Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

Chương 14

Thu lại vẻ mặt yêu mị, Tư Đồ đại mĩ nhân quay sang lườm anh, ngón tay thon dài trắng nõn đưa ra trước mặt Nam Cung Tử Hàn một tờ giấy note trong đó có viết.

"Tử gia hết thương Tiểu Ảnh rồi, để Tiểu Ảnh bỏ nhà ra đi, sẽ không theo Tử gia về Mĩ nữa. Nhưng mà nếu Tử gia hối hận muốn Tiểu Ảnh quay về bên Tử gia thì cũng đơn giản thôi, cho người ta chơi cổ phiếu tiếp đi, người ta hứa sẽ không đem phiền phức đến cho Tử gia đâu. Người ta hứa sẽ ngoan mà, nếu muốn tìm người ta thì đến địa chỉ người gửi cho Tử gia, yêu Tử gia nhiều lắm, moa moa."

Nam Cung Tử Hàn: "..." Khâm phục cái tiểu chi tử nhà em đó Tử gia.

Âu Dương Uyên Ngôn: "..." Nhà cô cũng thật độc đáo quá đi, nghe Tử gia oách chết đi được, cô mà là nam nhân nữ nhân chỉ hận không không thể nhào vào lòng cô.

Nữ nhân ngồi lên ghế sofa thở dài sau đó lại lườm Nam Cung Tử Hàn: "Từ lúc anh ta gọi tôi là Tử gia, nhóc con dễ thương kia liền học tập theo anh, như Âu Dương chủ tịch nói nó nói gọi như vậy nghe oách chết đi được. Lúc đó tôi thật sự xúc động đến mức muốn một tay đập chết anh ta. Nhưng giờ có Âu Dương tiểu thư nói oách, nể mặt cô ấy sau này anh có thể tiếp tục gọi tôi là Tử gia."

Nam Cung Tử Hàn: "..." Nhớ không lầm là em đã rút khỏi giới an phận thủ thường rồi còn gì?! Sau có thể vì nữ sắc mà sớm thay đổi?

"Tiểu Ảnh đâu?"

"Nó đang chơi trong phòng anh."

"Thế tôi...?"

"Cứ tự nhiên."

  Nam Cung Tử Hàn mở cửa phòng, trước mặt cả ba là cục bông nhỏ đang nằm ngủ ngon lành trước mặt bé là dãy cổ phiếu trong đó Bất Động Sản Nam Cung tăng đến 2%.

  Nữ nhân khí chất phi phàm hô mưa gọi gió trong ngàng giải trí giờ phút này lại bất lực thở dài: "Đó là lý do tôi không thích cho nó chơi cổ phiếu, đối với một đứa trẻ nhạy cảm như Tiểu Ảnh thì cực kì hại não."

  Anh nhìn Tử Đồ đại mĩ nhân khẽ hắng giọng có chút mất tự nhiên, mà cục bông nhỏ cũng thật thà quá đi, anh kêu nhóc giúp anh 1% nào ngờ nhóc con này lại khuyến mãi cho anh thêm 1%, đúng là cục bông nhỏ dễ thương mà, nhưng làm anh có chút áy náy.

Sau khi Tử Đồ tiểu thư đưa Tiểu Ảnh đi, không khí giữa hai người lại bắt đầu ngột ngạt khó, Uyên Ngôn chỉ biết ngồi bất động trên ghế sofa, còn anh thì lại đọc báo uống càfe như mỗi ngày bình thường.

  Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại bắt máy, đối phương là một người bạn cũ của cô ở trường đại học lúc cô ở Anh tên là Thương Nguyệt Nghiêm Linh, nhờ cô ấy mà Uyên Ngôn mới có một cái cớ hoàn hảo để rời đi, chứ nếu còn ngồi ở đây thêm một giây nào nữa thì chắc chắn cô sẽ bị cái không khí chết tiệt này đè cho ngạt.

