Chu Sảng đứng ở huyền quan thay giày, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Em trai Kì à, lấy tình bạn mười mấy năm giữa Thi Thi, cô ấy đương nhiên là đứng về phía tôi rồi.”
Kì Du Dương nắm tay cô, trẻ con hỏi: “Cô ấy muốn chém anh, em giúp ai hả?”
Thi Tiểu Vận nói: “Đương nhiên là giúp Chu Sảng rồi.”
Kì Du Dương cười chửi thề một câu, nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay luồn vào đuôi tóc cô: “Bảo bối, có phải em ngốc rồi không, không giúp người đàn ông của em lại đi giúp bạn thân?”
Thi Tiểu Vận cố tình nói: “Đàn ông không đáng tin.”
Lời này Kì Du Dương đương nhiên sẽ không đồng ý, anh híp mắt suy nghĩ, ngón tay vuốt ve eo của cô, giọng nói có chút đáng thương: “Vậy anh phải phân tích rõ ràng vấn đề này với em rồi, em cảm thấy đàn ông không đáng tin hay là anh đây không đáng tin?”
Chu Sảng đi giày xong, biết điều mở cửa đi ra ngoài: “Tớ đi nhé, không làm phiền hai người ân ái nữa.”
Đợi Chu Sảng đóng cửa lại Kì Du Dương không nhịn được liền đè người xuống sofa, chậm rãi nói: “Nói cho tốt vào, sao anh lại không dáng tin hả?”
“Em nói đùa mà.” Thi Tiểu Vận đầu hàng, “Sao anh lại tin chứ?”
Kì Du Dương cười, lại cúi người hôn lên môi của cô. Điện thoại của anh vang lên, Kì Du Dương mất kiên nhẫn rít lên một tiếng, anh lấy điện thoại ra, là Phó Cốc Vũ gọi điện tới. Kì Du Dương ngồi dậy, hắng giọng: “Mẹ?”
Giọng nói của Phó Cốc Vũ có hơi nghiêm túc: “Con về chưa?”
“Về rồi ạ.” Kì Du Dương cau mày, “Có việc gì ạ?”
Phó Cốc Vũ: “Có phải chú Hà liên lạc với con không?”
“Đúng.” Kì Du Dương nhếch khóe môi, “Ông ta gọi cho con một cuộc, yên tâm, con không đi gặp ông ta.”
Lúc này Phó Cốc Vũ mới thở nhẹ nhõm, nói sang chuyện khác: “Bây giờ con đang ở đâu vậy?”
Kì Du Dương nhìn vào mắt Thi Tiểu Vận, nhéo ngón tay cô: “Ở nhà bạn gái con.”
Phó Cốc Vũ không nói thêm gì nữa, dặn dò anh: “Ngày mai về nhà một chuyến đi.”
“Vâng, con biết rồi.” Anh cúp điện thoại.
Thi Tiểu Vận dựa sát vào anh: “Mẹ anh nói gì vậy?”
“Không nói gì cả, hỏi anh đã về chưa thôi.” Kì Du Dương giải thích.
Thi Tiểu Vận ồ một tiếng, điện thoại của cô rung lên, cô cúi đầu xem tin nhắn.
Chu Sảng gửi tin nhắn tới cho cô: Tớ đã nói với cô gái kia rồi, cậu chấp nhận kết bạn với cô ấy đi, sau đó hẹn thời gian gặp mặt.
Thi Tiểu Vận chấp nhận lời mời kết bạn của cô gái kia, cô gái kia còn rất cởi mở gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc hi. Thi Tiểu Vận cũng trả lời lại với một biểu cảm tươi cười đồng thời thỏa thuận thời gian và địa điểm gặp mặt rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Kì Du Dương sờ sờ tai cô: “Ngày mai anh phải về nhà một chuyến.”
“Đúng lúc ngày mai em cũng có việc, đi gặp cô gái kia.”
Kì Du Dương: “Vậy tối mai anh tới đón em mang em ra ngoài ăn tối nhé, Trương Hiểu Thần mời.”
Thi Tiểu Vận khó hiểu hỏi: “Sao anh ấy lại mời?”
“Chẳng phải là em và anh đã làm sao.”
“Chúng ta làm hòa thì liên quan gì đến anh ấy?”
Kì Du Dương chậc một tiếng: “Nếu lần trước cậu ta không lắm mồm nói cho Hoàng Mục Trạch anh với em là quan hệ bạn giường thì Hoàng Mục Trạch đã không dám tán tỉnh em.”
“Hóa ra là anh ấy nói à.” Thi Tiểu Vận giơ tay ôm cổ anh, ranh mãnh nói, “Vậy tối mai bào anh ấy một trận cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
Kì Du Dương hiểu ý bật cười: “Không quá đáng, dù sao bữa cơm đấy cũng là do em quyết định.”
Thi Tiểu Vận nhấn mạnh: “Vậy em có thể chọn một nhà hàng đắt tiền không?”
