Quán lẩu nằm trong một tòa trung tâm mua sắm, tầng một có một cái siêu thị. Bọn họ cũng không cần phải lái xe, trực tiếp vào trong thang máy xuống tầng 1.
Kì Du Dương lấy một chiếc xe đẩy, Thi Tiểu Vận đang cúi đầu đọc tin nhắn, thiếu chút nữa đụng phải cửa cảm biến chống trộm ở lối vào siêu thị, Kì Du Dương giơ tay giữ bả vai cô, ngăn lại giúp cô.
Thi Tiểu Vận ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào ánh mắt của anh, anh nói đùa: “Đi đường có thể chú ý chút không, người bận rộn?”
Thi Tiểu Vận cảm thấy hơi khó xử, cô cất điện thoại đi, nói: “Cảm ơn.”
“Khách sáo.” Anh cười nói, “Buổi tối sẽ qua đêm ở khu dịch vụ, cô cần gì, thuận tiện mua một ít?”
Thi Tiểu Vận nhớ ra nước tẩy trang của mình đã hết, cô đến khu mỹ phẩm, mua một lọ nước tẩy trang rồi ném vào xe đẩy. Kì Du Dương cũng lấy một chai nước súc miệng ném vào.
Hai người đi dạo một vòng, Kì Du Dương mua vài bịch khoai tây chiên, lúc đi qua quầy hoa quả, anh hỏi cô: “Muốn mua chút hoa quả không?”
Nhưng Thi Tiểu Vận còn chưa trả lời, anh đã tiện tay cầm một hộp dâu tây và một hộp dâu tằm cho vào xe đẩy. Thi Tiểu Vận cầm hộp dâu tây trong xe đẩy lên, trả lại, chọn một hộp khác nhìn ngon hơn, bỏ vào trong xe.
Kì Du Dương nhếch môi cười một tiếng, đẩy xe, nói: “Hộp tôi chọn làm sao?”
“Có một quả hỏng rồi, anh không nhìn thấy sao?” Thi Tiểu Vận nghi hoặc nhìn về phía anh.
“Có ư?” Kì Du Dương cau mày suy nghĩ, nhưng không có chút ấn tượng gì.
Thi Tiểu Vận khổng ảnh hưởng gì mấy nói: “Ông chủ nhỏ tiêu tiền như nước thì là sao mà chú ý đến điều này?”
“Lời này.” Kì Du Dương híp mắt, “Chỗ hoa quả này, tôi cũng là lần đầu tiên chọn, trước kia đều là......”
Anh đột nhiên dừng lại.
“Có lẽ anh nên gọi điện cho bạn gái để xin thỉnh giáo một chút.” Thi Tiểu Vận hiểu ngay.
Kì Du Dương cười khẩy một tiếng, giơ tay ôm lấy vai của cô, bởi vì lực tác động nên cả người Thi Tiểu Vận đều dựa vào lòng Kì Du Dương. Trên người anh có mùi thuốc lá, anh cúi đầu, ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Đã nói rồi mà, chị à, bây giờ em đang độc thân.”
Thi Tiểu Vận mím môi cười, giả vờ không hiểu. Cô ngẩng đầu nhìn anh, chân thành lại vô tội nói: “Muốn tôi giới thiệu bạn gái cho anh không? Tôi quen rất nhiều cô gái xinh đẹp đấy.”
Kì Du Dương nghiêng đầu, anh buông tay đặt trên vai cô ra, lấy hai thanh socola ném vào trong xe đẩy, nói: “Không cần, thiếu gia có rất nhiều người theo đuổi.”
Lúc đến quầy thanh toán, Thi Tiểu Vận đề nghị: “Chúng ta AA*”
*AA: chia đôi.
“Đến nỗi như vậy?” Anh nhướn mày, dùng câu trước đó của cô để chặn cô, “Xin cho tôi một cơ hội để tiêu tiền như nước, tiền nhiều quá, không có chỗ tiêu.”
