Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 14

Hoắc Văn Hứa rời đi không bao lâu, trường trung học cũng chính thức khai giảng, Tô Hoài ở gần, sáng sớm đi đến trường.

Những bạn học khác đã sớm biết mình ở lớp nào từ các cách khác nhau, nhưng khoảng thời gian này Tô Hoài thật sự không để ý vấn đề này, cho nên bây giờ đành đứng ở bảng thông báo để tìm tên của mình.

Tên của Tô Hoài thật sự quá dễ tìm.

Nhất Trung từ lớp 10 đã có hai lớp tăng cường, học sinh trong lớp đều là tài năng xuất chúng của cả khối, mà tên của Tô Hoài ở trong lớp tăng cường một, xếp thứ ba.

Tô Hoài nhìn hai cái tên phía trên, không phải cùng trường cũ với cô, những người có thành tích tương đương cô trong trường học trước kia, cô đều nhớ tên họ.

Tô Hoài không dừng lâu trước bảng thông báo, dựa theo chỉ dẫn cho học sinh mới đi tìm lớp của mình, trên đường đi gặp phải hai bạn học cùng lớp trước kia, cũng không chào hỏi nhau, lúc trước bọn họ không thân với Tô Hoài.

Khi Tô Hoài tìm thấy phòng học đi vào, người trong lớp còn chưa nhiều, chỉ lác đác mấy người, mọi người chưa quen biết nhau, cho nên cũng không ai nói chuyện, Tô Hoài bèn tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Sắp đến thời gian vào học, dần dần có thêm người, cũng náo nhiệt hơn, trong phòng trở nên ồn ào sôi nổi.

"Ầm" một tiếng, một chiếc cặp sách bị ném lên bàn bên cạnh Tô Hoài, Tô Hoài ngẩng đầu thì nhìn thấy Lương Vân.

Lương Vân là bạn thân nhất của Tô Nguyệt, thành tích học tập của Tô Nguyệt không tốt lắm, nhưng thành tích của Lương Vân lại không tệ, có thể đi vào lớp tăng cường cũng không bất ngờ.

"Tránh ra, tôi muốn ngồi vị trí này của cậu." Lương Vân đứng ở bên cạnh bàn Tô Hoài, hiển nhiên nói.

Lúc học trung học cơ sở, Tô Nguyệt và Lương Vân dẫn đầu một đám người bắt nạt Tô Hoài quen rồi, trước giờ Tô Hoài có thể tránh thì tránh, có thể không xung đột thì không xung đột, nếu cô khiến cho Tô Nguyệt không vui, khi về đến nhà sẽ càng khó chịu hơn khi sống cùng một mái hiên với cô ta.

"Tôi cũng muốn ngồi chỗ này, cậu có thể đi tìm chỗ ngồi khác, một lát nữa giáo viên đến sẽ sắp xếp lại." Tô Hoài nhàn nhạt nói.

Chỉ cần không ở trong nhà họ Tô, cô cũng không cần khom lưng khụy gối, nếu đám người Tô Nguyệt tìm tới cô làm phiền, cô sẽ báo cảnh sát, tìm một lần báo một lần.

Lương Vân chắc hẳn không ngờ Tô Hoài dám phản kháng, cười nhạo một tiếng: "Cậu sẽ không tự cho rằng tìm một ông già hơn bốn mươi tuổi thì bản thân có chỗ dựa rồi chứ?"

Trong lớp vốn không ai chú ý náo nhiệt nhỏ ở nơi này, nhưng Lương Vân vừa nói ra lời này, đủ loại ánh mắt đều nhìn sang đây.

Mọi người chẳng qua chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đang trong độ tuổi dậy thì, thích náo nhiệt và hóng hớt, bên cạnh có người có tin tức hot thì thật sự quá hấp dẫn người ta.

Một nam sinh đeo mắt kính sáp lại gần rồi đứng chỗ không xa hai người, chiếm vị trí tốt nhất để hóng hớt.

Há miệng tung tin vịt thì phải chạy gãy chân để bác bỏ tin đồn, Tô Hoài biết rõ đạo lý này, nếu như hôm nay để cho Lương Vân chiếm quyền phát biểu, thì cuộc sống ba năm của cô ở trường trung học sợ là lại lâm vào hoàn cảnh giống như lúc học trung học cơ sở.

"Cậu dựa vào cái gì nói tôi tìm một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi? Nếu như chỉ dùng miệng nói thì tôi cũng có thể nói cậu như vậy." Tô Hoài bình tĩnh nhìn Lương Vân, "Chỉ vì tôi không nhường vị trí này cho cậu, cho nên cậu bịa đặt như vậy để bôi nhọ tôi sao?"

Lương Vân khinh thường hừ một tiếng: "Ai bôi nhọ cậu, cậu tìm hay không thì trong lòng không tự biết à?" Trước kia Tô Nguyệt chỉ cần tùy tiện nói vài câu về Tô Hoài ở trong trường học, những bạn học kia sẽ lập tức xa lánh Tô Hoài, Lương Vân chẳng qua là một lần nữa sao chép quá trình này, cô ta tin tưởng bạn học chỗ này cũng sẽ chán ghét Tô Hoài giống như trước.

