Chinh Chiến

Chương 104

Trương Thế Nhân nhìn hình ảnh quỷ dị trước mặt, tim khó nén được bắt đầu đập nhanh hơn, lúc này hắn cảm thấy bản thân mình giống như đưa thân vào bức hình tạm dừng trong ti vi. Sự rung động mà loại cảm giác này mang lại khó có thể dùng lời nói mà miêu tả được, nhất là, lúc này hắn không phải là một quần chúng, không phải là một người xem không có chút quan hệ.

Hơn một trăm tên biên quân tinh nhuệ ở trong hành lang kia, tu vị cao thấp không đồng đều, nhưng bọn hắn không thể tránh khỏi sự bất động được bày ra này, họ giống như một bức tượng điêu khắc đứng yên tại chỗ. Thậm chí Trương Thế Nhân có ảo giác, nếu có người xuất hiện và ấn phím tạm dừng, khi hình ảnh trở lại bình thường, tất cả… những người này có thể sẽ té xuống, sau đó biến thành bã vụn đầy đất hay không.

Không chỉ biên quân, kể cả tiểu nhị, kế toán, khách nhân khác của Khách Thắng Cư, kể cả bọn người Vương Định ở lầu hai.

Quỷ dị nhất là ở chỗ động và bất động lại dung hợp với nhau, bị làm cho bất động chỉ là con người.

Khí nóng từ trên ấm trà vẫn còn bốc lên, hơi nước cũng lượn lờ ở phía trên, những cái miếng vải từ quần áo của Mạc Tẩy Đao vẫn còn bay lả tả.

Thời điểm Trương Thế Nhân hướng ánh mắt nhìn về phía Mạc Tẩy Đao, hắn phát hiện người đàn ông cuồng liệt kia đang giãy giụa. Trong lúc mơ hồ cơ bắp trần truồng ở trên cơ thể hắn căng phồng lên, mà trong con ngươi của hắn, một loại quyết ý không chịu thua càng ngày càng đậm. Song không thể nghi ngờ chút nào rằng hắn không thể thoát khỏi cái trói buộc này.

Họa địa vi lao.

Trong lòng Trương Thế Nhân nhớ kỹ bốn chữ này, nhớ thật sâu, khắc vào trong óc.

Lúc trước, khi cùng lão già què nói chuyện, lão già què đã từng nhắc tới bốn chữ này. Lúc ấy Trương Thế Nhân cho rằng đây bất quá là lão già què đang miêu tả một loại trạng thái sống nào đó, hắn căn bản không đoán được việc có người lại có thể đạt tới cái tu vị nghịch thiên này. Cũng chính vì trí nhớ của Trương Thế Nhân vô cùng tốt, cho nên hắn chưa có quên xuất xứ của bốn cái chữ này.

Trác Bố Y.

Ở trong tường đồng vách sắt hơn mười năm, nghiên cứu ra chiêu thức “Họa địa vi lao”.

Mà vào lúc Trương Thế Nhân vẫn còn không tự chủ được khiếp sợ, hắn đã bị một loại khiếp sợ khác lấp đầy nội tâm. Sự bất động ở bên trong Khách Thắng Cư không phải là tuyệt đối, hơi nước vẫn còn bốc lên, mảnh vải vẫn còn bay lả tả… Còn có một người, hắn đẩy cánh cửa của một căn phòng, chậm rãi đi ra. Hắn chắp tay mà đi, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhõm.

Người này đang ở trong “Họa địa vi lao” của Trác Bố Y mà có thể hành động tự do!

Khi nhìn thấy người này, đồng tử Trương Thế Nhân bỗng nhiên thu nhỏ lại.

Người này mặc một bộ cẩm y phổ thông, trên người cũng không có trang sức gì xa hoa hay quý giá. Vô cùng đơn giản, nhưng lại có vẻ ung dung và phóng khoáng. Hắn đi đến lan can ở lầu hai, tay vịn lấy lan can mà nhìn xuống, sau đó chậm rãi lắc đầu, tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu một câu gì.

Trương Thế Nhân không nghe thấy, nhưng hắn lại phát hiện ánh mắt của người kia đột nhiên nhìn về phía cạnh mình. Ánh mắt kia cũng là khiếp sợ, cũng là không thể tưởng tượng nổi. Giống như hắn ta nhìn thấy có một người khác có thể thoát khỏi trói buộc của chiêu “Họa địa vi lao”, giống như trên người Trương Thế Nhân cũng có chỗ làm cho người ta giật mình.

