Chinh Chiến

Chương 115

Kinh Võ Viện tọa lạc ở trên con đường lớn có tên Huyền Vũ. Lúc này, ở bên phải cửa chính đã kín người, tất cả đều là những tú tài chuẩn bị vào cửa tham gia cuộc thi. Mà ở bên trái cửa chính thì hơi hơi an tĩnh một ít, ở đó toàn là những quan viên hoặc Hầu tước đến xem lễ.

Trương Thế Nhân dắt con ngựa đỏ cùng Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao lách vào bên trong, một đường hứng chịu vô số cái trợn mắt. Cũng không biết khi chen vào con ngựa màu đỏ kia đã khiến bao nhiêu người nới rộng khoảng cách. Nhất là những công tử áo gấm, bọn họ nhao nhao né tránh, e sợ bị thứ mùi ô uế của con ngựa kia dính vào y phục của mình. Phần lớn đệ tử nhà giàu đều đi đến đây bằng xe ngựa của gia tộc, còn không tiến vào con đường Huyền Vũ thì xe ngựa đã đứng ở ven đường theo quy củ. Kẻ dắt theo một con ngựa tiến về cổng chính Kinh Võ Viện cũng chỉ có một mình Trương Thế Nhân.

Khi gần đến cổng chính, bỗng nhiên một hồi ầm ĩ ở phía trước truyền vào lỗ tai của Trương Thế Nhân. Hắn lần theo nơi âm thanh phát ra thì mới phát hiện nguyên nhân của sự ầm ĩ nọ lại xuất phát từ hắn. Hắn thầm hô một tiếng: “Quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, còn không tiến vào cửa chính của Kinh Võ Viện thì đã có người không chờ đợi được mà muốn làm chút gì rồi”.

Một người công tử trẻ tuổi mặc cẩm y tìm đến một vị giáo sư đang đứng đón khách ở cửa lớn Kinh Võ Viện, hắn chỉ vào Trương Thế Nhân, lớn tiếng trách cứ:

- Như thế nào mà nơi đây lại có một người không hiểu quy củ như vậy? Người khác đi trên đường đều tỏ vẻ tôn kính cuộc thi của Kinh Võ Viện. Nhưng người kia lại còn dẫn một đầu súc sinh theo bên mình, chiếm đường đi ở tú tài, đó là cái loại thể thống gì? Thứ nhất đây chính là không tôn kính Kinh Võ Viện! Thứ hai, đây là không tôn kính tiên sinh ngài! Tiên sinh, ta thỉnh cầu ngươi xử trí người nọ!

Tuy rằng nhiều người, nhưng thanh âm này vẫn truyền vào tai Trương Thế Nhân rõ ràng. Trương Cuồng nhìn nhìn hắn, có chút lo lắng nói ra:

- Lúc nãy ta cũng đã khuyên ngươi lưu lại chiến mã, rồi tìm người trông giữ. Nhưng mà ngươi lại cứ không nghe, một mực quyết định dắt ngựa đi vào trong. Bây giờ thì tốt rồi, coi như tiên sinh kia có giáo huấn ngươi thì chúng ta cũng không có lời nào giải thích. Điều lo lắng nhất là ngươi lưu lại ấn tượng xấu, vạn nhất cái tiên sinh kia nhớ kỹ ngươi, vào thời điểm thi thì lại nhằm vào…

- Không sao.

Trương Thế Nhân cười cười, dắt ngựa đỏ thẫm tiếp tục tiến lên.

Xuất phát từ tiếng la của tên công tử cẩm y nọ, mấy trăm ánh mắt ở bốn phía đều nhìn lại nơi này. Phần lớn các vị công tử đều quăng tới ánh mắt miệt thị hoặc tức giận, trái lại, những tú tài có xuất thân quân đội dường như không có phản ứng gì. Mà những người biên quân vì ồn ào mà thấy Trương Thế Nhân, họ đều nhao nhao tới chào hỏi.

Trương Thế Nhân liền ôm quyền đáp lễ, trái gọi một tiếng ca ca, phải gọi một tiếng ca ca, trông có vẻ cực kỳ thân thiết. Đại bộ phận biên quân đều là người thô lỗ, hơn nữa khi có giao tình thì nói chuyện rất tùy ý. Trong đó xen lẫn các loại lời nói thô tục như: con mẹ nó, tiên sư, bà ngoại nhà nó… Thế nên bọn công tử áo gấm lại càng thêm chán ghét.

Trong một đám binh sĩ biên quân vây quanh, Trương Thế Nhân bỗng nhiên trở thành tiêu điểm.