"Trong lòng tôi không biết, cho nên xin cậu nói rõ ràng một chút, ví dụ như họ tên người đàn ông tôi tìm là gì, cậu nhìn thấy chúng tôi bên nhau ở đâu, chúng tôi làm gì, cậu có thể nói rõ, tôi không sợ."

Tô Hoài cũng không biết vì sao trước kia bản thân luôn sợ hãi, nhưng bây giờ cô đã có thêm rất nhiều sức mạnh.

Như thể có người chống đỡ sau lưng cô, khiến cô có thể ngẩng cao đầu.

Lương Vân không ngờ chỉ sau một kỳ nghỉ hè, thỏ trắng nhỏ Tô Hoài trước kia lại dám cứng rắn với cô ta, không khỏi nhíu mày: "Tô Hoài, sao cậu không biết xấu hổ như vậy?" Chuyện Tô Hoài tìm một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi là Tô Nguyệt chính miệng nói với cô ta, Tô Nguyệt không nói với cô ta người đàn ông kia là ai, nhưng chuyện này nhất định là sự thật.

Tô Hoài một lần nữa hỏi ngược lại: "Tôi làm sao mà không biết xấu hổ? Nếu cậu không nói rõ, tôi có thể báo cảnh sát nhờ họ xác minh, bây giờ cậu có muốn đi đến đồn công an không? Hoặc là đi tìm giáo viên, tìm hiệu trưởng, để bọn họ thanh minh giúp tôi."

Nam sinh đeo mắt kính nghe rất lâu, không nhịn được nữa, nhìn Lương Vân: "Cậu nói cậu ấy dựa hơi người có tiền, cậu lấy chứng cứ ra đập vào mặt cậu ấy để cậu ấy đừng cãi nữa, nếu cậu không chứng cứ mà còn ở đây ăn nói xà lơ, quả thật cậu ấy có thể báo cảnh sát bắt cậu đấy."

"Cậu là ai?" Lương Vân trừng mắt nhìn cậu ta, "Có liên quan đến cậu sao?"

"Ha, tôi đi đây." Cậu ta chậc một tiếng, "Cậu ngang ngược thật đấy."

"Đúng đấy, nếu có chứng cứ thì cậu lấy ra đi, dựa vào việc há miệng một cái là tung tin đồn con gái, sợ không phải là có bệnh."

"Giống như rắn độc trên mạng, thật sự mở miệng là đến."

"Bản thân cũng là một cô gái, nhưng lại tung tin về con gái như vậy, ghê tởm."

"Còn cho rằng đây là thời cổ đại, há miệng thì có thể hủy hoại cả đời của con gái người ta hả?"

Mấy nữ sinh xung quanh cố ý lớn tiếng thảo luận, mặt Lương Vân đỏ tới mang tai, nhưng không dám ngang ngược như lúc học trung học cơ sở nữa, dù sao cũng là ngày đầu tiên nhập học, người còn chưa quen biết rõ.

Đúng lúc ấy giáo viên đi vào, mọi người nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, Lương Vân hung hăng trừng Tô Hoài, cũng đi tới phía sau ngồi xuống, nam sinh đeo mắt kính tiện thể ngồi xuống bên cạnh Tô Hoài.

Buổi đầu tiên của tựu trường là các loại chuyện vặt, giáo viên kể xong thì bảo mọi người lần lượt tự giới thiệu bản thân.

Nam sinh đeo mắt kính luôn chơi điện thoại di động, sau đó lại nghe một cuộc điện thoại, kề sát đầu lên bàn, nhỏ giọng nói chuyện với người bên kia đầu dây.

"Ở trong lớp chúng ta? Cậu chắc chắn nghe ngóng kỹ rồi chứ?"

"Có thể vào lớp chúng ta thì chứng tỏ chỉ số thông minh cũng tạm được." Chàng trai lén lút ngước mắt lên, bắt đầu quan sát gương mặt của các bạn học trong lớp, "Trông đẹp không? Phải đẹp chứ nhỉ, nếu không cũng không xứng đôi."

"Tên gì?"

"Hai chữ nào."

"Tôi tên là Tô Hoài, Hoài của sông Hoài." Đến lượt Tô Hoài tự giới thiệu bản thân, sau vài câu ngắn gọn, Tô Hoài bèn ngồi xuống, vừa ngồi xuống thì nhìn thấy bạn cùng bàn tạm thời đang dùng một loại ánh mắt như thấy quỷ nhìn cô.

Tô Hoài dời tầm mắt, cảm thấy sau này tốt nhất cách xa nam sinh này một chút, hình như cậu ta rất hóng chuyện.

Chàng trai không chút kiêng kỵ quan sát khuôn mặt cô, sau đó đau răng hỏi cô: "Cậu lặp lại lần nữa, cậu tên gì?"

Tô Hoài mím môi mở sổ ghi chép đưa tên cho cậu ta xem.

Tô Hoài, Tô của Tô Châu, Hoài của Tần Hoài.

Ừ, tìm được rồi.

Chính là hai chữ này.

Trông đẹp không?

Tạm thời không có thời gian đánh giá.

Chàng trai đập bàn đứng dậy, bên trong phòng học yên tĩnh, chàng trai xoay người trừng mắt nhìn nghiêng Lương Vân ở phía sau.

Ông lớn nhà cậu, ngày đầu tiên nhập học, người phụ nữ là cậu đã há miệng cắm sừng cho đại ca thân yêu của tôi, xem như tôi chết rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment