Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường

Chương 34

Lời này của cô rơi xuống, trong điện thoại là tiếng hít thở của cả hai, tiếng nhạc ở đầu dây bên anh và tiếng gió thổi vù vù của bên cô hòa quyện vào nhau. Bên kia hình như có người hỏi anh sao vẫn chưa đi vào, anh thản nhiên nói: “Hút xong điếu này rồi vào.”

Thi Tiểu Vận cầm điện thoại trong tay chờ một lúc, kiên nhẫn dần mất đi, cô nói: “Bỏ đi.”

“Đây không phải là câu trả lời của anh.”

Thi Tiểu Vận có chút phiền muộn, cô cắn môi: “Vậy câu trả lời của anh là gì?”

Kì Du Dương rít một hơi, yết hầu lăn lộn lên xuống, chậm rãi nói: “Hiệu nghiệm, sao lại không hiệu chứ?”

Sau đó anh nghe thấy đầu dây bên kia có giọng đàn ông đang nói: “Thi Thi, anh biết em không có bạn trai, thật ra em không cần phải lừa gạt anh, lần này anh trở về chính là muốn bắt đầu lại một lần nữa với em......”

Kì Du Dương híp mắt suy nghĩ, cau mày nói: “Tên bạn trai cũ em vứt bỏ tới tìm em à?”

“Bạn trai cũ.” Thi Tiểu Vận nhấn mạnh.

Kì Du Dương cười nhẹ hai tiếng, sự khó chịu trên mặt giảm xuống một ít, anh dập tắt điếu thuốc, nói: “Được, chờ anh qua.”

Thi Tiểu Vận cúp điện thoại, nhìn về phía Bùi Hoài, vẻ mặt tự nhiên nói: “Lát nữa anh ấy sẽ tới đây, anh xác định muốn ở đây chờ?”

Ánh mắt của Bùi Hoài lộ ra vài phần hoài nghi, nhưng anh ta cũng không muốn cứ trở về như vậy. Anh vẫn không tin Thi Tiểu Vận tìm được lốp dự phòng nhanh như thế, anh ta cảm thấy vị trí của mình ở trong lòng Thi Tiểu Vận không nhẹ. Anh ta dựa vào vách tường, vô lại nói: “Chờ, sao lại không chờ chứ, anh cũng phải kiểm tra bạn trai mới của em có phải người tốt không, không thể để em lại vướng phải một tên cặn bã giống như anh đúng chứ?”

Thi Tiểu Vận tức đến bật cười, cô giơ tay gạt sợi tóc bị gió thổi dính vào miệng, nhìn Bùi Hoài, khóe môi cong lên: “Bùi Hoài, anh có biết là anh có chút ngây thơ không, chúng ta đã chia tay rồi, anh muốn đợi thì tự đứng đây mà đợi, bệnh thần kinh.”

Thi Tiểu Vận đưa tay mở cửa kính, Bùi Hoài cầm lấy tay cô, đem cô kéo trở về, nói: “Em chờ cùng anh.”

Đúng lúc có một ông chú đi ra ngoài cửa, là ông chú lần trước khuyên bảo Kì Du Dương và Thi Tiểu Vận. Ông ấy vẫn còn có chút ấn tượng với Thi Tiểu Vận, lúc này nhìn thấy một người đàn ông khác đang đứng ngoài cửa, ông chú nói: “Cô gái, chàng trai này là ai vậy, cậu thanh niên lần trước đâu.”

Thi Tiểu Vận rút tay về, Bùi Hoài định giơ tay tóm lấy tay cô. Ông chú nhìn ra điểm không thích hợp, nghiêm mặt, ngăn cản Bùi Hoài, cả tiếng nói: “Làm gì vậy, có việc thì nói đừng có lôi kéo, nếu chẳng may ngã ra đấy không đùa được đâu.”

Ông chú lại hỏi Thi Tiểu Vận: “Cô gái, cháu có quen cậu ta không?”

Thi Tiểu Vận lắc đầu: “Không quen ạ.”

“Vậy cô gái, cháu đi vào trước đi.” Ông chú tốt bụng mở cửa kính hộ Thi Tiểu Vận.

Thi Tiểu Vận liền trực tiếp đi vào, có ông chú ở đây Bùi Hoài cũng không dám gây ra chuyện gì, trơ mắt nhìn cô đi vào trong.

Thi Tiểu Vận trở lại căn hộ của mình, cầm điện thoại nhắn tin cho Kì Du Dương, hỏi anh đến đâu rồi. Đợi trong chốc lát không thấy Kì Du Dương trả lời tin nhắn của cô.

Thi Tiểu Vận liền đi vào phòng tắm tắm trước, lúc cô từ phòng tắm đi ra chuông cửa liền vang lên.

Thi Tiểu Vận đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài cửa bằng mắt mèo, xác nhận là Kì Du Dương cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Kì Du Dương đứng ở ngoài cửa, thấy dáng vẻ vừa mới tắm xong của cô có hơi bất ngờ nhếch nhếch khóe môi: “Thế này rồi mà vẫn còn đi tắm, em thật sự không sợ anh và bạn trai của em đánh nhau?”