Thi Tiểu Vận quay qua nhìn, nhẹ nhàng chẹp một tiếng.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Thi Tiểu Vận muốn giúp anh xách bớt đồ nhưng Kì Du Dương không cho, anh nhẹ nhàng đặt thùng nước khoáng vào cốp xe, đồ ăn vặt và trái cây đặt dưới chỗ ngồi của Thi Tiểu Vận.
Xe chạy thẳng một mạch trên đường cao tốc, đường có rất ít xe tư nhân. Sau khi màn đêm buông xuống, trên đường cao tốc ngoại trừ xe của bọn họ thì trong tầm nhìn còn có mấy chiếc xe tải lớn, Thi Tiểu Vận hỏi Kì Du Dương: “Tài xế của những chiếc xe tải này cũng phải lái cả đêm sao?”
Hai tay Kì Du Dương đặt trên vô lăng, lắc đầu nói: “Không phải, qua mười một giờ đêm sẽ không lái nữa.”
Thi Tiểu Vận à một tiếng, cô dựa lưng vào ghế, ngáp một cái, cảm thấy có hơi buồn ngủ. Kì Du Dương liếc nhìn cô một cái, nói: “Nếu cô mệt thì ngủ đi.”
Quả thật Thi Tiểu Vận có chút mệt mỏi, bây giờ cũng sắp tới 11 giờ rồi, cô nói: “Lát nữa tới khu dịch vụ anh nhớ đánh thức tôi dậy, tôi còn phải tẩy trang, không thể để như vậy mà ngủ được.”
“Chú trọng như vậy?”
“Ừm, dù sao cũng phải dựa vào mặt để kiếm cơm mà.” Cô tự nhiên nói.
Kì Du Dương cười khẽ một tiếng, lấy áo bò của mình ném cho Thi Tiểu Vận, nói: “Nếu lạnh thì mặc vào.”
Thi Tiểu Vận không từ chối, trên người cô cũng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng có mũ trùm đầu màu tím hồng, đêm rồi nên có chút lạnh. Cô chỉnh lại tư thế ngồi, mấy phút sau liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc Thi Tiểu Vận tỉnh lại, trong xe đang bật chế độ sưởi ấm, trên người cô vẫn mặc chiếc áo bò màu xanh của Kì Du Dương.
Kì Du Dương dựa lưng vào ghế lái, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thi Tiểu Vận lấy điện thoại trong túi ra, bật màn hình lên đã là ba giờ sáng.
Cô kiểm tra lớp trang điểm của mình qua gương chiếu hậu ở trong xe, cũng đã trôi đi gần hết. Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên cạnh có một chiếc xe tải lớn màu đậu đỏ. Khu dịch vụ này nhìn có chút hoang vắng, Thi Tiểu Vận đang do dự có nên đánh thức Kì Du Dương dậy hay không, cuối cùng vẫn không muốn quấy rầy anh, đưa tay mở cửa bước xuống xe.
Ban đêm rất lạnh, Thi Tiểu Vận vừa mới bước xuống xe đã cảm thấy vài phần ớn lạnh. Cô cúi người để xua đi cái lạnh, chạy chậm về phía nhà vệ sinh.
Kì Du Dương tỉnh dậy là vì tiếng gõ cửa.
Anh lim dim mở mắt, giơ tay xoa mặt hai cái, ghế phó lái đã trống không, anh sửng sốt một chút. Ông chú bên ngoài gõ thêm mấy cái vào cửa kính, anh hạ cửa kính xuống, ông chú tươi cười lấy lòng: “Em trai, có thuốc không? Xin một điếu.”
Kì Du Dương lấy nửa bao thuốc còn lại trong túi quần ra đưa cho ông chú bên ngoài, anh mở cửa bước xuống xe. Ánh mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy bóng dáng Thi Tiểu Vận.
Ông chú trung niên châm một điếu thuốc, nhận thấy được ánh mắt của anh, cười cười nói: “Em trai, cậu đang tìm bạn gái à, ở nhà vệ sinh. Bạn gái của cậu lá gan to thật, khu dịch vụ vắng vẻ như vậy cũng dám đi vệ sinh một mình, nhà tôi cũng không dám làm như vậy đâu.”
