"Không phải như vậy!"
Không biết vì sao, Tạ Kỳ An lại đột nhiên ngắt lờita.
Giọng điệu gấp gáp.
Đôi mắt hắn thoáng ửng đỏ.
Nhưng khi thấy ta ngẩn ra nhìn hắn, hắn lại cứng đờ, im bặt.
Ánh mắt dừng lại trên vết sẹo bên má ta.
Hắn quay mặt đi.
Hắn đưa tay ra, động tác cứng nhắc và xa lạ, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo ấy.
Mím môi, nhẹ giọng cam đoan với ta
"A Thư mới là thê tử của ta.
"Ta sẽ giúp nàng chữa lành vết sẹo này.
"Ta cũng sẽ đối xử với nàng thật tốt, thật tốt."
Những lời này Tạ Kỳ An đã nói rất nhiều lần.
Sau mỗi lần ân ái.
Sau mỗi lần hắn chuẩn bị tích góp bạc để đưa ta rời đi.
Nghĩ lại, so với lời hứa hẹn, những câu ấy giống như một sự nhắc nhở thì đúng hơn.
Ta quay đầu đi, né tránh ánh mắt hắn, giọng điệu thản nhiên:
"Thật ra cũng không sao, ta đã quen rồi."
"A Thư."
Tạ Kỳ An nhíu mày.
Mặc kệ động tác quá mạnh khiến vết thương nứt ra, hắn vẫn vô thức siết lấy tayta
Nhìn thẳng vào mắt ta, từng chữ như khắc sâu:
"Ta sẽ chữa lành vết thương trên mặt nàng.
"Chờ thêm một thời gian, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
Ánh mắt hắn rõ ràng mang theo sự nôn nóng.
Bàn tay nắm lấy ta siết chặt đến mức đau nhói.
Ta nhìn hắn thật lâu.
Đợi đến khi ánh mắt hắn dần dần lộ ra vẻ sốt ruột,ta mới nhẹ nhàng cong môi cười với hắn.
Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, mang theo sự trấn an.
"Được."
Vậy là Tạ Kỳ An thở phào một hơi.
8.
Nhưng cuối cùng, Tạ Kỳ An vẫn thất hứa.
Hai ngày trước đại hôn, hắn mang theo đại tiểu thư của phủ Quốc công bỏ trốn.
Vậy là ta bị liên lụy.
Người của phủ Quốc công giận dữ trách phạt, từng chiếc gậy cao vút giáng xuống người ta mà không hề do dự.
Đau.
Toàn thân đau đến mức không thể thở nổi.
Cô của ta lao đến cầu xin, thậm chí còn muốn ôm lấy ta để chắn đòn, nhưng tất cả đều bị ngăn lại.
Bà vừa khóc vừa hét lên:
"Con nói cho bọn họ biết Tạ Kỳ An đang ở đâu đi!
"A Thư, dù hắn có tốt đến đâu, chẳng lẽ con vì hắn mà ngay cả cô ruột cũng không cần nữa sao?"
Ta cố gắng nở một nụ cười yếu ớt với cô.
Trong lòng nghĩ, thực ra ta cũng muốn biết hắn đang ở đâu.
Nhưng ta không biết.
Ta thậm chí không biết hắn rời đi từ khi nào.
Nhưng không ai tin ta cả.
Họ đều cho rằng ta đang cố bảo vệ hắn.
Ta còn muốn nói rằng, Tạ Kỳ An thực ra cũng không phải là người tốt đến vậy.
Chẳng qua hắn từng cứu ta một mạng.
Chẳng qua hắn từng thay ta dạy dỗ những kẻ nhạo báng và sỉ nhục ta
Rồi hắn nói với ta:
"A Thư không xấu, xấu là bọn chúng."
Nhưng hiện tại, tất cả những ân tình đó ta đều đã trả hết.
Trong cơn đau thấu xương, ta chợt nhớ ra rằng, đây không phải là lần đầu tiên Tạ Kỳ An bỏ rơi ta
Thì ra, những gì ta từng cho rằng chỉ là ảo giác khi phát sốt, lại đều là sự thật.
Chỉ là lần này, ngay cả bóng lưng hắn ta cũng không thấy được nữa.
Toàn thân ta đẫm máu.
Người của phủ Quốc công vốn nghĩ ta là thê tử của Tạ Kỳ An.
Chắc chắn hắn sẽ không nhẫn tâm nhìn thê tử của mình bị tra tấn như vậy.
Nhưng bọn họ đã lầm rồi.
Dù ta có bị đánh đến mức hơi thở thoi thóp, Tạ Kỳ An cũng không hề xuất hiện.
Cuối cùng, thấy ta đã không còn động tĩnh, Chu Quốc công lạnh mặt hạ lệnh:
"Vứt vào đống xác c/hết."
Mùi hôi thối của t.h.i t.h.ể trộn lẫn với mùi m.á.u tanh nồng.
Cho đến khi có tiếng chim lạ kêu lên giữa màn đêm quỷ dị.
Ta gắng gượng một lúc, cuối cùng nghiến răng chịu đựng cơn đau, bò ra khỏi đống xác chế/t đó.
May mắn là, ta vẫn còn sống.
Các người thấy đấy, ta không tin Tạ Kỳ An nữa, vậy mà lại đổi được một con đường sống.
Ta đã bò ra khỏi đó.
Từ nay về sau, ta không còn nợ Tạ Kỳ An điều gì nữa.
Ta cố gắng nhếch môi cười.
Nhưng toàn thân vẫn đau như bị xé rách.
Trong phút chốc lịm đi, ta chỉ kịp nhìn thấy một bóng người.
Lần tiếp theo mở mắt ra, ta đã ở trên xe ngựa.
A Lâm, người vẫn luôn được cô và Tiểu Điệp khen là thật thà chất phác, lúc này lạnh lùng gi/ết sạch bọn cướp đường.
Thấy ta tỉnh lại, hắn không quay đầu mà chỉ nói dửng dưng:
Vịt Trắng Lội Cỏ
"Ta đã đốt căn phòng của cô, không để lại thứ gì."
Ta gật đầu.
Những thứ đáng giá, ta đã sớm mang theo.
Bao gồm cả số bạc mà Tạ Kỳ An từng dốc sức tích cóp.
A Lâm hơi dừng lại, sau đó nói tiếp:
"Tạ Kỳ An đã trở về, với thân phận Thập Cửu Hoàng tử."
Năm đó, khi biến cố cung đình xảy ra, vị hoàng tử thứ mười chín được Hoàng đế sủng ái nhất đã bị kẻ gian bắt cóc, từ đó biệt tăm biệt tích.
A Lâm từng nói với ta rằng, Tạ Kỳ An chính là vị hoàng tử ấy.
Ta cười nhạt:
"Hắn trở về làm vị hoàng tử cao cao tại thượng của hắn, hẳn là sẽ không bận tâm chuyện ta lấy đi số bạc mà hắn đã tích cóp bao năm."
Ta thản nhiên nói, trong lòng cảm thấy Chu tiểu thư kia thật sự có phúc.
A Lâm: "Hắn đã đào bới trong đống xác rất lâu, đến mức hai bàn tay đều nhuộm đỏ máu, vừa đào vừa nói rằng phải tìm được cô."
Ta giật mình:
"Chẳng lẽ hắn phát hiện ta đã lấy bạc của hắn? Nhưng ta đâu có ở trong đống xác đó."
A Lâm: "... Ta đã tìm một t.h.i t.h.ể khác để thay thế cô.
Tạ Kỳ An tin rồi.
Người của triều đình cũng tin rồi."
Giống như ta trước đây không biết Tạ Kỳ An là Thập Cửu Hoàng tử.
Hắn hẳn cũng chưa từng nghĩ rằng, ta chính là di mệnh hoàng thất mà triều đình vẫn luôn truy tìm.
Dù chỉ là một công chúa bị thất sủng trong lãnh cung.
A Lâm lại nói:
"Hắn không màng ai can ngăn, ôm lấy t.h.i t.h.ể đó trở về, nói rằng cô là thê tử của hắn.
"Nói rằng hắn đã hứa sẽ đưa cô rời khỏi đây."
Ta im lặng rất lâu.
Mãi sau mới cười, khẽ đung đưa chân, thở dài:
"Nhưng mà, A Thư đã ch/ết rồi.
