ cúp điện thoại, Thi Tiểu Vận hơi mím môi, nói: “Anh muốn đi thì cứ đi đi, hôm nay em không muốn làm.”
Kì Du Dương gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, nhướn mi: “Em nghĩ rằng anh tìm em là vì muốn làm?”
“Nếu không thì là gì?” Cô không cảm thấy suy nghĩ của cô có vấn đề gì.
Kì Du Dương mím môi, nhếch khóe miệng cười khẩy, “Anh cũng đâu phải máy dập, cũng cần phải nghỉ ngơi đúng chứ?”
Mặt Thi Tiểu Vận ửng đỏ.
Tối đó Kì Du Dương vẫn ở lại chỗ Thi Tiểu Vận, hai người hiếm khi không làm, thuần khiết nằm trên một cái giường. Loại trải nghiệm này đối với hai người đều rất mới mẻ, ngoại trừ mới mẻ có có một chút khó chịu.
Loại khó chịu này đối với Kì Du Dương càng rõ hơn, Thi Tiểu Vận cà khịa anh: “Đây chắc là lần đầu tiên anh nằm trên giường với một người con gái, chuyện gì cũng không làm nhỉ?”
Kì Du Dương cười khẩy, cũng không che giấu, anh trả lời tin nhắn trên wechat, bớt thời gian nhìn cô một cái: “Cũng gần như vậy, ngoại trừ bạn gái, bình thường làm xong đều rời đi, không muốn để lại cho đối phương nhiều ấn tượng xấu.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi, cô nói chuyện với Chu Sảng trên wechat một lúc. Trong lúc Chu Sảng đi tắm, Thi Tiểu Vận thấy anh vẫn bấm điện thoại trò chuyện với người khác, có chút tò mò: “Anh đang nhắn tin với ai vậy.”
“Với mẹ anh, bảo bà ấy đưa phương thức liên lạc của dì kia cho anh, ngày mai mang em tới bệnh viện cũng tiện hơn một chút.”
“Mẹ anh không hỏi anh mang ai tới bệnh viện khám à?”
“Có hỏi.” Anh lười biếng nói.
“Vậy anh nói như thế nào.”
Anh rũ mắt nhìn cô một cái, nửa thật nửa đùa nói: “Anh nói mang con dâu của bà ấy đi khám da.”
Thi Tiểu Vận không tin anh nói như vậy, cô cười có lệ: “Kì Du Dương, lời này của anh rất giả.”
Kì Du Dương thu lại vẻ mặt cọt nhả, anh chậm rãi nói: “Nói mang bạn đến.”
Thi Tiểu Vận thản nhiên ừm một tiếng.
Ngày hôm sau, Thi Tiểu Vận là người đầu tiên tỉnh dậy, Kì Du Dương vẫn đang ngủ say. Thi Tiểu Vận nhẹ nhàng rời khỏi giường, đến phòng tắm rửa mặt, không quên khóa cửa lại.
Cô xem xét gương mặt mình trong gương, vẫn không có dấu hiệu lặn xuống. Mấy hôm nay Thi Tiểu Vận thậm chí còn không dám dùng sữa rửa mặt, chỉ dùng nước không rửa mặt.
Cô phiền toái cau mày, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa rời rạc: “Anh mở cửa nhé.”
Thi Tiểu Vận còn chưa lên tiếng trả lời, cửa liền truyền đến tiếng vặn mở, Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, nói: “Nếu em đang thay quần áo thì sao hả?”
Kì Du Dương giơ tay gãi đầu, huýt sáo, vẻ mặt xấu xa nói: “Vậy chẳng phải mắt anh có phúc sao?”
Thi Tiểu Vận sớm đã quen với vẻ đùa giỡn lưu manh của anh, vẻ mặt bình tĩnh rút hai tờ khăn giấy lau tay.
Kì Du Dương đi đến phía sau cô, nhìn mặt cô từ trong gương, nói: “Có phải hôm nay nhìn có chút nghiêm trọng hơn không?”
Thi Tiểu Vận cau mày, gật gật đầu: “Em cũng cảm thấy vậy.”
“Lang băm nào?”
Thi Tiểu Vận: “Anh hẹn với bác sĩ mấy giờ vậy?”
“Chín giờ, anh rửa mặt đã, ăn sáng xong rồi lái xe tới bệnh viện.”
Thi Tiểu Vận nói được, cô rửa mặt xong liền trả lại không gian cho Kì Du Dương. Bởi vì Thi Tiểu Vận bị dị ứng không cần trang điểm nên tốc độ ra ngoài cửa cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Thi Tiểu Vận đội mũ lưỡi chai và khẩu trang màu đen, nhìn thấy bộ dáng trang bị đầy đủ của cô Kì Du Dương bật cười, vòng tay qua vai cô, nói: “Đến mức như vậy à?”
“Anh không hiểu đâu.” Thi Tiểu Vận nói.
Kì Du Dương cười cười, cũng không nói thêm gì cả.
Hai người đi ăn sáng đơn giản rồi tới bệnh viện. Kì Du Dương đỗ xe dưới hầm gara, đưa Thi Tiểu Vận tới khoa da liễu.
Khám cho Thi Tiểu Vận là một bác sĩ nữ, tuổi tác cũng gần 40 tuổi, trên mặt đeo kính, nhìn thấy Kì Du Dương thì có chút bất ngờ.
Kì Du Dương gọi một tiếng dì Hà, dì Hà cười cười nói: “Con, thằng nhóc này, sao con lại tới đây?”
Sau đó ánh mắt của bà nhìn sang gương mặt cô gái đứng bên cạnh Kì Du Dương, nói: “Đây là bạn gái của con à, rất xinh nha.”
Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận, giống như thật: “Sao mà không xinh được? Con vất vả lắm mới theo đuổi được đấy. Da bạn gái con bị dị ứng, đi khám rồi nhưng mấy ngày vẫn chưa đỡ, kỹ thuật của dì giỏi chắc chắn có cách chữa nên con mang cô ấy đến cho dì khám thử.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.