Âu Dương Uyên Ngôn hít một hơi bình tĩnh nói sau đó đem theo túi sách đi ra ngoài: "Em có hẹn với bạn."

  Cô không có can đảm để quan sát biểu tình trên gương mặt anh, cảm giác bất an quấy nhiễm mấy ngày qua đã làm cho cô quá mệt mỏi rồi.

Nam Cung Tử Hàn nhìn cánh cửa khép lại, không khí lại chìm vào yên tĩnh, tay anh vo nát tờ báo lại nhưng sắc mặt lại hết sức bình tĩnh.

Đến gần quán bánh ngọt nhỏ gần sông cô thấy Nghiêm Linh đang ngồi thất thần ngay bờ sông, Uyên Ngôn nhanh chóng đi lại sau đó ngồi xuống.

"Hẹn mình gặp riêng thế này không biết Thương Nguyệt đại tiểu thư gặp phải chuyện gì?" Uyên Ngôn nhìn đối phương không có cảnh giác đành nói đùa với cô ấy một chút cho không khí bớt nặng nề đi.

Người đối diện ngẩn mặt lên, ánh mắt u buồn, Uyên Ngôn để ý kỹ tuy cô ấy có mặt áo cao cổ nhưng vẫn không thể che đi được những dấu hôn xanh tím.

  Uyên Ngôn cũng có chút ngạc nhiên, Nghiên Linh là một cô gái có cá tính mạnh, hoạt bát lại vui vẻ, vì sao thoáng chốc lại tiều tuỵ thế này? Nhất là tộc Thương Nguyệt lớn mạnh như vậy, sao cô ấy có thể...cái loại sự tình kia chứ? Cô thật có chút không dám tin, Uyên Ngôn nhíu mày nhìn người trước mặt so với quá khứ để xác nhận.

"Bạn bè không vòng vo, mình mong cậu có thể giúp mình thu mua công ty phần mềm Flating của Khâm Tử Huân, nếu không anh ấy nhất định bị chồng mình ép chết."

Giọng của Nghiêm Linh vạn phần bất đắt dĩ cùng với run sợ không nói nên lời, Âu Dương Uyên Ngôn càng ngạc nhiên hơn, cô ấy là đại tiểu thư của Thương Nguyệt Gia muốn gì chẳng có vì sao lại phải bí nước tới cầu cạnh cô? Chẳng phải cô ấy còn được thừa kế lại tập đoàn Thương Nguyệt sao? Chẳng lẽ đã có chuyện gì rồi?

"Cậu... Mà Khâm Tử Huân là ai? Có quan hệ với cậu đến mức bị chồng cậu ép chết?"

Uyên Ngôn đầy sự tò mò không biết nên bắt đầu như thế nào, chuyện này không phải như cô muốn là được. Âu Thị khi qua một dự án sát nhập, hay hợp tác lúc nào cũng phải trải qua những cuộc họp hội đồng căng thẳng cho nên không phải muốn giúp là được, với lại chính cô năm ngoái còn gay gắt phản đối Nguỵ Tổng thu mua công ty phần mềm Ala, giờ mà lại mua Flating khác gì trò cười cho thiên hạ.

"Tử Huân...với tớ chỉ là một người bạn, nhưng tớ không hiểu tại sao chồng tớ lại hành động như vậy? Anh ấy nghi tớ với Tử Huân có gian tình...cho nên mới đối với tớ như vậy...mới đối với Tử Huân như vậy."

Thương Nguyện Nghiêm Linh có chút khó khăn ngắt quãng nói không giấu được sự sợ hãi run rẩy, Uyên Ngôn nghe cũng hiểu được đại khái, đây mà là hôn nhân hạnh phúc sao?

  Đây là cuộc hôn nhân mà bạn cô tự hào, hãnh diện sao?

  Đây là cuộc hôn nhân mà để bạn cô phải đi cầu cạnh giúp đỡ cho người khác sao?

  Rốt cuộc là chồng cô ấy đang nghĩ gì thế? Nghiên Linh là một cô gái tốt, anh ta...lại đối với Nghiêm Linh như vậy, khác nào tạt vào mặt cô ấy một cái chứ?!

"Nói thật cho mình biết, cậu...mấy năm nay sống như thế nào?"

Đối phương nghe câu hỏi nghiêm túc của cô, ánh mắt có phần né tránh, Uyên Ngôn nắm chặt tay cô gái trước mặt không cho cô cơ hội né tránh. Nghiêm Linh bất đắt dĩ nhắm mắt lại, nhíu mày, giọng nói đau thương.

"Chồng tớ...là con trai ruột của Thương Nguyệt tộc, cha mẹ lúc đó đi xem bói, thầy bói nói anh ấy có tướng khắc cả gia đình, nên cha mẹ trong lúc hoảng sợ đã.... Mang anh ấy tráo với tớ, nếu đúng thì tớ là họ Đông Phương chứ không phải Thương Nguyệt. Cậu nói xem có buồn cười hay không?! Khi tớ yêu anh ấy, vì anh ấy mà bỏ những mối tốt do ba mẹ sắp đặt, nhưng kết quả là anh ấy biết từ trước, lấy tớ rồi chiếm cả tập đoàn. Anh ấy đang báo thù sự tàn nhẫn khi ấy của cha mẹ, anh ấy nói sẽ trước mặt cha mẹ tớ huỷ hoại Thương Nguyệt tộc, huỷ hoại tớ...."

"Gì...gì chứ???"

Âu Dương Uyên Ngôn mắt trợn to lên không thể tin được, giọng nói có chút hoảng sợ, đây....chuyện này, cũng quá lớn rồi, thật sự không ai có thể tiếp nhận được.

  Loại chuyện như phim truyền hình này thật sự có thể xảy ra trên đời sao? Ngẫm lại mới thấy chuyện của cô còn có khả năng thì sao chuyện của cô ấy lại không được...nhưng lại làm cô hoảng sợ một phen, cũng quá cẩu huyết rồi đó. Nghiêm Linh trước mặt cô không còn cầm được nước mắt, tay vô thức níu cổ áo chặt hơn.

Uyên Ngôn đi sang bên cạnh ngồi xuống, vỗ vai an ủi Nghiêm Linh, dịu dàng khuyên bảo. Cô nghĩ nếu chồng cô ấy còn tiếp tục trước mặt cô ấy làm những chuyện quá đáng thì có lẽ...cô ấy sẽ điên mất: "Cậu.... Nếu được, ly hôn đi, tớ thấy cậu không chịu được nữa rồi."

  Nhưng người ngồi cạnh không nói gì chỉ cắn môi lắc đầu liên tục, những giọt nước mắt như trân châu ngọc rơi xuống tay cô.

Giọng cô ấy đa phần hoảng sợ, run rẩy, lí nhí, ngắt quãng đến đáng thương, tay càng níu chặt cổ áo hơn, nước mắt không kìm nén được rơi nhiều hơn.

  Giờ trước mặt bạn thân Nghiêm Linh như không thể giấu được cảm xúc nữa: "Nếu tớ ly hôn... Anh ấy, nhất định sẽ huỷ hoại ba mẹ mất.... Tớ không thể...không thể..."

"Ba mẹ? Ba mẹ nuôi? Hay ba mẹ ruột?" Âu Dương Uyên Ngôn nhíu mày, vừa lấy khăn giấy ân cần lau nước mắt cho Nghiêm Linh, nếu được cô nhất định phải tìm cách giúp cô ấy.

  Chuyện này đi quá xa rồi, rõ ràng anh ta muốn trả thù gì thì cũng không nên nhắm đến người vô tội như Nghiêm Linh.

"Cả hai!"

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên phía sau làm cho Uyên Ngôn không tự chủ run lên, từ lúc vào thương trường đến giờ cô rất ít khi gặp phải những người có khí chất như vậy.

  Trừ Thần ca, Nam Cung Tử Hàn ra rất ít ai có được khí chất làm cho người khác không rét thì run như vậy. Thương Nguyệt Nghiêm Linh ngồi cạnh cô người cứng đờ lại, tay siết thành quyền, tay cô ấy siết mạnh đến nỗi làm lộ các đốt xương trắng, vẻ mặt căm phẫn.

"Tôi không ngờ em lại vì một thằng đàn ông mà đem chuyện nhà kể cho người lạ nghe, tôi mới đi công tác một chút mà đã thế rồi. Thương Nguyệt đại tiểu thư cũng quá thoải mái đi, càng lúc càng không biết giới hạn là gì. Đứng lên, quay về!"

Uyên Ngôn thận trọng quan sát người đàn ông đang di chuyển cho đến khi dừng lại bên cạnh Nghiêm Linh, anh ta vừa nói vừa cười lạnh thập phần khinh bỉ người khác.

  Nhưng cô có thể cảm nhận được khi anh ta nhấn mạnh cụm từ "càng lúc càng không biết giới hạn" thì người cạnh cô khẽ run rẩy, không dám nói gì chỉ biết cuối gầm mặt xuống, tay trái vô thức siết chặt cánh tay phải của cô.

Anh ta nhìn thấy hành động của Nghiêm Linh, mày kiếm nhíu lại vẻ mặt nghiêm túc thu lại vẻ cười cợt tỏ ý không vui, lạnh giọng nhấn mạnh một lần nữa ra lệnh: "Đứng lên, quay về!"

Âu Dương Uyên Ngôn không hài lòng về thái độ này của anh ta, rõ ràng Nghiêm Linh là vợ của anh ta, tại sao lại có thái độ này chứ? Uyên Ngôn tính thay bạn phản bác, nhưng khi chuẩn bị nói thì anh ta nhìn cô, ánh mắt âm u sâu thăm thẳm, cô thấy được sự tức giận, bất lực, bất cần trong đó.

  Người Uyên Ngôn cứng lại quên cả phản xạ, ánh mắt đáng sợ kia....giống y như người đó lúc tức giận mà không biết phát tiết ở đâu, như thể chỉ cần có người ngăn cản là sẽ gϊếŧ chết người đó, chân cô bắt đầu mềm nhũn ra, cảm giác sợ sệt của một năm trước vây hãm cô.

Đột nhiên cánh tay nhỏ bé níu cô lại, giọng nói run rẩy: "Về...về thôi, cô ấy...chẳng qua chỉ hỏi thăm tôi."

  Người Uyên Ngôn vẫn bất động, cô chỉ biết trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé yếu đuối run rẩy rời đi, sau khi Thương Nguyệt Nghiêm Linh rời đi, người đàn ông đó mới nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh như băng không có một tia cảm xúc, hay đúng ra anh ta không thèm để cô vào mắt: "Đừng can thiệp vào chuyện người khác."

  Sau đó đi thẳng về hướng của Nghiêm Linh nơi chiếc BMW đen tuyền đang đậu.

Âu Dương Uyên Ngôn lúc này mới bình tĩnh lại được, tay cô cầm ly nước run rẩy đến độ những viên đá trong ly nước va chạm tạo thành tiéng rất "rắc rắc" liên tục. Cô có thể nhìn thấy ánh mắt của người đó, y như ánh nhìn của anh ấy, như thể người sai là Nghiêm Linh và cô? Ánh nhìn đó như tố cáo bọn họ sai. Nhưng đến tận giờ phút này, cô vẫn không hề biết rốt cuộc là ánh mắt của anh nói cô sai điểm nào.

Âu Dương Uyên Ngôn lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, chưa đến mười giây sau bên đầu giây bên kia đã truyền đến một giọng nói trầm thấp dễ nghe, gọi tên cô làm tim cô vô thức đập nhanh lên mấy nhịp.

