Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 10

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Văn Hứa một lần nữa xuất hiện dưới lầu, thu hoạch được bốn cái bánh mochi nhân đậu và một ly sữa đậu nành nóng hổi.

"Cảm ơn." Hoắc Văn Hứa ngồi xuống chiếc ghế dài trong tiểu khu, bắt đầu ăn sáng.

Tô Hoài đứng ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói: "Hôm qua anh quên mang áo khoác về, tôi giặt giúp anh rồi, nhưng chưa khô, đợi hôm khác trả lại cho anh."

Hoắc Văn Hứa sửng sốt một lúc: "Không cần giặt giúp tôi... Nhưng vẫn cảm ơn em nhé."

Hôm nay, Hoắc Văn Hứa đưa Tô Hoài đến khu vui chơi trò chơi điện tử lớn nhất của Thành phố Vân.

Vừa đúng lúc nghỉ hè, khu vui chơi trò chơi điện tử có rất nhiều người, đủ loại âm thanh đan xen vào nhau, vô cùng náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên Tô Hoài đặt chân đến một nơi như vậy.

"Chơi bao giờ chưa à?" Hoắc Văn Hứa hỏi Tô Hoài.

Tô Hoài lắc đầu: "Chưa." Vào ngày thường ngay cả cơ hội đi dạo trung tâm thương mại cô cũng không có nhiều.

So với Hoắc Văn Hứa thong thả tự nhiên, Tô Hoài cảm thấy lúc này bản thân chắc hẳn vô cùng giống người chưa trải sự đời.

"Đi, dẫn em đi chơi mấy trò mà cô gái nhỏ các em thích." Hoắc Văn Hứa nói.

Cô gái nhỏ thích?

Tô Hoài mong chờ đi theo Hoắc Văn Hứa xuyên qua đám người, quẹo trái quẹo phải, sau đó bị mang tới trước hai hàng máy gắp gấu bông có các loại gấu bông khác nhau.

Tô Hoài: "..." Quả thật là cô gái nhỏ thích.

Xung quanh trường học có rất nhiều cửa hàng như vậy.

Mặc dù cô từng thấy máy gắp gấu bông, nhưng chưa từng chơi qua thật.

Thường ngày cô không có tiền tiêu vặt, máy gắp gấu bông phải tốn hai tệ mới có thể chơi một lần, nhưng chơi một lần không có nghĩa là có thể gắp được gấu bông, cô từng nhìn thấy Triệu Đình Đình chơi, phải gắp hơn mười lần mới có thể gắp được một con gấu bông, đổi ra thì một con gấu bông phải tốn hai ba mươi tệ.

"Em xem thử muốn gắp cái nào trước, chờ ở đây, tôi đi đổi xu trò chơi."

"Thôi..." Tô Hoài kéo ống tay áo của Hoắc Văn Hứa, "Thôi đừng chơi nữa..."

"Không thích chơi cái này à?" Hoắc Văn Hứa khẽ cau mày, anh nhìn thấy mấy cô gái khác rất nghiện cái này, ngay cả cô nhỏ sắp ba mươi tuổi của anh có một khoảng thời gian cũng si mê đồ chơi này, còn cố ý mua một máy gắp gấu bông để trong nhà để chơi, sau này lại chê không thú vị bằng khu vui chơi trò chơi điện tử, cho nên đặt vào phòng chứa đồ lặt vặt.

"Tôi chỉ là cảm thấy không đáng lắm." Tô Hoài nắm góc áo của anh, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Mua một con gấu bông cũng không cần đến mười tệ."

Cô biết mục đích Hoắc Văn Hứa dẫn cô tới nơi này, chính là muốn cho người ngoài nhìn thấy cô và Hoắc Văn Hứa ở cạnh nhau, cho nên đến là được rồi, không cần thiết phải tiêu tiền.

"Em muốn mua gấu bông sao?" Hoắc Văn Hứa hỏi cô.

"Không muốn." Tô Hoài lắc đầu.

"Thế nên chúng ta chơi máy gắp gấu bông, mục đích không phải là mua gấu bông." Hoắc Văn Hứa búng vào mu bàn tay cô một cái, "Điều chúng ta muốn là cảm giác thành tựu và vui sướng sau trăm ngàn cay đắng mới gắp được gấu bông, buông tay ra, tôi đi mua xu trò chơi."

Tô Hoài đứng im suy nghĩ một lát, cảm thấy Hoắc Văn Hứa nói rất đúng, nhưng... Vẫn quá đắt... Đúng là lừa người.

Cô cảm thấy đây là trò chơi người nghèo không xứng chơi.

Hoắc Văn Hứa rất nhanh đã mang hai cái giỏ nhỏ đựng đầy xu trò chơi quay trở lại.

Bên cạnh có một bé trai tám chín tuổi chắc hẳn đã lên tiểu học hâm mộ "Wow" một tiếng: "Trước giờ em chưa bao giờ mua nhiều xu trò chơi như vậy, có nhiều tiền ghê."

Tô Hoài nhìn cái giỏ nhỏ của cậu bé chỉ có một tầng xu trò chơi mỏng, thầm nói trong lòng cô còn chưa bao từng mua nó. 

Hoắc Văn Hứa đưa một cái giỏ cho Tô Hoài: "Đã chọn được cái nào để gắp chưa?"

Tô Hoài tùy ý chỉ tay, Hoắc Văn Hứa "Chậc" một tiếng: "Thì ra em thích kiểu như vậy, mắt thẩm mỹ..." Hoắc Văn Hứa giơ ngón tay cái với cô.

