Thi Tiểu Vận lại không yên tâm kéo kín vạt áo, Kì Du Dương chống hai tay lên giường, thấy vậy anh liền nhếch nhếch khóe môi: “Được rồi, không nhìn thấy nữa rồi.”
Thi Tiểu Vận khẽ hừ một tiếng: “Sao anh lại háo sắc như vậy hả.”
Kì Du Dương cười lưu manh, thản nhiên nói: “Em là bạn gái của anh, đây không phải là chuyện bình thường à?”
Thi Tiểu Vận đưa tay vén tóc ra sau tai, hắng giọng nói: “Ai bắt đầu trước?”
Kì Du Dương hất cằm, ý bảo cô trước.
Thi Tiểu Vận cắn môi, sau đó nói: “Anh không thích đi công tác với em đúng không?”
Kì Du Dương lắc đầu, nở nụ cười: “Chưa nói tới có thích hay không, quan trọng là đi cùng ai.”
Mặc dù cô không đoán trúng nhưng nghe được câu trả lời của anh cô lại rất vui vẻ, Thi Tiểu Vận cầm ly rượu vang lên nhấp một ngụm để che đi khóe miệng đang cong lên.
Kì Du Dương nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Hôm đó em đi công tác ở Nhật đã biết thứ bảy là sinh nhật anh?”
Thi Tiểu Vận giật mình, cô quay sang nhìn anh, Kì Du Dương nhướn mày: “Anh đoán đúng rồi?”
Thi Tiểu Vận gật đầu, nguyện ý chịu thua. Cô đưa tay cởi áo choàng tắm trên người, Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm, thấy cô còn mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng bên trong, anh quay đầu chửi bậy một câu: “Em là đồ lừa đảo.”
Thi Tiểu Vận giả vờ vô tội: “Ngay từ đầu đâu có nói bên trong áo choàng không được mặc quần áo đâu?”
Kì Du Dương liếm khóe môi: “Được thôi, dù sao sớm hay muộn cũng đều phải cởi.”
Thi Tiểu Vận lườm anh, mạnh miệng nói: “Ai bị cởi sạch trước còn chưa biết đâu.”
Kì Du Dương trêu cô: “Nếu em muốn anh cởi, bây giờ anh liền cởi hết luôn, cần gì phải chơi lòng vòng như vậy chứ?”
Thi Tiểu Vận giơ chân ra đạp anh, Kì Du Dương cầm lấy cổ chân cô, ngón tay bóp bóp cổ chân cô.
Thi Tiểu Vận khẽ nhíu mày, nhịn không được nói: “A Đau.”
Kì Du Dương cười khẽ, thả lỏng tay.
Thi Tiểu Vận: “Tới em.”
Cô đặt bàn tay lên đầu gối, suy nghĩ một lát nhưng không biết nên nói cái gì, cô tùy tiện nói: “Hôm đó anh chơi trò chơi cùng với Hứa Tiêu Tiêu là vì biết được em đã biết sinh nhật của anh?”
Kì Du Dương khựng lại, qua một lúc anh bước xuống giường, lấy chiếc quần bị vứt trên ghế sofa. Anh cúi người lấy bao thuốc và bật lửa trong túi quần ra rồi quay lại ngồi lên giường, anh trở lại giường, rút một điếu thuốc đặt lên miệng, giọng nói mơ hồ: “Đúng.”
Thi Tiểu Vận chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nhưng không ngờ anh chơi trò chơi đó vì nguyên nhân này.
Cô sửng sốt hai giây, Kì Du Dương thấy vẻ mặt này của cô không hiểu sao anh cảm thấy khó chịu, anh bóp bóp sống mũi, nói: “Lúc đó cảm thấy hơi khó chịu, lại biết em đã sớm về nước từ chỗ Thiệu Tử, bị bọn Triệu Hoằng Lâm kích thích vài câu liền chơi.”
Anh cầm bật lửa châm điếu thuốc sau đó rít một hơi thật sâu: “Nhưng mà anh không muốn hôn Hứa Tiêu Tiêu.”
Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cho em một điếu thuốc.”
Kì Du Dương nhướn mày, anh lấy điếu thuốc trên miệng đưa cho cô. Cô cầm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi, ánh mắt rơi trên người anh, cố ý nói sang chuyện khác: “Cho nên anh phải cởi đồ, không phải sao?”
Kì Du Dương cong khóe môi, cởi dây thắt trên áo choàng tắm ra. Lúc Kì Du Dương mặc quần áo nhìn có vẻ gầy nhưng sau khi cởi quần áo thì dáng người thật sự rất đẹp. Có thể thấy được anh có thói quen tập thể hình, bắp tay của anh có những đường cong mượt mà, không giống mấy người tập thể hình quá độ cơ bắp cuồn cuộn.
Thi Tiểu Vận nói: “Có phải anh có thói quen đi tập thể hình không?”
“Ừm, nhưng từ lúc về nước vẫn chưa đi tập lại.”
Hai người lại tiếp tục chơi trò chơi, Thi Tiểu Vận thua một ván, cô cầm lấy gấu váy, thuần thục mà lưu loát cởi chiếc váy qua đầu.
Ánh mắt Kì Du Dương dừng trước ngực cô, yết hầu anh lăn lộn, anh đưa tay ôm lấy gáy cô, hôn lên môi cô. Thi Tiểu Vận dựa lưng vào tấm chăn bông mềm mại, chiếc chăn bông bị trọng lực của hai người đè xuống, từng chút từng chút một bẹp dí.