Người giáo sư đứng ở cửa sân Kinh Võ Viện híp mắt nhìn nhìn tình cảnh ở phía Trương Thế Nhân, biểu lộ bên ngoài của lão ta không có bất kỳ biến hóa nào. Lão gật đầu nói với tên công tử áo gấm tố cáo kia:

- Ngươi cứ vào trước để nghiệm chứng thân phận, ta sẽ tự xử lý.

Tên công tử áo gấm nọ nhìn Trương Thế Nhân mà cười lạnh một tiếng, lại không hề rời đi, hắn đứng ở một bên chờ đợi để chế giễu.

Vị giáo sư mặc trường bào màu trắng có in hình mặt trăng lưỡi liềm ở phía trước ngực đi đến trước người Trương Thế Nhân, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó hỏi:

- Ta là Ngôn Khanh, giáo sư của Kinh Võ Viện. Vị tú tài này, ngươi tại sao phải dắt ngựa đến đây? Vừa rồi có người nói: “Súc sinh của ngươi chiếm con đường mà người ta đi vào”, không tốt.

Trương Thế Nhân đứng lại, khom người hành lễ với vị giáo sư đang đứng trước mặt mình.

- Đệ tử Trương Thế Nhân bái kiến tiên sinh.

- Ừ.

Ngôn Khanh dùng lễ trưởng bối đáp lễ, sau đó chờ Trương Thế Nhân trả lời.

Trương Thế Nhân đứng thẳng người, chỉ chỉ con ngựa đỏ thẫm bên cạnh, nói:

- Trước hết vãn bối xin trả lời vấn đề thứ hai của tiên sinh. Nếu như hai tiếng “súc sinh” của ngài vừa nói là chỉ nó, đệ tử không cho là như thế. Người khác nghĩ chiến mã là gì, đối xử với chúng nhưng thế nào thì đệ tử không biết. Nhưng ở biên thành, chiến mã giống như là huynh đệ của đệ tử vậy. Mỗi một lần tuần tra biên cương, mỗi một lần giết tặc, mỗi một lần dò xét tình hình quân địch, mỗi một lần truyền lại quân tình, đệ tử đều không có rời khỏi chiến mã. Không chỉ là vãn bối, cảm tình mà tất cả huynh đệ biên quân dành cho chiến mã cũng như tình cảm của đồng bào với nhau. Thời điểm chinh chiến, một khối bánh bao đều tách thành hai nửa, người một nửa, ngựa một nửa. Có lẽ ở trong mắt cái người nói chiến mã là súc sinh, nó xác thực chỉ là một con súc sinh với một đầu và bốn chân, khác xa với con người. Nó chỉ biết ăn cỏ, bị người cưỡi, từ nhỏ liền thấp hơn con người mấy chục cái cấp bậc. Nhưng ở trong mắt biên quân chúng ta, mỗi một con chiến mã đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, thậm chí là che chở giúp nhau lao ra khỏi núi đao biển máu. Và… nếu như không có chiến mã, đệ tử có lẽ đã sớm chết ở trong một lần chém giết.

Trương Thế Nhân nhìn Ngôn Khanh, nói đầy nghiêm túc:

- Nếu người khác vì việc vãn bối dẫn huynh đệ của mình đi trên đường mà tức giận, ta thay huynh đệ của mình xin lỗi người đó. Huynh đệ chúng ta từ trước đến giờ đều đi cùng một con đường, cùng nhau đánh giết mà lập công, người đi chỗ nào thì ngựa đi chỗ đó. Nó không hiểu quy củ của đế đô, không biết rằng sau khi rời khỏi chiến trường ở biên thành thì nó cũng chỉ là một đầu súc sinh, rốt cuộc không có tư cách cùng người có hai cái đùi đi trên một con đường.

Ngôn Khanh nghe xong lời nói ấy, liếc nhìn Trương Thế Nhân như có thâm ý. Sau đó quay đầu lại nhìn về phía tên công tử áo gấm đang có sắc mặt có chút khó coi, hỏi:

- Hắn giải thích như thế, ngươi cảm thấy thế nào? Hắn nói xin lỗi, ngươi có chịu tiếp nhận hay không?

- Ta…

Tên công tử áo gấm kia há to miệng, song hắn lại không biết nên nói cái gì.