Kì Du Dương gật đầu nói: “Cô ấy không có bản lĩnh nào khác, cảm ơn nhé người anh em.”
Khu dịch vụ này ngoài vẻ hoang vắng mà nhà vệ sinh nhìn cũng có vẻ lạnh lẽo tối tăm. Những lớp sơn trắng trên bức tường bong ra từng mảng, lộ xa lớp xi măng màu xám bên trong, còn có những vết nấm mốc do ẩm ướt, hoang sơ giống như một cảnh quay phim ma.
Vòi nước bị rỉ sét lại không có nước nóng, Thi Tiểu Vận chỉ có thể dùng nước lạnh rửa mặt.
Lúc cô tẩy trang sạch sẽ đi ra ngoài, Kì Du Dương đang đứng dựa vào từng, cầm điếu thuốc trên tay. Cô giật mình, có chút kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Kì Du Dương rít một hơi, nhấc chân bước tới trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm. Trong góc tường có một ngọn đèn, ánh sáng mờ nhưng đủ để anh nhìn thấy gương mặt của cô. Cô vừa mới rửa mặt, lớp trang điểm được tẩy sạch sẽ, khuôn mặt trong trẻo lộ ra, thoạt nhìn trông có chút giống sinh viên đại học mới tuổi đôi mươi.
Anh thu hồi ánh mắt lại, nói: “Gan cô lớn thật, ở đây nhiều lão già như vậy mà dám đi vệ sinh một mình.”
Thi Tiểu Vận không cho là đúng: “Đây có gì đâu chứ?”
Kì Du Dương cầm túi mỹ phẩm từ tay cô, nói: “Sao không gọi tôi dậy.”
“Không phải anh đang ngủ sao.” Cô nói.
Anh nhìn cô một cái: “Lần sau tôi ngủ, cô cũng có thể gọi tôi dậy.”
Thi Tiểu Vận gật đầu, hai tay nhét vào túi áo, gió đêm thổi xuyên qua tóc khiến lỗ tai của cô phát đau. Kì Du Dương thấy cô nhét hai tay vào trong túi áo, hỏi: “Lạnh à?”
“Bên trong không có nước ấm.” Thi Tiểu Vận nhẹ nhàng giải thích.
Kì Du Dương dừng lại, đưa điếu thuốc lên miệng, nói: “Đưa tay đây.”
Thi Tiểu Vận không hiểu nhưng vẫn đưa tay cho anh. Kì Du Dương nắm lấy cả hai tay cô bằng tay trái, bàn tay của cô lạnh buốt khiến anh hơi bất ngờ, anh nhíu mày nói: “Sao lại lạnh như vậy, không phải cô cũng bị bệnh vặt hàn thể đó chứ?”
Quả thật Thi Tiểu Vận thể hàn, từ nhỏ đã bị như vậy. Cứ mùa đông đến là tay chân lạnh cóng, lúc chui vào chăn bình thường phải mất một hồi lâu tay chân mới ấm dần lên.
Bàn tay của Thi Tiểu Vận rất thon gọn, rất đẹp. Vừa nhìn là biết tay con gái, tay của Kì Du Dương lớn bọc lấy tay của cô, rất vừa vặn. Lòng bàn tay của anh rất nóng, rất ấm áp, cô giống như đang ôm túi sưởi.
Thi Tiểu Vận muốn rút tay lại theo bản năng, nhưng Kì Du Dương nắm chặt lại, anh nhíu mày, anh nhẹ nhàng nói: “Cho cô mượn ấm một chút.”
Tay anh thật sự rất ấm, Thi Tiểu Vận cũng có chút lưu luyến không muốn rút tay về, lưu luyến hơi ấm ấy. Giữa hai người nhất thời có chút mập mờ, cô hắng giọng nói: “Có thu phí không?”
“Lần đầu miễn phí.” Anh cắn điếu thuốc, trên mặt lộ ra nụ cười phóng túng, “Lần sau nhất định phải thu, không để cô lợi dụng vô ích như vậy được.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.