Thi Tiểu Vận thản nhiên: “Vậy hai người đánh nhau chưa?”

“Em cảm thấy sao?” Ánh mắt của anh rơi lên người cô. Cô vừa mới tắm xong, trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, khiến là da của cô trắng như tuyết.

Kì Du Dương đưa tay đóng cửa lại, nghe cô nói: “Chắc là không đánh, anh ta đi rồi à?”

“Đi rồi.”

Thi Tiểu Vận có chút tò mò: “Anh đuổi anh ta đi bằng cách nào?”

“Em thật sự muốn nghe?”

Thi Tiểu Vận khó hiểu: “Có gì không thể nói sao?”

Kì Du Dương lắc đầu, bóp bóp tay của cô, nửa thật nửa đùa nói: “Anh nói trong bụng em có giống của anh rồi.”

Nghe vậy, Thi Tiểu Vận quay sang trừng anh một cái: “Anh thật sự nói như vậy? Bùi Hoài cũng đâu có ngốc, không đến mức tin lời của anh nói chứ?”

Kì Du Dương buông lỏng bàn tay đang nắm tay cô ra, mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước lọc, cười nói: “Ngay từ đầu anh ta đã không tin, nhưng mà anh cho anh ta xem que thử thai của em, anh ta liền tin.”

“Anh lấy que thử thai ở đâu?”

“Tìm người giả.” Kì Du Dương nói.

Thi Tiểu Vận có chút không biết nói gì.

Kì Du Dương ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô một cái, nói: “Vì loại người này mà em cãi nhau với anh.”

Thi Tiểu Vận: “Là anh muốn cãi nhau với em.”

Kì Du Dương chậc một tiếng, nghịch sợi dây màu đen trên vai cô: “Trả đũa à.”

Thi Tiểu Vận ôm gối, quay sang nhìn về phía anh: “Em kêu anh qua đây có phải quấy rầy anh uống rượu giao bôi với người ta rồi không?”

Kì Du Dương nghiêng đầu, im lặng cười một tiếng, giọng anh có vài phần hư hỏng: “Đúng là quấy rầy rồi, thiếu một bước nữa là vào động phòng rồi, em xem bồi thường thế nào đi?”

Thi Tiểu Vận híp mắt nhìn anh, có chút quyến rũ nói: “Vậy anh muốn bồi thường như thế nào?”

Kì Du Dương dựa lưng vào ghế sofa, ngón tay xoắn lấy đuôi tóc xõa trên vai cô, bất mãn nói: “Không có thành ý, anh đến đây có nguy cơ bị bạn trai cũ của em đánh mà em đối xử như vậy với anh.”

Thi Tiểu Vận cố ý đề nghị anh: “Hay là bây giờ anh lại quay về, không chừng cô gái kia còn chưa đi đâu.”

“Vận chưa thôi?” Kì Du Dương nhướn mi.

Thi Tiểu Vận cong khóe môi, cười cười, cuối cùng cũng trịnh trọng vài phần nói: “Nhưng mà vẫn cảm ơn anh hôm nay đã đến.”

Kì Du Dương nói: “Hôm nay nếu không xảy ra chuyện bạn trai cũ này của em, có phải em sẽ không gọi điện cho anh nữa đúng chứ?”

“Anh muốn nghe lời nói thật sao?”

Anh khoát một tay lên ghế sofa, gật đầu, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không di chuyển: “Em nói đi.”

Thi Tiểu Vận cắn môi dưới, lắc đầu, nói đúng sự thật: “Sẽ không.”

Kì Du Dương chống đầu lưỡi vào má, thản nhiên cười khẩy một tiếng, giống như trong dự kiến của anh, chẳng qua đêm nay anh đi nhầm một nước cờ mà thôi.

Anh rũ mắt, lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, lại nghe Thi Tiểu Vận nói: “Thật ra tối nay anh không muốn tới, đúng chứ?”

Kì Du Dương ngước lên, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, quan sát cô và nói: “Nói như nào nhỉ?”

Thi Tiểu Vận đoán không sai, thật ra trên đường lái xe đến nhà cô, Kì Du Dương từng có suy nghĩ quay lại. Trong đoạn quan hệ của anh và Thi Tiểu Vận, anh dần dần rơi vị trí bị động, loại cảm giác này không tốt lắm, thậm chí Kì Du Dương không thích loại cảm giác không nắm được trong tay này. Anh thích ở trong một mối quan hệ trung, anh đóng vai là đạo diễn nhập vai một cách dễ dàng, rất thoải mái, nhưng anh lại không phải.

Thi Tiểu Vận tựa cằm lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn anh: “Em đoán không sai, đúng chứ?”

Kì Du Dương cong khóe miệng cho có lệ, nói không rõ đầu đuôi: “Nói thật, hai chúng ta ở trong trò chơi này, anh trải nghiệm cảm thấy không tốt lắm.”

Trong lòng Thi Tiểu Vận căng thẳng, nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh: “Vậy anh muốn kết thúc không?”

—————

Lời của tác giả:

Chỉ là tiểu sảo, đi theo tiết tấu của tôi.

Edit: Cá heo nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment