Thi Tiểu Vận nhìn Kì Du Dương đứng ngoài cửa, anh nhướn mày, thản nhiên mỉm cười với cô.
Cô lườm anh một cái rồi không luyến tiếc mà đóng cửa lại.
Kì Du Dương nhún vai, miệng ngậm điếu thuốc, bây giờ cũng không cần nóng vội, thời gian vẫn còn cứ từ từ. Anh không gấp gáp, Kì Du Dương dập điếu thuốc xoay người lười biếng đi vào nhà của mình.
Mặc dù đã đóng cửa lại nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài hành lang. Thi Tiểu Vận vào phòng, cô thay đồ hay mặc ở nhà, áo len màu xám và quần kẻ caro đen trắng. Cô chỉ tôi mỗi son môi, cũng không thèm trang điểm bởi vì dù sao lát nữa tới chỗ chụp ảnh cũng có chuyên gia trang điểm tỉ mỉ cho cô.
Bên ngoài có người gõ cửa, trước đó nhiếp ảnh Mộc Qua đã gửi tin nhắn cho cô nói muốn quay vlog hàng ngày cho cô. Hai hôm nay cô cũng không đăng gì lên weibo nên liền gật đầu đồng ý.
Lúc Thi Tiểu Vận ra mở cửa, máy quay trong tay nhiếp ảnh Mộc Qua đã nhắm thảng vào cô, Thi Tiểu Vận nhướn mày, có hơi bất ngờ nói: “Bây giờ bắt đầu luôn à?”
Mộc Qua gật đầu với cô, Thi Tiểu Vận bảo Mộc Qua đi vào: “Anh muốn uống gì?”
Mộc Qua lắc đầu, anh cầm máy quay quay mấy đồ vật trong phòng khách nhà Thi Tiểu Vận, Thi Tiểu Vận giải thích một chút. Quay vlog cuộc sống thường ngày của cô tầm nửa tiếng, vừa tắt camera Mộc Qua liền nâng cằm hỏi Thi Tiểu Vận: “Soái ca đối diện là hàng xóm của cô à?”
Thi Tiểu Vận uống một ngụm cafe ậm ừ một tiếng.
Mộc Qua cười nói: “Gần nửa năm không tới, đối diện nhà cô không có ai ở, lần này tới liền có một soái ca tới ở?”
Thi Tiểu Vận cong môi mỉm cười.
Đợi cô uống cafe xong hai người mới thu dọn đi ra ngoài, lại gặp Kì Du Dương lần nữa.
Anh nhìn về phía cô, nhướn mày: “Đi đâu vậy?”
Ánh mắt của Mộc Qua hoài nghi nhìn qua nhìn lại hai người, vẻ mặt Thi Tiểu Vận tự nhiên nói: “Đi chụp hình.”
Kì Du Dương lại hỏi: “Lúc nào về?”
“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?” Thi Tiểu Vận bực mình.
Ánh mắt Kì Du Dương đứng trong thang máy dừng trên người Mộc Qua, nói đùa: “Em một mình đi ra ngoài với đàn ông, anh không được phép hỏi à.”
Mộc Qua nghe thấy Kì Du Dương nói vậy nhưng cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: “Soái ca, tôi không phải là người đàn ông duy nhất trong trường quay, còn có con gái nữa.”
Kì Du Dương lười biếng ồ một tiếng, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Thi Tiểu Vận không thèm để ý đến anh, đi vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Mộc Qua dựa vào vách tường trong thang máy, thử nói: “Soái ca kia không phải vì theo đuổi cô nên mới chuyển đến căn hộ đối diện đó chứ?”
Vẻ mặt Thi Tiểu Vận mất tự nhiên, Mộc Qua biết mình chó ngáp phải ruồi anh liền bấm điện thoại huýt sáo: “Vậy là đúng thật rồi, nhưng mà người lần này theo đuổi cô rất đẹp trai.”
Thi Tiểu Vận thản nhiên ừ một tiếng.
Mộc Qua dường như nhớ tới điều gì đó, nhìn Thi Tiểu Vận một cái, gợi ý: “Yo, có cơ hội quay anh ấy không, tôi cũng đang có một cái kịch bản trong tay, chỉ quay mất hơn mười phút thôi, khí chất của soái ca này rất hợp.”
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu nhìn Mộc Qua, nói: “Anh ấy không thích chụp ảnh, người ta cũng không thiếu tiền.”
Lần trước Ngô Ca đề nghị mời Kì Du Dương chụp hai bộ ảnh cùng với cô, mặc dù anh từ chối rất thản nhiên nhưng Thi Tiểu Vận cảm nhận được anh hình như không muốn bản thân mình lộ diện ngoài công chúng.
Thi Tiểu Vận đại khái đoán được nguyên nhân là do công việc đặc thù của bố anh. Lần đó, Thi Tiểu Vận hỏi Kì Du Dương vì sao không kế nghiệp bố anh, Kì Du Dương ôm cô, nói một cách thờ ờ: “Công việc đó của bố anh không hứng thú.”
Thi Tiểu Vận cũng không nghĩ công việc của bố kia không có hứng thú là gì, cho đến tận hôm đi đốt pháo hoa cùng với Trình Khải. Cô tình cờ biết được công việc của bố Kì Du Dương là gì từ chỗ Trình Khải, sau đó liền hiểu được anh từ chối chụp ảnh với Ngô Ca là có nguyên nhân.
Mộc Qua dường như có chút thất vọng, tiếc nuối nói: “Nếu cô nói anh ấy không thích chụp ảnh thì ít ra tôi còn cảm thấy có chút hy vọng, nếu không thiếu tiền thì một chút hy vọng cũng không có rồi.”
Thi Tiểu Vận không trả lời cười cười.
Hai người ra khỏi tiểu khu, đợi xe đã gọi trước.
Mộc Qua lại mở camera và bắt đầu quay Thi Tiểu Vận.
Đầu tiên Thi Tiểu Vận nhìn ra phía ngoài cửa sổ trên xe sau đó mới quay sang nhìn camera, nở nụ cười: “Bây giờ chúng tôi đang ngồi xe tới địa điểm chụp ảnh.”
Mộc Qua cầm camera cho tới tận lúc tới địa điểm chụp ảnh mới tắt máy.
Địa điểm quay chụp là một tòa cao ốc, cảnh chụp đều đã được dựng xong. Hôm nay quay quảng cáo cho buổi trình diễn Hán phục vào tháng bốn. Thi Tiểu Vận vẫn chưa từng chụp Hán phục, đây là lần đầu tiên cô thử mặc Hán phục.
Thi Tiểu Vận vào phòng hóa trang, có một chuyên gia trang điểm tỉ mỉ giúp cô quay chụp. Thay Hán phục và trang điểm xong, cô chụp một bức ảnh spoil rồi đăng lên weibo, sau đó liền cất điện thoại đi bắt đầu cảnh quay chụp tiếp theo.
Buổi quay chụp bắt đầu từ chín giờ sáng đến tận bảy giờ tối mới kết thúc. Thi Tiểu Vận chụp ảnh trong tòa cao ốc xong bước ra ngoài trời đã tối đen, đường phố đã rực rỡ ánh đèn neon.
Cô đứng ở ven đường chờ xe, lấy điện ra thì thấy Kì Du Dương gửi hai tin nhắn wechat cho cô, hỏi cô mấy giờ xong việc.
Thi Tiểu Vận bận quay chụp không có thời gian xem điện thoại nên không trả lời anh. Lúc này cũng đã mệt rồi nên cô không muốn gửi tin nhắn trả lời lại, xe cô đặt đã tới nơi, Thi Tiểu Vận ngồi vào xe đi về nhà, nghĩ thầm lát nữa về nhà tắm rửa xong sẽ lên giường nghỉ ngơi.
Nhóm Trương Hiểu Thần viện cớ lấy danh nghĩa Kì Du Dương dọn đến nhà mới liền gọi vài người tới nhà Kì Du Dương ăn lẩu, ngoại trừ Trương Hiểu Thần và Triệu Hoằng Lâm còn có Tề Minh, Kì Tư Gia với Kha Dao.
Lần này Kha Dao cũng được nghỉ đông, lần trước cô ta cãi nhau một trận với Kì Du Dương ở phía Nam, sau đó hai người cũng rất lâu rồi chưa liên lạc lại. Kha Dao gặp khó khăn vì không tìm thấy bậc thang nào để xuống, đúng lúc biết được từ chỗ Kì Tư Gia rằng Kì Du Dương mới chuyển nhà, cô ta muốn mượn cơ hội này để làm hòa với Kì Du Dương nên đi cùng với Kì Tư Gia để góp vui.
Mấy người đang ngồi trên sofa chơi game chờ đồ ăn đặt tới.
Triệu Hoằng Lâm: “Mỹ nữ Thi Thi không phải ở đối diện nhà cậu à, không gọi cô ấy qua đây góp vui à?”
Trước đó Kì Du Dương đã gửi hai cái tin nhắn cho Thi Tiểu Vận hỏi khi nào cô xong việc nhưng Thi Tiểu Vận không trả lời anh, Kì du Dương dựa người vào ghế sofa, cau mày: “Cô ấy đi chụp ảnh, không ở nhà.”
Trương Hiểu Thần: “Bây giờ chắc cũng về rồi, ai sang bên đối diện gõ cửa thử đi.”
Tề Minh nói: “Gọi điện hỏi thử xem không phải là được rồi ư.”
Thi Tiểu Vận đang ở trong thang máy, nhận được điện thoại của Tề Minh có hơi ngạc nhiên. Bởi vì từ lúc trở về từ phía Nam cô với Tề Minh cũng không liên lạc, cô ngạc nhiên ấn nhận nghe.
Đầu dây bên kia, Tề Minh hỏi: “Chị Thi Thi, chị đã về nhà chưa?”
“Đang ở trong thang máy.” Thi Tiểu Vận nói, “Sao thế?”
“Không sao, ông chủ nhỏ chuyển tới nhà mời nên bọn em qua đây ăn mừng tân gia thôi. Chị cũng ở đối diện mà đúng không, đang muốn gọi chị qua đây chơi cùng, chờ chị đấy.”
Tề Minh cũng không đợi Thi Tiểu Vận đồng ý liền cúp máy luôn.
Thi Tiểu Vận cầm điện thoại cười khổ.
Tề Minh cúp điện thoại, lại quay dao diện trò chơi: “Đang ở trong thang máy, sắp lên rồi.”
Kha Dao từ nhà vệ sinh đi ra, nghi ngờ hỏi: “Ai sắp lên đây vậy?”
Tề Minh uống một ngụm coca: “Chị Thi Thi.”
Kha Dao bĩu môi: “Chị ấy cũng muốn tới sao?”
Triệu Hoằng Lâm hút thuốc, cười như không cười: “Trong chúng ta ai cũng có thể không đến nhưng mỹ nữ Thi Thi không thể không đến.”
Kì Tư Gia không hiểu gì: “Thi Thi là ai vậy?”
Trương Hiểu Thần cười mờ ám: “Lát nữa người ta đến em sẽ biết.”
Sắc mặt Kha Dao thay đổi nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên, Kì Du Dương đứng dậy đi mở cửa, ngoại trừ Thi Tiểu Vận còn có đồ ăn đã được đưa tới.
Ánh mắt Kì Du Dương rơi lên người Thi Tiểu Vận, hai người nhìn nhau một lát, Kì Du Dương nói câu anh đang chờ cô về rồi kéo tay cô như chỗ không người để cô đi vào. Sau đó anh lại lấy đồ trong tay người giao hàng rồi giơ chân đóng sầm cửa lại.
Thi Tiểu Vận thay dép, Tề Minh trong phòng khách vẫy tay với cô, nói: “Đã lâu không gặp nha.”
Thi Tiểu Vận trả lời bằng một nụ cười, Kì Tư Gia vỗ tay, mặt mày hớn hở nói: “Wow, mỹ nữ nha.”
Kì Du Dương đứng ở phía sau cô, thâm ý nói: “Em gái anh, Kì Tư Gia, không phải kiểu em gái gì đó.”
Thi Tiểu Vận không ngờ sẽ gặp em họ của Kì Du Dương, nhớ lần trước ở phía Nam, Thi Tiểu Vận còn bởi vì cuộc điện thoại của Kì Tư Gia gọi tới mà còn tưởng rằng người ta là bạn giường của anh ở Bắc Kinh.
Kì Tư Gia không hiểu nghĩa đen của hai người là gì, cô hơi nhíu nhíu mày sau đó lại vui vẻ hoạt bát giơ tay giới thiệu với Thi Tiểu Vận: “Xin chào, em họ của Kì Du Dương, Kì Tư Gia.”
“Xin chào, Thi Tiểu Vận.” Thi Tiểu Vận cong khóe môi.
Kì Du Dương đem đồ ăn đặt lên bàn, mấy người cũng lên bàn ngồi, ngầm hiểu ý mà để lại vị trí trống bên cạnh Thi Tiểu Vận cho Kì Du Dương. Kì Du Dương từ phòng bếp cầm bát đũa ra ngồi xuống bên cạnh Thi Tiểu Vận.
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh, Kì Du Dương nhướn mày, trêu cô: “Sao thế, chỗ này không được ngồi à?”
Thi Tiểu Vận thu hồi lại ánh mắt, cầm cốc lên uống một ngụm nước dừa, giọng nói thản nhiên: “Đây là nhà anh, anh muốn ngồi đâu thì ngồi.”
Kì Du Dương cười khẽ, đầu gối áp vào chân cô, miệng ngậm điếu thuốc, gằn giọng nói: “Sao không trả lời tin nhắn của anh?”
“Không nhìn thấy.” Thi Tiểu Vận nói.
Kì Du Dương sao có thể tin, anh nắm chặt lấy tay cô, gằn giọng nói: “Đồ lừa đảo.”
Kha Dao không chịu được sự tán tỉnh giữa hai người, cô ta hắng giọng nói với Thi Tiểu Vận với vẻ mặt ngây thơ: “Chị Thi Thi, không phải chị bảo không thích em trai sao?”
Thi Tiểu Vận quay đầu lại nhìn về phía Kha Dao ở phía đối diện, trên mặt Kha Dao là vẻ mặt ngây thơ vô tội. Cô cười khẩy, đang định trả lời thì chợt nghe thấy Kì Du Dương ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Là tôi theo đuổi cô ấy.”
Kha Dao ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, hai tay chống cằm, ra vẻ hoang mang, nói: “À, không phải chị Thi Thi thích anh Khải sao? Nghe nói chị Thi Thi đã từng tỏ tình với anh Khải nha.”
Lông mày Kì Du Dương giật giật, anh quay sang nhìn Thi Tiểu Vận.
Thi Tiểu Vận cảm nhận được ánh mắt của Kì Du Dương nhưng cũng không vội vàng giải thích. Cô luôn làm theo nguyên tắc của bản thân, người khác không động tới mình thì mình không động đến người khác. Thi Tiểu Vận biết rõ nguyên nhân Kha Dao có ác ý với cô, cô cong khóe môi, thản nhiên nói: “Đây đều là chuyện thóc mục vừng thối rồi, tôi cũng không phải là người lụy tình. Hồi cấp ba thích nhưng qua vài năm cũng không thích nữa, không giống như cô, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn theo đuổi bạn trai của người khác.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.