Kì Du Dương nhếch môi: “Em cứ chọn nhà hàng đắt tiền, cậu ta cũng đâu dám nói gì?”
Thi Tiểu Vận cười khúc khích cầm điện thoại: “Vậy có phải hai chúng ta hơi xấu xa không?”
“Đây chẳng phải dạy cho cậu ta một bài học ư.” Kì Du Dương thản nhiên nói, “Để cho cậu ta quản tốt cái miệng của mình.”
Thi Tiểu Vận nhìn anh: “Anh không sợ anh ấy tuyệt giao với anh à?”
“Vợ vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Anh thản nhiên nói.
Thi Tiểu Vận xùy nhẹ một tiếng, đánh vào cánh tay anh một cái.
Ngày hôm sau, buổi sáng Kì Du Dương tỉnh lại, Thi Tiểu Vận bị anh đánh thức liền bất mãn rì rầm hai tiếng. Kì Du Dương cười khẽ, hôn lên trán của cô: “Anh đi về trước, buổi tối tới tìm em.”
Thi Tiểu Vận nhắm mắt lại, ừm một tiếng cho có lệ.
Lúc cô thật sự tỉnh dậy đã là chín giờ sáng. Cô nhìn đồng hồ, thấy thời gian hẹn với trợ lý nhỏ kia vẫn còn một tiếng nữa. Thi Tiểu Vận xốc chăn lên, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, thay xong quần áo liền đi thang máy xuống tầng.
Trong lúc chờ thang máy cô đặt một chiếc xe, lúc cô ra ngoài tiểu khu, xe cô gọi còn tới chậm năm phút. Thi Tiểu Vận đứng ở trước cổng tiểu khu nghịch điện thoại, nhìn thấy Kì Du Dương nhắn nửa tiếng trước: Dậy chưa bé yêu?
Thi Tiểu Vận trả lời anh: Anh dậy lúc nào vậy, sao em không biết?
Lúc cô ngồi lên xe, chiếc xe bắt đầu lái ra khỏi cổng tiểu khi mới nhận được tin nhắn trả lời của Kì Du Duong: Dậy lúc bảy giờ, em ra ngoài chưa?
Thi Tiểu Vận: Đang ở trên xe, lát nữa đi ăn cơm cùng trợ lý.
Kì Du Dương: thanh toán cho em nhé?
Thi Tiểu Vận: Không cần, anh đang làm gì vậy?
Phó Cốc Vũ thấy Kì Du Dương ngồi trên sofa bấm điện thoại không ngừng. Sắc mặt Phó Cốc Vũ trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Mẹ đang nói chuyện với con, con có thể nghiêm túc được không đây?”
Kì Du Dương cất điện thoại, lấy một quả quýt ở trên bàn, lột vỏ đưa cho Phó Cốc Vũ: “Đừng tức giận, con trả lời tin nhắn của người ta, xin ngài bớt giận.”
Sắc mặt Phó Cốc Vũ dịu đi một tý, nhận lấy quả quýt Kì Du Dương đưa cho, giọng nói dịu dàng: “Dù sao thì gần đây con cũng nên chú ý một chút, đừng gây chuyện cho bố con.”
Kì Du Dương cười cười nói: “Con biết rồi, mẹ, con là người lớn rồi, trong lòng cũng tự biết.”
Phó Cốc Vũ: “Lần này là con muốn hẹn hò nghiêm túc à?”
Kì Du Dương trả lời tin nhắn của Thi Tiểu Vận, nhướn mày, thản nhiên nói: “Còn thật hơn cả kim cương.”
Phó Cốc Vũ nghiêm mặt: “Không nghiêm túc gì hết.”
Kì Du Dương từ sofa đứng dậy, nhét diện thoại vào trong túi quần: “Bên này không còn chuyện gì nữa con về đây.”
“Không ở lại ăn trưa à?”
“Không được đâu mẹ, con đi đón bạn gái.” Kì Du Dương nhét tay vào trong túi quần, “Còn mấy tháng nữa quay lại Úc rồi, có thể ở gần nhau bao lâu thì phải ở cạnh.”
Lúc Thi Tiểu Vận tới nhà hàng Nhật đã hẹn, trợ lý San San đã tới rồi.
Tối qua Thi Tiểu Vận đã nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy, cô chào hỏi với San San: “Chờ lâu chưa?”
“Không lâu, em cũng vừa mới đến.” Sắc mặt của San San rất vui, “Ôi mẹ ơi, không ngờ bây giờ em có thể làm việc với người mình thích.”
Thi Tiểu Vận hơi ngạc nhiên: “Em có theo dõi chị à?”
“Em theo dõi chị rất lâu rồi.” San San thần bí nói, “Em theo dõi chị từ lúc chị chỉ có 10000 follow. Nếu em nói cho chị nick name của em, khẳng định chị sẽ thấy quen mắt.”
Thi Tiểu Vận hứng thú nói: “Tên là gì thế?”