Lúc này Tô Hoài mới nhìn thấy con thú nhồi bông bản thân vừa chỉ xấu xí cỡ nào, một con gấu nhỏ tóc dài màu đen xiêu vẹo tựa vào một góc, tóc trên đầu còn là hai mái.

"Đó là gấu Dinotaeng, rất hot trên mạng đó." Cậu bé ở một bên cũng sáp gần, "Gắp nó đi, gắp nó đi..."

Hoắc Văn Hứa bỏ hai xu trò chơi vào máy gắp gấu bông, sau đó kéo Tô Hoài tới: "Cần tôi dạy em không?"

"Không cần." Cậu bé chen vào một bên, "Dạo này có ai còn không biết gắp gấu bông chứ, anh cũng quá xem thường người ta rồi."

Hai má Tô Hoài ửng đỏ.

Cậu bé lại khinh bỉ nhìn Hoắc Văn Hứa: "Làm người không thể quá thẳng thắn, anh trai em theo đuổi con gái như thế, sau đó mới bị con gái cho một bạt tai đấy."

Tô Hoài: "..."

Hoắc Văn Hứa cốc một cái lên đầu cậu bé: "Em rất rảnh rỗi à?"

Cậu bé trợn mắt với anh: "Mọi người đến khu vui chơi trò chơi điện tử không phải đều rất rảnh sao? Chẳng lẽ anh bận à?"

Hoắc Văn Hứa: "..." Tên nhóc thối nói còn rất có lý.

Lần đầu tiên Tô Hoài nhìn thấy Hoắc Văn Hứa cạn lời, không nhịn được mím môi cười một tiếng.

Lần đầu tiên Tô Hoài gắp thú nhồi bông đã nhận lấy thất bại, ngay cả móng vuốt của gấu Dinotaeng còn không đụng đến được.

Tô Hoài lại gắp thêm hai lần nữa, trái lại hai lần này đã đụng được đến gấu Dinotaeng, nhưng cũng chỉ khiến cho gấu Dinotaeng di chuyển một chút.

"Chị, chị chọn con thú nhồi bông này xa quá, còn bị tấm thủy tinh ngăn cản, không mất hai ba mươi xu trò chơi thì chắc rất khó gắp được nó." Cậu bé rất có kinh nghiệm.

Tô Hoài nhíu mày, cô không muốn gắp nữa.

Cô không hề cảm nhận được cảm giác thành tựu và vui sướng từ việc gắp gấu bông, chỉ có sự đau lòng khi lắc lư gắp một lần là mất hai tệ.

Cô luôn sợ bản thân thi lên đại học rồi thì chú thím không muốn trả học phí của cô nữa, cho nên thường ngày luôn nghĩ cách tiết kiệm tiền.

Chú thím cũng không quá khắt khe với cô, mỗi tuần sẽ cho cô năm mươi tệ tiền tiêu vặt, nhưng số tiền này còn bị Tô Nguyệt lấy đi mua các loại đồ vật, cho nên cô tiết kiệm tiền rất vất vả.

Mặc dù Hoắc Văn Hứa cho cô mượn mấy ngàn tệ, còn có tấm thẻ mới vừa nhận được từ nhà họ Tô, nhưng điều đó không đủ khiến cô cảm thấy an toàn.

Có lẽ chỉ sau khi cô có đủ năng lực kiếm tiền thì mới có thể chi tiêu mà không phải chịu gánh nặng trong lòng.

Tô Hoài nhìn Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa bắt gặp ánh mắt của cô, âm thầm nghĩ, cô thích con gấu bông xấu xí này đến vậy ư?

Thẩm mỹ của con gái quả thực là không cách nào hiểu rõ.

"Tránh ra, để tôi." Hoắc Văn Hứa nói.

Tô Hoài thở phào nhẹ nhõm, nhìn người khác chơi cô sẽ không quá đau lòng.

Tô Hoài ôm giỏ nhỏ đứng một bên giúp Hoắc Văn Hứa nhét tiền vào máy, mỗi lần bỏ xu trò chơi vào thì đều có một âm thanh giòn giã vang lên, xu trò chơi trong giỏ nhỏ càng lúc càng ít.

"Bỏ cuộc đi." Cậu bé xem từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, cảm thấy rất cạn lời, "Anh không thể đổi một con khác hả? Con đó xa quá, anh phải tìm con gần cửa mới dễ gắp, anh bị ngốc à?"

Hoắc Văn Hứa liếc nhìn cậu bé: "Có tin anh ném em ra chỗ khác không?"

"Ha ha." Cậu bé ngẩng đầu, ngón tay cái chỉ ra bên ngoài, "Anh trai em, Trần Hạo Nam ở Thành Bắc, dám trêu em, anh chết chắc rồi."

Hoắc Văn Hứa không nói lên lời: "... Sợ thật, dọa chết anh luôn rồi."

Cậu bé đắc ý nói: "Biết sợ là tốt."

"Ôi, đây không phải là cậu Hoắc sao, cậu đang chơi máy gắp gấu bông này hả?" 

Giọng nói vừa vang lên, chỉ trong một lát mà đã có mười mấy nam nữ đứng xung quanh máy gắp gấu bông.

Hoắc Văn Hứa nhìn ra sau, quả nhiên vì đang trong kỳ nghỉ hè, đám người này đều rất rảnh.

Tô Hoài nhỏ giọng nói: "Đổi con khác để gắp đi." Cô cảm thấy cậu bé nói rất đúng.

Nhiều người ở bên cạnh xem như vậy, cô sợ lòng tự trọng của Hoắc Văn Hứa bị tổn thương.

"Không." Gương mặt Hoắc Văn Hứa không có biểu cảm, "Hôm nay tôi và nó chiến đến chết mới thôi."
Bình Luận (0)
Comment