Bởi vì… Trương Thế Nhân đứng rất thẳng.

Thời điểm tất cả mọi người bị làm cho bất động thì họ giữ nguyên tư thế lúc ấy. Có mấy trăm người ở trong Khách Thắng Cư cho nên tư thế có đủ kiểu, thiên kỳ bách quái.

Nhưng Trương Thế Nhân đứng rất thẳng, tay của hắn vẫn còn run nhè nhẹ.

Lúc người nọ mang theo ánh mắt không thể tin được nhìn xem phía này, Trương Thế Nhân bỗng nhiên cả kinh… Bởi vì hắn chợt phát hiện thì ra người có thể hành động tự do không chỉ có người đang dựa vào lan can ở lầu hai kia, còn có một người khác cũng không có hoàn toàn bị làm cho bất động… Đó chính là bản thân hắn.

- Đi lên.

Trương Thế Nhân nghe được nam tử mặc cẩm y ở lầu hai nói nhỏ hai chữ, sau đó hướng về hắn vẫy vẫy tay.

Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, sự thấp thỏm trong nội tâm cơ hồ không kìm nén được nữa. Hắn thử cất bước về phía trước, lại phát hiện hai chân của mình giống như đang mang vào một vật nặng đến cả nghìn cân, nặng nề đến mức khó có thể bước đi. Là rất khó, nhưng không phải không có khả năng. Hắn cắn răng, dùng hết sức giơ chân lên, tuy rằng cái chân ấy chỉ giơ lên trên mặt đất được một tấc, nhưng không thể bàn cãi là nó cũng đủ làm cho rung động.

Âu cũng là do tu vị của Mạc Tẩy Đao cao bao nhiêu thì không ai biết, nhưng ít nhất là cao hơn Trương Thế Nhân rất nhiều, tối thiểu là cao hơn phần lớn người ở trong Khách Thắng Cư, nhưng mà hắn vẫn không thể thoát khỏi trói buộc.

Trương Thế Nhân chỉ bước một bước mà mồ hôi đã đầm đìa.

Người ở lầu hai kia nhìn hắn, sự khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi trong ánh mắt dần dần bị sự hiếu kỳ cùng tán thưởng thay thế. Hắn bây giờ vẫn không có nghĩ đến một tên tiểu nhân vật mà hắn căn bản không thèm chú ý vậy mà có thể mang lại cho người ta nhiều vui mừng như vậy. Vì một tên tiểu nhân vật tầm thường, hắn vặn ngã Thượng Thư Binh Bộ Ngu Đông Lai. Cũng bởi vì tên tiểu nhân vật này, hắn khống chế La Văn – con trai độc nhất của La Diệu, thậm chí còn có thể đạt thành một loại hiệp nghị với La Diệu.

Hôm nay, tiểu nhân vật này lại mang đến vui mừng cho hắn một lần nữa.

Hầu Văn Cực nhìn xem thiếu niên đang gian nan cất bước, nhưng trong nội tâm của hắn đã không hề bình tĩnh như sắc mặt. Hắn nhìn kỹ thiếu niên kia, khóe miệng dần dần nhếch lên.

Hắn vẫy vẫy tay, nói với Trương Thế Nhân:

- Đi lên.

Hắn thật sự muốn nhìn một chút, xem phải chăng thiếu niên kia có thể làm được đến đó. Mặc dù Trác Bố Y không có thi triển “Họa địa vi lao” bằng toàn lực, song dù ở trình độ bây giờ, trong thành Thanh Long cũng không tìm ra được bao nhiêu người có thể thoát khốn. Trương Thế Nhân là một cái phế vật không có tu vị, dựa vào cái gì mà đang giãy giụa ra khỏi trói buộc của Trác Bố Y?

- Bởi vì Áo Vải xuất thủ, việc hôm nay đã không còn thú vị gì nhiều, nhưng không nghĩ tới ngươi lại mang cho ta vui mừng lớn như vậy… Nhóc con, rốt cuộc trong thân thể ngươi có phải cất giấu bí mật gì hay không? Xem ra thu hoạch hôm nay không chỉ là một Tiểu La Tướng quân, còn được thêm một Tiểu Trương Tướng quân ở tương lai?