“Người mập bị gió cuốn bay.”
Thi Tiểu Vận bất ngờ: “Hóa ra là em à.”
Thi Tiểu Vận vẫn luôn có ấn tượng với tài khoản người mập bị gió cuốn bay này. Mỗi lần cô đăng bài quảng cáo đều nhìn thấy cái tên này bình luận cho cô. Khi bị cư dân mạng chỉ trích hay là bị người qua đường hắc nước bẩn, cô ấy luôn giải thích với người qua đường giúp cô với bình luận vô cùng tử tế.
Cô không phải là người giỏi bày tỏ cảm xúc, cô sợ cảm xúc của mình sẽ bị lấn át, không biết lại tưởng đang khoe khoang. Có đôi khi tâm trạng của Thi Tiểu Vận không tốt, đăng nhập vào weibo thấy bình luận của cô ấy trong lòng liền cảm thấy dễ chịu.
Nhiều lúc tự hỏi sao lại có một cô gái đáng yêu như vậy, nhiều lúc lại nghĩ cô ấy chỉ là một người bình thường. Vốn dĩ không quen biết, chỉ nhìn nhan sắc của trên mạng mà lại đối xử tốt với cô như vậy.
San San cong khóe môi: “Hi hi, em biết chị sẽ nhớ em mà, lúc em nhìn thấy chị Sảng đăng trên weibo nói chị muốn tìm trợ lý em liền nộp sợ yếu lý lịch của em luôn, không ngờ là được tuyển.”
Thi Tiểu Vận cũng cười: “Cảm ơn em nhé.”
San San chống hai tay lên má, vẻ mặt khao khát: “Sau này chị chính là bà chủ của em rồi, nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ.”
Thi Tiểu Vận nói đùa: “Lúc nhìn thấy chị em có thấy ngoài đời khác so với ảnh không?”
“Đâu có, ở ngoài chị còn xinh hơn.” San San giơ lòng bàn tay lên, “Em nói thật đấy, không phải nịnh nọt bà chủ đâu.”
Thi Tiểu Vận cong môi, phối hợp nói: “Chị cũng biết ngoài đời chị đẹp hơn trong ảnh mà.”
San San chớp mắt: “Thi Thi, chị đáng yêu quá đi.”
Thi Tiểu Vận và San San ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của Kì Du Dương hỏi cô đang ở đâu.
Thi Tiểu Vận nói: “Không phải anh bảo ăn cơm ở nhà sao?”
Kì Du Dương: “Tới ăn cơm với em.”
Thi Tiểu Vận nói địa chỉ cho anh: “Nhưng mà bọn em ăn sắp xong rồi.”
Kì Du Dương thất vọng: “Vậy anh qua đón em, lát nữa em đi ăn cơm với anh.”
Thi Tiểu Vận cúp điện thoại, San San rất lịch sự, cúi đầu ăn thịt nướng không để ý là ai gọi điện tới.
Thi Tiểu Vận cắn môi dưới: “Lát nữa bạn trai chị tới đây, em có để ý không?”
“Không ạ.” Cô nói.
San San: “Em không có vấn đề gì.”
Lúc Kì Du Dương tới hai người cũng đúng lúc ăn xong, Thi Tiểu Vận đi thanh toán. Hai người vừa ra khỏi quán thịt nướng liền thấy Kì Du Dương đi tới.
Ánh mắt của Kì Du Dương dừng trên người Thi Tiểu Vận: “Ăn xong rồi à?”
“Ừm.” Thi Tiểu Vận nói, “Đưa trợ lý của em về nhé?”
San San vội vàng nói: “Thi, em tự về cũng được, em không muốn làm bóng đèn đâu.”
Thi Tiểu Vận: “Vậy em tới nhà nhớ nhắn tin cho chị.”
San San gật đầu như gà mổ thóc, giơ tay chào cô rồi đi tới trạm xe buýt công cộng.
Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận, nhướn mày: “Đây là trợ lý em mới tuyển à?”
“Ừm.” Thi Tiểu Vận lại nói thêm, “ Còn là fan lâu năm của em nữa.”
Kì Du Dương thản nhiên đáp: “À.”
Thi Tiểu Vận bất mãn: “Thái độ này của anh là gì đây?”
Kì Du Dương nhướn mày nhìn cô.
Thi Tiểu Vận giải thích: “Cô ấy rất tốt với em.”
Kì Du Dương mỉm cười: “Được, vậy lần sau chúng ta sẽ mời cô ấy ăn một bữa.”
Thi Tiểu Vận hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Về nhà làm đi, em làm bít tết cho anh nhé?” Anh nói.
“Được thôi.” Cô cười nhấn mạnh, “Nhưng em không đảm bảo được với anh là có ngon hay không đâu nhé.”
Kì Du Dương cười khẽ: “Không sao, tự tay em làm có khó ăn anh cũng phải nuốt xuống, đúng chứ?”
————–
Edit: Cá heo nhỏ.