Cô giơ tay ôm cổ anh, hai người hôn nhau một lát, cho đến khi ngửi được mùi khét. Cô cau mũi, đẩy vai anh: “Anh có ngửi thấy mùi khét không?”
Kì Du Dương từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, hai người tìm chỗ bốc ra mùi khét.
Cuối giường có điếu thuốc Kì Du Dương vừa mới hút xong, trên ga giường màu trắng có một lỗ thủng, viền lỗ bị cháy cuộn lại thành vải đen.
Lông mày Kì Du Dương giật giật, anh thấp giọng chửi thề một câu rồi vội vàng nhặt điếu thuốc lên nhảy xuống giường, đem điếu thuốc dập vào gạt tàn.
Thi Tiểu Vận nửa nằm trong chăn, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh, nhịn không được liền bật cười: “Nếu phát hiện muộn có phải chúng ta sẽ bị hỏa táng rồi không.”
Kì Du Dương quay đầu nhìn cô: “Vậy phải làm một cặp vợ chồng quỷ rồi.”
Thi Tiểu Vận kéo chăn lên che người mình: “Ai đồng ý làm vợ chồng với anh chứ?”
Kì Du Dương nói đùa: “Không theo anh thì theo ai, theo bạn trai cũ à?”
Thi Tiểu Vận nhấc chân đá anh: “Anh bị điên à.”
Kì Du Dương cầm cổ chân cô, kéo cô lại gần, đưa tay sờ tóc cô: “Không điên.”
Hai chân của Thi Tiểu Vận quấn lấy eo anh, đôi chân hơi đung đưa, ngón tay chạm vào yết hầu anh, hơi lo lắng: “Vậy chuyện chiếc ga giường này làm sao bậy giờ?”
“Ngày mai đền cho bọn họ.” Anh nói rất thản nhiên, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô.
Thi Tiểu Vận ưm một tiếng, né tránh nụ hôn của anh: “Anh đi mà giải thích với người ta, em không nói đâu.”
Anh cắn vành tai cô: “Được.”
Hơi thở của anh khiến cô có hơi ngứa, Thi Tiểu Vận cười khúc khích, hai người nhìn nhau, ngực của Thi Tiểu Vận phập phồng, Kì Du Dương cúi đầu nuốt trọng tiếng cười của cô.
Chân cô đặt trên eo anh từ từ trượt xuống, cuối cùng yếu ớt trượt xuống ga giường. Cho đến khi cô không chịu được liền giơ chân đá vào chai rượu vang và hai chiếc ly xuống dưới đất, tiếng thủy tinh bị vỡ vang lên nhưng hai người đều không chú ý tới sự ồn ào đó.
Cho đến khi kết thúc Kì Du Dương từ trong phòng vệ sinh đi ra, anh ngồi xổm trên mặt đất, cầm khăn lau gói lại ly thủy tinh bị vỡ.
Lúc Thi Tiểu Vận đi đến sau lưng anh, Kì Du Dương mở miệng: “Anh dọn cho, em lên giường nằm đi.”
Thi Tiểu Vận ừm một tiếng, ngoan ngoãn lên trên giường, cô quấn chăn rồi nghịch điện thoại.
Kì Du Dương dọn dẹp xong mấy mảnh thủy tinh bị vỡ liền vào phòng vệ sinh rửa sạch tay rồi đi ra. Anh tắt đèn, nhấc chân lên giường, nhìn Thi Tiểu Vận đang cầm điện thoại lướt weibo của anh.
Anh nói: “Tật xấu gì đây hả, người còn đang nằm bên cạnh em mà còn phải xem weibo của anh à?”
Weibo của Kì Du Dương cũng không nhiều ảnh, trước năm 2012 anh đăng nhiều hơn, nếu không phải ảnh chụp đồ ăn, hoặc chia sẻ mấy bài hát tiếng anh thì là ảnh chụp giày thể thao.
Thi Tiểu Vận tùy tiện ấn xem vài cái, thấy năm 2011 anh đăng một bức ảnh, đó là hình ảnh một nữ diễn viên Nhật Bản mặc đồ bơi, nữ diễn viên có dáng người nóng bỏng, đặc biệt là hai bầu ngực căng phồng kia, giống như một quả bóng chứa đầy nước.
Thi Tiểu Vận có thể tưởng tượng ra được cảm xúc trên tay.
Bức ảnh đó Kì Du Dương lại còn ghi hai chữ.
Xem bóng.
Hình ảnh đó ghép với hai chữ này có ý nghĩa rất rõ ràng.
Thi Tiểu Vận có hơi cạn lời, cầm điện thoại hỏi anh: “Vậy cho nên ngày hôm đó anh có xem bóng không?”
Kì Du Dương sửng sốt, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cô, chậc một tiếng, không biết xấu hổ nói: “Lúc trẻ không hiểu chuyện.”
Thi Tiểu Vận dựa đầu vào vai anh, có hơi ghen: “Bây giờ em tin lời anh nói rồi, lúc trước anh thích dáng người không tồi.”
Kì Du Dương rũ mắt nhìn cô: “Bây giờ anh chỉ thích dáng người của em, dáng này đẹp hơn.”
Thi Tiểu Vận cong khóe môi, châm chọc nói: “Là ngủ nhiều hơn à?”
Kì Du Dương vuốt ve eo của cô, cười khẽ: “Sau này anh chỉ ngủ với em.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.