Trương Cuồng liếc nhìn người nọ, kề miệng sát bên tai Trương Thế Nhân, thấp giọng nói:

- Người này tên là Tất Táo Thào, người Giang Nam. Hắn cùng bọn người Vương Định có giao tình không cạn. Ngày ấy hắn không tới Khách Thắng Cư, nhưng khẳng định rằng hắn biết rõ chuyện phát sinh. Xem chừng hôm nay hắn cố tình ghim ngươi.

Trương Thế Nhân gật đầu, cười nói:

- Tên hắn ngược lại không tệ.

Trương Cuồng sững sờ, lại không cảm thấy cái tên kia có chỗ nào hay ho.

Sắc mặt Tất Táo Thào có chút đỏ lên, hắn dơ dự trong chốc lát, rồi nói với Ngôn Khanh:

- Chuyện này có thể cho qua, nhưng hắn bất kính với Kinh Võ Viện, bất kính với triều đình, bất kính với tiên sinh, vì thế ta muốn xen vào, muốn hỏi!

Ngôn Khanh gật nhẹ đầu, nhìn về phía Trương Thế Nhân, hỏi:

- Hiện tại ngươi nên trả lời vấn đề thứ nhất rồi, tại sao ngươi phải dẫn chiến mã đến?

Trương Thế Nhân đáp:

- Vãn bối nghe nói cuộc khảo thí võ khoa của Kinh Võ Viện có thi cưỡi ngựa bắn cung, cho nên vãn bối liền dắt ngựa của ta đến. Xin hỏi tiên sinh, Kinh Võ Viện có quy định chỉ có thể dùng ngựa của Kinh Võ Viện để tham gia cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung? Có quy định cấm người dự thi sử dụng ngựa của mình?

- Nói nhảm!

Tất Táo Thào lớn tiếng nói:

- Sau khi thi vào Kinh Võ Viện còn phải ở lại đây, phòng ở là phòng ở của Kinh Võ Viện, chẳng lẽ ngươi có thể vác phòng ốc của mình lên lưng mà mang ra ngoài, sau đó hỏi tiên sinh rằng chẳng lẽ không thể ở lại phòng ở của mình sao?





Trương Thế Nhân hờ hững liếc nhìn Tất Táo Thào, tự hồ trả lời đều đã lười. Hắn ôm quyền với Ngôn Khanh, cúi người nói ra:

- Xin mời tiên sinh giải thích nghi hoặc.

Ngôn Khanh cười cười, nói:

- Dựa theo lệ cũ, đệ tử đến tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, ở cuộc tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung đều phải dùng ngựa của Kinh Võ Viện. Trước kia cũng chưa từng có người mang theo chiến mã của mình đến, càng không có người hỏi ta vấn đề này. Đầu tiên là bởi vì ở Đại Nam chúng ta, chiến mã là thứ đồ quý hiếm, thứ hai… chiến mã do Kinh Võ Viện chăn nuôi gần như hơn chiến mã trong quân đội một chút.

Nghe được câu này, Tất Táo Thào nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Ngôn Khanh dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Nhưng mà Kinh Võ Viện không có văn bản quy định rõ ràng rằng khi tham gia cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung thì thí sinh không được cưỡi ngựa của mình. Nếu như thí sinh muốn, cho dù có cưỡi trâu đến thì cũng không có gì. Kinh Võ Viện là nơi đặt nặng quy củ, có quy củ thì phải tuân theo. Nhưng nếu như không có viết điều này ở bên trong… Hẳn là cũng được.

- Đa tạ!

Trương Thế Nhân làm một cái lễ nặng.

Khuôn mặt Tất Táo Thào lập tức trở nên khó coi, hắn nắm chặt hai nắm đấm, gân xanh lộ ra. Hắn không thể nhằm vào giáo sư của Kinh Võ Viện, thế nên hắn chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân.

Ngôn Khanh khoát tay áo, tiếp tục nói:

- Không cần cảm ơn ta, ta chỉ là dựa theo quy củ của Kinh Võ Viện mà làm việc thôi. Bất quá… Vừa nãy có người nói ngươi dắt ngựa tới là bất kính với Kinh Võ Viện, với tư cách là giáo sư Kinh Võ Viện, ta cảm thấy nhất định phải hỏi ngươi một câu, trong lòng ngươi thật sự bất kính với Kinh Võ Viện?

Trương Thế Nhân đứng thẳng người, cất cao giọng, nói:

- Ở biên thành đệ tử lập hơn hai mươi mốt lần quân công, thứ nhất là vì đệ tử trung thành với bệ hạ, với Đại Nam; thứ hai, cũng là vì trong nội tâm của đệ tử vẫn luôn hướng tới cùng tôn kính Kinh Võ Viện. Nếu như không phải hai cái niềm tin này luôn nằm trong ngực đệ tử, luôn thúc dục đệ tử phải cố gắng hơn, đệ tử cũng sẽ không chém giết đẫm máu, và tất nhiên, đệ tử cũng sẽ không vượt qua ngàn dặm xa xôi mà chạy từ biên cương đến đây.