"Uyên Ngôn."

"Anh... Anh...có thể... Bất Động Sản Nam Cung có thể thu mua công ty phần mềm Flating được không?"

  Âu Dương Uyên Ngôn nhẹ giọng có chút do dự đây là lần đầu tiên cô can thiệp vào chuyện làm ăn của anh, người đàn ông khí chất kia cô chọc không được hay nói đúng hơn là không dám chọc vào nếu anh ta thực sự trả thù Âu Thị...có khi cô không thể chống lại được, nhưng nếu là Nam Cung Tử Hàn thì có lẽ sẽ có cơ hội.

Đầu dây bên kia ngừng một lúc lâu: "Lý do?"

"Tại vì...tại vì...." Cô không biết phải nói thế nào cho anh hiểu cả, cô không thể nói là Nghiêm Linh cầu cạnh cô, cô cũng không thể nói là mình rãnh rỗi không có việc gì làm. Đây là một vấn đề lớn, nếu anh trả lời "không" cô cũng có thể hiểu nhưng anh lại hỏi lý do, cô thật không biết phải nói làm sao. Nhưng chỉ có Nam Cung Tử Hàn mới có năng lực bảo vệ cái người bị ép kia thôi.

"Không phải lý do của người cần em giúp, mà là...em cho tôi một lý do để giúp em."

Anh thong thả giọng nói trầm thấp lại vang bên tai cô, nhưng ngược lại Uyên Ngôn như bị lửa đốt, không biết phải thế nào nữa? Lý do? Lấy lý do gì để anh giúp cô?

  Uyên Ngôn như bấn loạn hoàn toàn, mày liễu nhíu chặt lại, cô không hiểu ý anh. Đầu dây bên kia chưa kiên nhẫn đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời sau đó mới tiếp: "Công ty phần mềm Flaing chọc vào tập đoàn Hoàn Thiên nên sắp bị phong sát, em hiểu chứ? Cái giá cho chuyện này không nhỏ đâu."

"Ý anh....?"

"Muốn tôi giúp, được. Nói vì em là vợ tôi, nói đi, lập tức tôi sẽ mua Flating lại."

Câu nói của anh làm trái tim Uyên Ngôn như muốn vỡ tung ra, cô cắn chặt răng không nói, trong lòng hỗn loạn như có bão.

  Chỉ cần cô nói cô là vợ anh thì anh sẽ giúp sao?

  Chỉ cần nói thôi sao?

  Vì sao chứ?

  Nhưng Nghiêm Linh...thấy cô ấy chật vật, cô không thể không giúp, nhưng vì sao chữ đến cổ rồi mà cô không thể nói ra?

Uyên Ngôn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức bình tĩnh để nói, người bên kia vẫn kiên nhẫn chờ cô: "Tôi...tôi...tôi là...."

"Không cần nữa, chuyện đó tôi sẽ suy nghĩ."

Nam Cung Tử Hàn bên kia lạnh giọng ngắt quãng sau đó tắt máy, làm cô không hiểu gì cả, nhưng áp lực kia như không cánh mà bay, cô uống hết ly nước trên bàn sau đó trả tiền rồi thất thiểu rời đi.

  Không biết cô đi bộ đến tận những đâu, câu nói đó của anh vẫn cứ theo cô, chỉ nhận làm vợ thôi có gì to tát? Nhưng sao lúc đó cô không thể nói?

Nếu anh muốn nghe vì sao lại ngắt quãng?

  Uyên Ngôn mệt mỏi đi cho đến tận nhà, cô mở ra, nhà tối om không có bóng người, chắc anh có tiệc xã giao, cô mệt mỏi đi vào phòng ngủ, nằm lên giường nhắm mắt lại. Chuyện hôm nay thật sự quá sức chịu đựng rồi, tại sao lại càng lúc mọi chuyện lại càng vượt quá tầm kiểu soát của cô chứ?

Bình Luận (0)
Comment