Chinh Chiến

Chương 47

Mặc dù đã đồng hành hồi lâu, nhưng Hạng Thanh Ngưu vẫn bảo trì thái độ cung kính và xa cách với Mộc Tiểu Yêu. Dù cho bị bất đắc dĩ phải ngồi trong xe ngựa, hắn vẫn chọn một nơi cách xa Mộc Tiểu Yêu nhất mà ngồi xuống. Trương Thế Nhân có thể xác định người này tuyệt đối không phải là loại tiện nhân dang dùng loại thủ đoạn thấp kém để đổi lấy sự chú ý của Mộc Tiểu Yêu. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu, chính xác hơn là mỗi lần nhìn thấy nữ nhân, Hạng Thanh Ngưu đều chảy mồ hôi.

Trương Thế Nhân đã từng hỏi Hạng Thanh Ngưu rằng có phải là vào lúc nhỏ hắn đã trải qua một trắc trở hay gặp phải thê thảm đau đớn do một nữ nhân mang lại, nên đến bây giờ khi hắn nhìn thấy bất kỳ một người nữ nhân nào thì sẽ sinh ra sợ hãi, nhất là cái loại sợ hãi phát ra từ trong nội tâm thế này.

Nhưng Hạng Thanh Ngưu không chỉ không nói, có bị đánh cũng không nói.

Vì vậy, sau khi Trương Thế Nhân giải quyết căn bệnh khi đói là mất hết khí lực của hắn, hắn lập tức kéo Trương Thế Nhân ra ngoài xe ngựa. Khi đi ra phía trước, ngồi ở bên cạnh Đại Khuyển, hắn liên tục mở to miệng thở dốc mấy lần, sau đó mới khôi phục bình tĩnh. Đối với hắn, các cô gái bình thường có dáng vẻ yêu tinh như Mộc Tiểu Yêu đều mang đến áp lực cực lớn.

Lúc Hạng Thanh Ngưu phát hiện Trương Thế Nhân đang nhìn về đoàn xe Hải Dương Quán ở trước đó mấy trăm trượng, ánh mắt của tên này lại có chút thất lạc không dễ nhận ra, hắn biết là do người bên Hải Dương Quán đang tận lực kéo xa khoảng cách với bên này. Và bởi vậy nên đã làm cho nội tâm Trương Thế Nhân có chút không thoải mái.

Khi đã nhận ra điều đó, Hạng Thanh Ngưu cười một tiếng, nói:

- Kỳ thật đây cũng là thường tình của thế nhân, ngươi không cần trách các nàng lạnh lùng.

Trương Thế Nhân lắc đầu:

- Thế giới này vốn là lạnh lùng, tự chính mình phải để ý cửa tuyết ở trước cửa chính mình, mặc kệ tuyết đọng trên mái nhà người khác. Chúng ta làm sao có thể yêu cầu xa vời rằng khi chúng ta gặp nguy nan ở trên đường thì người khác sẽ rút đao tương trợ? Thật ra nhân tình vốn là bạc bẽo, làm gì có nhiều hào kiệt cùng hiệp nữ như trong chuyện xưa?

- Vậy ngươi còn có cái bộ dáng này à.

Hạng Thanh Ngưu châm chọc:

- Một bên thì nội tâm có chút tê dại, một bên lại làm kiêu… che giấu.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, nhịn không được nghĩ đến việc đạp tên mập mạp này xuống ngựa lần nữa. Mập mạp dường như hiểu rõ, vội vàng làm ra một cái thủ thế cầu xin tha thứ, nịnh nọt nói:

- Thật ra ta thấy ngươi cần gì phải giả bộ khó chấp nhận như vậy? Trực tiếp nhanh chóng đuổi theo, cùng đồng hành với các nàng, các nàng có đuổi cũng không đi. Dù sao nếu là ta, ta sẽ làm như thế.

- Không cần phải liên lụy người khác.

Trương Thế Nhân thở dài:

- Tuy rằng ta không phải là người tốt, nhưng vẫn có một số việc không làm được.

Vào thời điểm hắn nói câu này, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía bên kia – nơi Thôi Thương Lượng đang cúi đầu, cưỡi ngựa mà đi. Tên công tử xuất thân thế gia này liên tiếp bị tấn công, sắc mặt đã khó coi muốn chết. Cũng không biết là do hộ vệ bảo vệ đã chết đi mà khổ sở hay vì sao, mà cả một ngày đã không nói một lời rồi. Từ sau khi bọn người Trương Thế Nhân chôn những thi thể này một chỗ, hằn liền không có cùng bọn người Trương Thế Nhân nói chuyện với nhau nữa.

Trương Thế Nhân khuyên qua hắn vài câu, hắn chỉ là giữ im lặng.

- Thôi huynh.

Trương Thế Nhân gọi một câu, Thôi Thương Lượng quay đầu nhìn hắn, lại không có trả lời.