Hầu Văn Cực dùng thanh âm cực thấp tự nói, sự tò mò ở trong ánh mắt càng ngày càng nồng.

Cùng lúc đó, ở ngoài đầu phố rất xa, Trác Bố Y đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở mắt ra. Hắn vén lên rèm của chiếc xe ngựa, nhìn về phía Khách Thắng Cư.

- Thú vị…

Hắn nhịn không được bật cười, khẽ thở dài, nói một câu:

- Thì ra chúng ta đều nhìn sai rồi.

Ở nơi cách Khách Thắng Cư rất xa, lão già què ngồi ở trong hậu viện Hải Dương Quán, nhìn xem cây gỗ khô mà Trương Thế Nhân cắt đứt trong ngày đó, suy nghĩ xuất thần. Cũng không biết là lão đang nhớ lại cái gì, hay vẫn không có suy nghĩ bất cứ điều gì. Cứ ngồi đến lúc phát ngán, tay lão sờ đến hồ lô rượu. Đúng lúc này, tay của lão đột ngột cứng đờ. Lão không khỏi ngẩng đầu nhìn về một nơi ở phương xa.

- Họa địa vi lao?

Lão lẩm bẩm bốn chữ, thân hình lóe lên, biến mất giữa không trung.





Cho tới nay Khách Thắng Cư đều rất náo nhiệt, nhưng chưa từng có náo nhiệt như hôm nay. Khi Trác Bố Y đi ra khỏi xe ngựa, ba trăm tên mặc áo Phi Ngư được bố trí ở bên ngoài bắt đầu di động. Thần Nhãn Lưu Độc Tú mang theo cả một đoàn thị vệ, phong tỏa hai đầu đường cái trong khoảnh khắc, ngăn cản những người còn lại tràn vào cửa chính của Khách Thắng Cư.

Ngay ở một khắc khi Lưu Độc Tú mang người vào cửa, Trương Thế Nhân đi bốn bước.

Khoảng cách giữa bốn bước hôm nay của hắn không bằng khoảng cách hai bước của ngày thường.

Nhưng mồ hôi đã thấm ướt cả người hắn.

Trương Thế Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua những tên thị vệ mặc áo Phi Ngư đang xông vào Khách Thắng Cư như thủy triều, lại nhìn nam tử mặc áo cẩm y đang đứng vịn lan can ở lầu hai một chút.

Tên thị vệ mặc áo Phi Ngư xông vào Khách Thắng Cư đầu tiên hô lên một câu rất ngu:

- Tất cả mọi người không nên cử động.

Sau đó hắn mới phát hiện mình có bao nhiêu ngốc.

Lưu Độc Tú vào cửa, chỉ thấy được một người đang động. Thế nên hắn định bắt tên thiếu niên mặc quần áo biên quân kia lại. Thế nhưng hắn còn chưa có động thủ thì liền thấy Trấn phủ sứ đại nhân ở lầu hai khẽ lắc đầu với hắn. Vậy là hắn lại lui trở về, phân phó tất cả thủ hạ không nên vọng động.

Bốn bước này cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực của Trương Thế Nhân, hắn muốn buông xuôi.

Nhưng không biết vì sao mà trong lòng của hắn có một loại ý nguyện không cam lòng bị trói buộc rất mãnh liệt. Cái ý nguyện này thậm chí làm cho thần trí của hắn đều bắt đầu mơ hồ. Sau đó… Hai mắt của hắn dần dần trở nên đỏ thẫm.

Từ sau khi gặp sát thủ Nhãn Sở mai phục ở ven đường khi bọn họ còn nửa đoạn đường nữa là đến đế đô, hắn không hề có biến hóa gì như thế trong suốt thời gian qua. Thậm chí ngay cả chính hắn cũng dần dần quên đi loại cảm giác như biến thành ma quỷ này, cho nên có đôi lần nhớ lại chuyện đó, hắn chỉ cảm thấy đó cùng lắm là do lửa giận dâng lên ở trong lòng, mà vì vậy nên hắn nổi điên một chút.

Nhưng mà hôm nay, con mắt màu đỏ tươi xuất hiện lần nữa.

Khi ánh mắt của hắn triệt để biến thành màu đỏ, thân thể của Trương Thế Nhân chậm rãi ưỡn lên thẳng tắp. Hắn cũng không biết đó là cảm giác gì mà giờ này cơ bắp trên người hắn trở nên cứng rắn như nham thạch.