"Con chế/t rồi thì sữa mới về, vậy tính là gì đây?"
A Lâm không nói gì nữa.
9.
Từ góc nhìn củaTạ Kỳ An
Tạ Kỳ An đã trở lại vào ngày thứ tư.
Hắn lẽ ra đã phải trở lại sớm để đưa A thư đi, nhưng lại vì Chu Tống Tuyết đột nhiên ốm nặng mà phải đồng ý ở lại thêm chút nữa.
Lúc đầu,Tạ Kỳ An còn chút do dự. Nhưng ngay lúc Chu Tống Tuyết bật khóc và hỏi: "Ngươi không phải đã hứa sẽ luôn bảo vệ ta sao?" thì hắn bất chợt nhớ lại một đêm mưa cách đây nhiều năm.
Một tiểu thư quý tộc của Quốc Công phủ đã ban cho một cậu bé ăn xin một chiếc bánh cứu mạng.
Người đó còn nhân từ nói rằng nếu cậu bé sống sót, sẽ cho cậu một con đường sống.
Và cậu bé đó đã được đưa đi, cuối cùng trở thành thị vệ của Chu Tống Tuyết.
Cho đến gần đây, khi nhớ lại ký ức, hắn mới biết được thân phận thực sự của mình.
"Kỳ An."
Chu Tống Tuyết nhẹ nhàng ngước nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt, ánh mắt trước đây chưa từng chú ý đến hắn giờ đây chỉ tập trung vào hắn
Nàng ta hiếm khi yếu đuối hỏi: "Ngươi có hối hận vì đã đưa ta đi không?"
Giọng nói run rẩy.
Đây vốn là cảnh tượng màTạ Kỳ An luôn muốn nhìn thấy. Lẽ ra hắn phải vui mừng.
"Ngươi ở lại với ta một chút được không?"
Nhưng không hiểu sao, hắn lại nghĩ đến A thư.
Khi A thư ốm, nàng cũng mong hắn ở lại bên cạnh. Nhưng A thư rất hiểu chuyện. Nàng ấy không như Chu Tống Tuyết, khi thấy hắn có vẻ rời đi là nổi giận.
Ngay cả khi bệnh, A thư cũng rất cẩn trọng, sợ sẽ gây phiền hà cho người khác.
"Tạ Kỳ An!"
Thấy hắn im lặng lâu, Chu Tống Tuyết bắt đầu nổi giận, giọng nói càng lúc càng cao.
Lúc này,Tạ Kỳ An lại nhớ đến A thư, khi hắn bỏ đi, chắc chắn nàng cũng đã giận.
Nhưng A thư hiền lành, nàng sẽ không tính toán với hắn những chuyện đó.
Từ lúc đó,Tạ Kỳ An vẫn tiếp tục suy nghĩ về A thư, nghĩ rằng nàng sẽ không vì hắn mà giận dữ.
Hắn cứ mãi suy nghĩ, mãi đến khi, hắn không thể ngờ được rằng hắn không có cơ hội giải thích gì cả.
Căn nhà trước kia giờ đã hóa thành tro bụi.
A thư đã bị đánh ch/ết, vứt trong đống xác ch/ết.
Tạ Kỳ An không nhìn những người đang hoảng loạn quỳ xuống đất.
Hắn cũng không quan tâm đến việc cô ruột của A Thư mắng mỏ hắn một cách dữ dội.
Một lúc lâu sau, hắn mới như bừng tỉnh.
Hắn đã đào lâu trong đống xác, tay hắn dính đầy máu.
Cuối cùng, hắn tìm thấy A thư trong một góc.
Ở khu vực này thường có chó hoang lang thang.
Gương mặt A thư bị cắn đến nát bét, t.h.i t.h.ể cũng bị tàn phá.
Tạ Kỳ An không tin. Nhưng tất cả mọi người đều khẳng định đó là A thư.
Họ nói A thư hôm đó mặc bộ đồ này, và họ chứng kiến nàng ấy qua đời.
Tạ Kỳ An vẫn không tin.
Cho đến khi một chiếc trâm ngọc xanh rơi ra từ tay A thư, vỡ thành nhiều mảnh trên đất.
Cả người hắn cứng lại.
Đó là món quà đầu tiên hắn tặng cho A thư.
Nhưng A thư chưa bao giờ đeo nó.
Nàng chỉ cất nó đi như một báu vật, và rồi cười nói: "Dù ch/ết, ta cũng sẽ bảo vệ chiếc trâm này."
Nhưng A thư đã c/hết.
"A thư, chiếc trâm đã vỡ rồi."
Tạ Kỳ An nhẹ nhàng ôm lấy thi thể, rồi như mất hồn, hắn áp sát nàng, thì thầm: "Nàng đã nuốt lời rồi."
Người dưới quyền cố gắng khuyên nhủ hắn.
Tạ Kỳ An không biểu lộ vui buồn: "Ta đã bảo các người phải bảo vệ nàng ấy."
Người dưới quyền mặt cứng lại.
Cuối cùng, một người mới ngập ngừng mở miệng: "Thưa Hoàng tử, cô ta chỉ là một cô gái nông dân thôi!"
Mọi người đều nghĩ A thư không xứng với một Hoàng tử như hắn
"Hiện giờ tình hình đang khẩn cấp, các Hoàng tử khác đang để mắt tới ngài, ngài không thể vì cô ta mà làm hỏng kế hoạch."
Mọi người đều khuyên hắn phải nghĩ đến đại cục.
Tạ Kỳ An hiểu điều đó.
Vì vậy, hắn chỉ đem A thư trở về, rồi ra lệnh chế tạo một chiếc quan tài băng.
Ngoài ra, hắn không có gì khác thường.
Trên đường trở về, hắn gặp nhóm thủy tặc uống rượu.
Từ miệng những tên thủy tặc này, hắn mới biết rằng lần chìm nước trước của Chu Tống Tuyết không phải là một tai nạn.
Nàng ta đã mua chuộc những tên thủy tặc này.
Nàng ta muốn A thư ch/ết trong tai nạn đó, nhưng lại không muốn làm hỏng thanh danh của mình.
Nàng ta thậm chí muốn A thư bị hủy hoại danh dự.
"Nhưng đó là một con quái vật!"
Tên thủy tặc say xỉn nhổ một cái, rồi cười lớn: "Ai mà lại thèm nhìn một con—"
Chưa nói hết câu, hắn đã bị Tạ Kỳ An đ.â.m một nhát kiếm.
"Xử lý cho tốt."
Tạ Kỳ An không biểu lộ cảm xúc.
Mọi người đều nghĩ rằng hắn đang bảo vệ tiểu thư Quốc Công phủ.
Có người dưới quyền thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ nói: “Ta đã biết, cô ta với Hoàng tử đâu có quan trọng gì đâu!"
Tạ Kỳ An nghe thấy.
Hắn chỉ cúi mắt, tiếp tục lau kiếm.
Vết thương trên tay hắn đã dùng thuốc tốt, giờ gần như đã lành.
Giống như một người đã ch/ết, rồi sau đó sẽ có người khác tốt hơn.
Chức vị đó sẽ luôn có người muốn chiếm lấy.
A thư thực sự không quan trọng.
Tạ Kỳ An nghĩ thầm.
Nhưng ánh mắt hắn trở nên tối tăm.
Như mây đen cuồn cuộn, không ai có thể nhìn thấy được bên trong.
10.
Ta mở một quán trọ ở biên giới phía Bắc.
Quán trọ qua lại nhiều khách, và ta luôn có thể nghe được những câu chuyện thú vị.
Ví dụ, tiểu thư Quốc Công phủ ngày xưa không phải là chạy trốn hôn sự, mà là khi đi đến chùa cầu phúc cho hôn phu thì gặp phải bọn cướp.
Mặc dù không bị thương nặng nhưng nàng ta đã bị hoảng sợ, vì vậy mà ảnh hưởng đến ngày thành hôn
Ví dụ như, Hoàng đế yêu thương nhất là (Hoàng tử thứ mười chín, sau khi trở về, hắn trở thành cái gai trong mắt các Hoàng tử khác. Nhưng chỉ trong bốn năm, hắn đã ngồi lên vị trí đó.
Cũng như gần đây, triều đình đã thu hồi lệnh truy nã những kẻ thuộc phe cánh của triều đại cũ, nghe nói là chính sách mới của hoàng đế mới.