Trương Thế Nhân nghĩ nghĩ, nói ra:

- Có chuyện ta khó mà nói ra khỏi miệng, nhưng vẫn không thể không nói. Ta biết Thôi huynh trượng nghĩa, nhưng ta đang đứng giữa làn ranh sống chết, ta vẫn không thể không nói… Ngươi cùng ta vốn cũng không phải là người đi chung đường, chuyện này ngươi không cần phải liên lụy vào. Đội xe Hải Dương Quán ở phía trước có cao thủ bảo vệ, ngươi có thể qua đó đồng hành cùng các nàng. Dù chỉ là cưỡi ngựa đi theo sau đội xe của các nàng, thì cũng an toàn gấp trăm lần so với việc ở bên cạnh ta.

Thôi Thương Lượng có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu.

Trương Thế Nhân tiếp tục nói:

- Lại nói tiếp, ngươi – ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi thật không cần phải đồng hành cùng ta. Ngươi hẳn cũng đã đoán được lai lịch của những tên thích khách kia không tầm thường, nếu như bị họ quấn thân thì cực kỳ phiền toái. Ngươi có tiền đồ tươi sáng, cần gì phải không không chịu thiệt?

Thôi Thương Lượng trầm mặc một hồi, nhìn về phía Trương Thế Nhân, nói thật lòng:

- Ta và ngươi không phải là quen biết hời hợt.

Trương Thế Nhân tức giận mà cười:

- Mặc kệ cái gì giao tình, người đều không cần phải lưu lại.

Cuống họng Thôi Thương Lượng khàn khàn nói ra:

- Dưới chân núi Mộ Sơn ngươi đã cứu ta một lần, đó là ân cứu mạng. Thôi mỗ tuy không coi là cái đại trượng phu gì, nhưng còn hiểu rõ đạo lý có ơn tất báo. Hiện tại ngươi đang gặp khó khăn, nếu như ta quay người chạy đi thì ngày khác còn mặt mũi nào mà đặt chân ở nhân thế?

Hắn dừng một chút, nói tiếp:

- Hơn nữa… Tùy tùng của ta đều chết hết, hiện tại đã không phải là không có chuyện của ta… Giết người nhà của ta, dù chỉ là một ít người hầu, ta cùng họ đã có huyết hải thâm cừu!

Trong nội tâm Trương Thế Nhân chấn động, hắn thật sự không nghĩ tới Thôi Thương Lượng lại có thể có can đảm như vậy. Vốn còn định khuyên thêm vài câu, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Hạng Thanh Ngưu thở dài, nói:

- Ngược lại là một cái hảo nam nhi, nhưng đáng tiếc là quá ngu rồi.

Thôi Thương Lượng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Đại trượng phu có chuyện không nên làm, có chuyện tất phải làm.

Đại Khuyển suy nghĩ một lát, nói:

- Nếu như phụ thân ngươi biết rõ, ông ta sẽ tức giận.

Thôi Thương Lượng trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu, nói:

- Hắn cũng không phải chỉ có một đứa con trai là ta, nếu không may ta chết đi, kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn nuôi dưỡng của gia phụ. Nếu như ta may mắn không chết, gia phụ chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy ta làm như vậy là đúng.

Trương Thế Nhân vuốt vuốt cái mũi, bỗng nhiên kéo cổ áo Hạng Thanh Ngưu, hung dữ hỏi:

- Chứng kiến loại khí khái can đảm của người ta rồi chứ hả? Nhìn lại cái đức hạnh sợ chết xấu xa của ngươi mà xem! Nếu như ngươi còn không nói ra lai lịch của những người kia, có tin bây giờ ta sẽ lột sạch ngươi ra, sau đó dùng roi ngựa đâm vào giữa mông của ngươi hay không?

- Không cần hỏi hắn… Ta biết.

Thôi Thương Lượng nhìn về phía Trương Thế Nhân, nghiêm nghị nói:

- Tuy rằng ta không có học vấn, cũng không nghề nghiệp, nhưng gia phụ đã từng đề cập tới một ít bí văn của triều đình, ta cũng còn nhớ rõ. Gia phụ đã từng nói, người đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là những tên cao thủ võ học kia, mà là một đám thích khách có kỷ luật nghiêm minh. Vừa nãy các ngươi đàm luận đến thì ta bỗng nhiên nhớ ra, có lẽ những… tên thích khách này là đám người mà gia phụ đã nhắc đến.

- Ai?

- Đại Nam… Nhãn Sở.





Thôi Thương Lượng biết những điều này là bởi vì phụ thân hắn ngẫu nhiên nhắc đến mà thôi, mà chút ít bí văn này là do vị quý phi của Thôi gia ở Hoàng cung kia truyền lại nguyên văn. Chỉ là thân phận trước đó của vị ấy cũng không cao, nên cũng không biết tường tận mọi chuyện. Vì thế mà trước kia, những chuyện tình này không hề khơi nên sự hiếu kỳ của Thôi Thương Lượng. Nhưng do hôm nay quá đau lòng, hắn mới chợt nhớ tới. Song hắn cũng không biết nhiều lắm, nói tới nói lui cũng không nói được cái nguyên nhân.

Nhãn Sở của Đại Nam, có mấy người biết tới?