Hắn chợt bước một bước dài về phía trước. Mu bàn chân của hắn đạp lên trên gạch xanh, tạo ra một tiếng “răng rắc” khá nhỏ. Viên gạch xanh cứng rắn bị hắn giẫm đã nứt ra thành nhiều khe hở.

Trương Thế Nhân có hai mắt đỏ tươi giống như một con trâu hoang, bước từng bước một trong “Họa địa vi lao”. Hắn lách qua những binh sĩ biên quân bị giữ bất động, đi lên bậc thang. Bước đi tuy không dễ dàng, nhưng mỗi một bước đều lộ ra sự kiên cố và trầm trọng. Khi hắn đến lầu hai, Hầu Văn Cực nhìn hắn mà thậm chí có một loại xúc động muốn vỗ tay ủng hộ!

Ở trên lầu chót của Kim Khách Trai đối diện Khách Thắng Cư, lão già què ẩn thân ở phía sau nóc nhà, ánh mắt có chút đăm đăm. Hắn không nhìn thấy rõ bộ dáng của Trương Thế Nhân, nhưng hắn cảm nhận được ý chí chiến đấu không muốn khuất phục này ở trên người Trương Thế Nhân. Mà loại ý chí chiến đấu này dường như càng ngày càng trở nên cuồng bạo.

Lão già què nhìn về đối diện, sắc mặt nghiêm túc.

Đi đến cửa ra vào của Khách Thắng Cư, Trác Bố Y nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua nóc nhà của Kim Khách Trai. Nhưng hắn không có bất kỳ biểu thị nào, chỉ hơi dừng lại một lát thì liền bước nhanh vào cửa chính của Khách Thắng Cư. Sau khi hắn vào cửa, Trương Thế Nhân đã đứng ở lầu hai.

Cái tên thiếu niên có hai mắt đỏ ngầu kia thoáng dừng lại bước chân một chút, sau đó lựa chọn tiếp tục tiến lên.

Ngay vào lúc tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ đi đến bên người nam tử mặc cẩm y, bước chân của Trương Thế Nhân lại ngừng lại một lần nữa.

Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Mạc Tẩy Đao, sau đó hắn chậm rãi vươn tay, gỡ cánh tay đang nắm chặt cổ họng của tên Vương Định ra, động tác rất chậm.

Lúc này, không ai để ý đến cánh tay ở trong quần áo của Trương Thế Nhân đã hiện lên một màu đỏ nhạt quỷ dị. Đó giống như máu tươi đang không ngừng cuộn trào ở dưới lớp da của hắn, giống như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể phá vỡ da dẻ của hắn mà dũng mãnh tiến ra.

Hầu Văn Cực khẽ giật mình, Trác Bố Y cả kinh.

Vào thời điểm này, thiếu niên kia còn nghĩ đến việc ngăn cản Mạc Tẩy Đao giết người?

Một giây sau, Trác Bố Y đã đến lầu hai, hắn thò tay ngăn ở trước mặt Trương Thế Nhân.

Lực chú ý của Trương Thế Nhân lập tức bị Trác Bố Y hấp dẫn, hai con mắt màu đỏ chậm rãi quay tới nhìn chăm chú vào mặt Trác Bố Y.

Hắn buông ra cánh tay đang giữ Vương Định của Mạc Tẩy Đao, đột nhiên không hề báo trước mà vung một quyền đánh tới mặt Trác Bố Y!

Ánh mắt Hầu Văn Cực sáng ngời. Thân hình Trác Bố Y lóe lên.

Trác Bố Y thò tay đẩy cánh tay của Trương Thế Nhân một cái. Trương Thế Nhân mang theo một quyền nọ đập thẳng vào cây cột trước mặt hắn.

Oanh!

Cây cột làm từ gỗ thông cứng rắn bị một quyền này đập tới, bị khoét một miếng lớn, giống như bị một con quái vật nào đó cắn một cái.

Mảnh gỗ vụn bay tán loạn.

Trác Bố Y đưa tay tới trước ngực Trương Thế Nhân, liền ra tay, điểm mười tám cái.

Động tác của hắn nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, mười tám lần mà như chỉ xuất chỉ điểm có một lần.