Những lời này vừa được nói xong, tất cả biên quân ở chốn này nhịn không được nảy sinh ý nghĩ: “Nói rất hay!”.

Trương Thế Nhân nói thật lòng:

- Sự tôn kính là ở nội tâm chứ không phải ở trên miệng lưỡi, thế gian này cũng không phải là không có người ở ngoài miệng nói ra lời kính sợ, song thật ra ở trong lòng họ thì lại đang chửi bới người ta.

Sắc mặt Tất Táo Thào trắng nhợt, hắn chỉ vào Trương Thế Nhân, quát hỏi:

- Ngươi đang nói ai!

Trương Thế Nhân khẽ cười nói:

- Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết người mà ta nói đến là ai. Tâm tình ta tốt thì ta liền nói, tâm tình ta không tốt thì ta không nói, ngươi có thể quản sao? Mặt khác… Ngươi chặn đường vào cửa Kinh Võ Viện, cái này có tính là bất kính với Kinh Võ Viện không? Vừa rồi tiên sinh cho ngươi vào để nghiệm chứng thân phận nhưng ngươi lại đứng ở chỗ này không đi, có phải ngươi đã bất kính với tiên sinh? Lại nói… Ngươi nên cảm thấy may mắn khi mình là con dân Đại Nam. Ngươi nên biết ở tại biên thành, địch nhân mà dám chỉ vào cái mũi biên quân chúng ta nói chuyện đều bị chúng ta băm thành bùn nhão.

Tất Táo Thào tức giận đến mức thân thể run rẩy kịch liệt, cái tay đang chỉ vào Trương Thế Nhân buông xuống, hắn biết nếu có tiếp tục chỉ vào thì cũng đã mất đi khí thế.

Khóe môi Ngôn Khanh nhếch lên đầy vui vẻ, hắn nhìn Trương Thế Nhân một cái, nói:

- Đều vào đi thôi, bên trong có giáo sư chuyên nghiệm chứng thân phận. Nếu như đám các ngươi lại chặn cửa, các thí sinh ở phía sau không vào được lại trễ giờ thi, đến lúc đó các ngươi đều không đảm đương nổi.

- Tuân mệnh.

Trương Thế Nhân khom người lên tiếng, sau đó dắt ngựa đi về phía trước. Khi đi đến trước cửa, hắn nhìn gã Tất Táo Thào với khuôn mặt đỏ tới mang tai, rất khách khí mà hỏi:

- Ngươi có thể nhường đường hay không? Ta cùng ngựa của ta muốn đi vào.

Tất Táo Thào tức giận vô cùng, tay của hắn một mực vẫn run, hắn phẫn hận trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, sau đó phất tay áo, bỏ đi.

Trương Cuồng đuổi kịp bước tiến của Trương Thế Nhân, vừa cười vừa nói:

- Ngươi không sợ trêu chọc đến cái phiền toái gì vào thân?

Trương Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Cho dù ta quỳ xuống nói xin lỗi và cầu xin hắn tha thứ, thậm chí phủ phục lên mặt đất, thè lưỡi liếm giày cho hắn mà nói ta sai rồi, sau đó đi lòng vòng sám hối với tất cả mọi người một lần, ngươi đoán hôm nay ta có thể ít đi một chút phiền toái hay không?





Bên trái cổng chính của Kinh Võ Viện.

Mấy người đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa vốn đang trò chuyện vui vẻ với nhau, nhưng khi ở phía đối diện xảy ra ầm ĩ, bọn họ đều bị hấp dẫn. Sau khi bọn họ nhìn tình cảnh huyên náo kia, họ vẫn điềm nhiên như không. Một tên nam tử mặc quan phục màu tím, đầu đội mũ quan nhịn không được tò mò, hỏi:

- Tên thiếu niên biên quân kia là ai? Miệng lưỡi thật là sắc bén.

- Hiện tại tên tiểu tử kia là thứ người nóng phỏng tay, Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân cùng Đại học sĩ Thư Hoa Các Trang Sở Vũ vì đoạt hắn mà không ít lần làm căng với nhau. Hôm qua ở Sướng Xuân Viên, bệ hạ giữ mấy lão già khọm chúng ta ở lại ăn cơm cùng ngài, hai người bọn họ vẫn còn tranh đoạt. Kết quả bị một câu nói của Chu viện trưởng mà dừng lại, Chu viện trưởng nói: “Tiểu tử kia nếu thi đỗ vào Kinh Võ Viện, các ngươi có tranh giành cũng không giành được, nếu như hắn không thi đỗ, lúc ấy các ngươi lại nhao nhao, hẹn đến một địa điểm mà đánh nhau một chầu thì cũng sẽ không có người đi quản”.

Người trả lời là một lão nhân có râu tóc bạc trắng, trên người cũng mặc một bộ quan phục màu tím, đầu đội mũ quan sáu cánh. Lão nhân này đứng ở trong đám người, nhưng thoạt nhìn thì những người khác đều cực kỳ tôn kính lão.

- Hả?

Người hỏi sửng sốt một chút, hỏi tiếp:

- Hắn chính là cái tên Đội phó biên quân mà hiến cho bệ hạ phương pháp ghép vần cùng công thức tính toán, Trương Thế Nhân?

Lão già nọ chính là Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu, nguyên lão tam triều, có địa vị rất cao trong triều đình, hắn cùng Chu Xuân Thu là hai nguyên lão, bệ hạ rất tôn kính hai người bọn họ.

- Mưu đại nhân, ngươi phải nhớ kỹ tên tiểu tử này. Hắn xuất thân từ biên quân, ngươi là Thượng Thư Binh Bộ tân nhiệm… Vô luận như thế nào, hắn cũng giành không ít thể diện cho Binh Bộ. Ngày ấy ở Sướng Xuân Viên, ta tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của tên nhóc này. Cả đám mấy lão già Ngưu Tuệ Luân và Trang Sở Vũ đều nghe đến ngây dại. Ngay cả bệ hạ… cũng khen không dứt miệng.

- Đệ tử nhớ kỹ.

Người hỏi chính là Thượng Thư Binh Bộ đương nhiệm Mưu Lương Bật, hắn nghe Hoài Thu nói xong thì không khỏi nhìn Trương Thế Nhân thêm vài lần.

Không chỉ hắn, Binh Bộ Thị Lang đương nhiệm là Tông Lương Hổ đứng ở bên cạnh cũng giống như vậy.

Vào đúng lúc này, có người đi từ xa xa đến, vừa đi vừa nói:

- Mặc dù có tài học, nhưng chẳng lẽ không biết khiêm tốn và hữu lễ? Một kẻ ỷ vào miệng lưỡi mà sính anh hùng, dù sao cũng không mấy nhã nhặn. Kiêu căng như thế, ta xem vẫn là người quá táo bạo, còn cần phải rèn luyện.

Mọi người nhìn về hướng đó, thấy người tới là Di Thân Vương Dương Dận.

Đám người Hoài Thu cúi người chào. Dương Dận vội vàng đi nhanh tới đỡ Hoài Thu.

Sau khi chào, Thượng Thư Binh Bộ Mưu Lương Bật không khỏi lắc đầu nói:

- Hạ quan không tán thành lời nói của Vương gia. Quân nhân là những người giữ gìn biên cương, sao có thể không có ngạo khí? Nếu như binh sĩ Đại Nam đều khiêm tốn và lễ độ, chỉ biết văn chương… thì làm sao có thể gách vác danh hiệu đội quân Hổ Lang?

Dương Dận khẽ giật mình, nhìn Mưu Lương Bật thật sâu, sau đó cười cười, cũng không nói cái gì nữa. Hắn dùng tay làm dấu mời, rồi dẫn đầu đi vào cửa chính của Kinh Võ Viện.

Hoài Thu liếc nhìn Mưu Lương Bật, trong con ngươi có một loại ý tứ thâm sâu. Mưu Lương Bật nhìn không hiểu, song hắn không có hối hận vì lời nói mà mình vừa nói.

Ở trong mắt của hắn, đã là quân nhân thì tất nhiên phải vì thế mà kiêu ngạo!

______________________

ps: Chỉnh sửa 3 chương liên tục đã muốn rơi mắt, cho nên rã chương. Từ hôm nay tới ngày 27 âm cứ mỗi ngày 1 chương, 28 âm còn 10 chương.

Riêng 25 âm đi tảo mộ (giẫy mã - tiếng địa phương) nên có thể không có, mà sẽ đăng 2 chương vào ngày 26. Còn những ngày khác, đảm bảo 1 chương mỗi ngày.
Bình Luận (0)
Comment