Lần này thân thể Trương Thế Nhân thật sự không có cách nào chuyển động nữa. Nếu như nói Trác Bố Y có dụng ý nể tình khi thi triển “Họa địa vi lao” ở Khách Thắng Cư, như vậy thì lần xuất thủ này của hắn là chân chính bố trí một cái “Họa địa vi lao” loại nhỏ ở trên người Trương Thế Nhân. Ít nhất thì nếu cùng so sánh với “Họa địa vi lao” đang khống chế tất cả mọi người trong Khách Thắng Cư thì cái “Họa địa vi lao” ở trên người Trương Thế Nhân chỉ là một thủ đoạn nhỏ. Song tác dụng của cái thứ hai càng mạnh hơn cái thứ nhất.

Sắc mặt của lão già què đang ẩn thân ở nóc nhà đối diện Khách Thắng Cư trở nên nhẹ nhõm hơn, thân hình lão lóe lên, biến mất.

Mà khi hắn đi được phút chốc, một vị lão nhân mặc áo cẩm y màu lam nhạt đã xuất hiện ở vị trí lão già què vừa nấp. Lão già này chừng năm mươi tuổi, thân thể thẳng tắp như một cây thương, toàn thân lộ ra một loại khí thế lạnh lùng và cao ngạo. Hắn đứng ở trên nóc nhà, khẽ nhíu mày, nhìn nhìn bốn phía mà không nhịn được thở dài đầy tiếc nuối.

- Đêm đó ngươi cướp đi nữ tử ở trong tay ta, vì cái gì mà hôm nay lại không dám đối mặt cùng ta một lần nữa?

Lão nhân thấp giọng tự nói một câu, sau đó lập tức hướng ánh mắt về phía Khách Thắng Cư ở đối diện.

Hầu Văn Cự liếc nhìn Trác Bố Y với nhiều hứng thú, sau đó cười một tiếng, nói:

- Đối với thiếu niên này, ngươi tựa hồ quan tâm hơi nhiều một chút.

- Đối với thiếu niên này, ngươi cũng có hứng thú nồng đậm không ít.

Trác Bố Y nhàn nhạt trả lời một câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào con mắt màu đỏ của Trương Thế Nhân.

Bị giữ cố định nhưng Trương Thế Nhân vẫn còn giãy giụa theo bản năng, song dù có như vậy thì hắn cũng không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc. Vừa lúc đó, hắn bỗng nhiên kêu rên một tiếng, cái màu đỏ trong con ngươi nhanh chóng rút lui như thủy triều, không còn thấy tung tích. Ngay sau đó, thân thể của hắn không bị khống chế mà co quắp vài cái.

Trác Bố Y lập tức xuất thủ, cởi bỏ “Họa địa vi lao” trên người hắn.

Thoát khỏi trói buộc, thân thể của Trương Thế Nhân liền té xuống. Sắc mặt thiếu niên trắng bệch như tuyết, sau một tiếng kêu thảm thì lại co quắp kịch liệt hơn. Hắn dùng hai tay bụm lấy bụng của mình, lăn qua lăn lại, sau một lúc thì vậy mà hôn mê bất tỉnh.

Trác Bố Y ngồi xổm xuống, nhìn nhìn Trương Thế Nhân thì ngay tức khắc nhíu mày lại.

Hắn vỗ tay một cái, sau một tiếng “bộp” giòn vang, sự bất động trong phòng được cởi bỏ.

Bịch. Bịch. Bịch…

Một tràng âm thanh vang lên liên tiếp, cũng không biết có bao nhiêu người mất đi trọng tâm mà ngã lên mặt đất. Chỉ là không có như suy nghĩ quá đà của Trương Thế Nhân, không ai bị ngã vỡ thành mảnh nhỏ.

Trong lúc hỗn loạn, Vương Định còn không kịp ổn định thân thể, bỗng nhiên hắn thấy hoa mắt, một đạo tàn ảnh xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa tay quất thẳng vào mặt hắn.

Bịch!

Thân thể Vương Định giống như một viên đạn pháo rời nòng, bay thẳng ra ngoài, đâm “ầm ầm” vào một cái bàn ở gian phòng chính tại lầu một của Khách Thắng Cư, ngay lập tức đập nát cái bàn nọ.

Ở thời điểm mọi người còn kinh ngạc, bên ngoài đường cái đột ngột truyền đến một tiếng la to:

- Bệ hạ giá lâm!
Bình Luận (0)
Comment