Thế nhưng rất hiển nhiên, Trương Thế Nhân khẳng định chắc chắn rằng Hạng Thanh Ngưu biết rất rõ ràng. Khẳng định lão già què ở bên Hải Dương Quán cũng biết. Bằng không thì trước khi hắn đi, hắn đã không dùng ánh mắt ấy liếc nhìn Trương Thế Nhân. Cũng sẽ không nói ra câu kia: “Bọn họ vốn chính là dùng để giết chết thích khách, giết chết trinh sát”.

Trương Thế Nhân là trinh sát của biên quân, hắn có thể hiểu được bên trong mấy chữ “giết chết trinh sát” lộ ra sự cường đại thế nào.

Rốt cuộc khi Trương Thế Nhân cưỡng bức tên đạo sĩ béo, không cho hắn thịt ăn, không cho hắn uống rượu thì hắn cũng chịu mở lỏng miệng. Nhưng cái miệng này cũng không phải được mở miễn phí, hắn muốn tất cả kẹo đường có trong tay của Trương Thế Nhân.

- Thế nhân đều biết trong đế đô Đại Nam có một đội đảm nhiệm việc bảo hộ Hoàng đế Đại Nam, hơn nữa còn phụ trách truy nã phản nghịch, loạn đảng của triều đình. Tuy rằng quan viên của cái đội này có chức vị không cao, nhưng quyền thế rất lớn. Dân chúng đế đô cũng được, quan viên cũng tốt, nghe đến cái tên của đội này thì trái tim đều cảm thấy sợ hãi. Mặc dù chính là quan to Tam Phẩm trở lên của triều đình thấy cái tên thống lĩnh đội này thì đều phải khách khách khí khí nói chuyện, thậm chí có không ít người nịnh nọt và bợ đít.

Hạng Thanh Ngưu hắng giọng nói ra:

- Đó chính là đại nội thị vệ.

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, không khỏi hỏi:

- Ngươi nói là những người trước đó mai phục và ám sát ta chính là người của đại nội thị vệ?

Hạng Thanh Ngưu khoát tay nói:

- Không phải không phải, nếu như đại nội thị vệ có chút bổn sự ấy, thì Hoàng đế Đại Nam sao có thể sống tốt tới bây giờ, khi những người muốn giết Hoàng đế Đại Nam ở trong thiên hạ nhiều vô cùng? Tuy rằng ngươi không thể tu hành, nhưng có thế nào thì cũng phải biết rõ trong thiên hạ thiếu nhất người gì sao?

- Người nào?

- Ngu ngốc! Đương nhiên là cao thủ Cửu Phẩm.

Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:

- Trên đời này, người có thể tu luyện đến cảnh giới Cửu Phẩm còn hiếm hơn lá mùa thu, nhưng ở trong đại nội thị vệ lại có hai người. Một người là thống lĩnh đại nội thị vệ La Úy Nhiên. Rất nhiều người đều biết hắn là cận vệ của Hoàng đế bệ hạ. Nghe nói lúc trước dư nghiệt của Thương Quốc phái ra không ít cao thủ, chuẩn bị ám sát Hoàng đế Đại Nam vào lúc hắn đi tuần ở Giang Đô. Cao thủ còn sót lại của Thương Quốc dốc toàn bộ lực lượng, nhưng chưa động thủ thì đã bị tra ra hành tung. Một lần kia La Úy Nhiên dùng tay không đánh chết hai mươi ba cao thủ đó của Thương Quốc.

- Ngươi vẫn luôn tự xưng là cao thủ trong cao thủ trong cao thủ, vậy thì ngươi mấy phẩm?

Đại Khuyển không nhịn được hỏi.

Mặt Hạng Thanh Ngưu đỏ lên, hơi giận nói:

- Muốn nghe hay không? Muốn nghe thì đừng ngắt lời!

Hắn ném một khối kẹo đường vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa nói:

- Biểu hiện bên ngoài của đại nội thị vệ rất đơn giản, chỉ phụ trách bảo vệ Hoàng thành cùng an nguy của Hoàng đế bệ hạ, vào lúc cần thiết thì phối hợp quan phủ để truy nã phản nghịch, đào phạm. Nhưng trên thực tế… Đại nội thị vệ cũng không phải có một đội, mà là hai đội.

Hắn đắc ý chớp chớp cằm:

- Người biết rõ bí mật này đều là trọng thần ở trong triều đình Đại Nam. Tuy cái này không phải là cái sự tình được tận lực giấu giếm, nhưng bởi vì chức trách của cái đội kia, cho nên Hoàng đế vẫn ra nghiêm lệnh, không cho người đã biết được truyền bá ra ngoài. Cho nên tới tận bây giờ, người biết rõ cái đội này cũng không nhiều… Ta chính là một người trong đó.

- Rất nhiều quan viên, thậm chí là rất nhiều trọng thần cũng không biết, vì cái gì mà ngươi biết?

Hạng Thanh Ngưu đắc ý nói:

- Chuyện này ngươi không cần quản, ngươi hỏi ta thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Cho dù ngươi dùng vạn lượng vàng đến mua tin tức này thì ta cũng sẽ không bán.

Rồi hắn tiếp tục nói:

- Trên thực tế, đại nội thị vệ được chia thành hai đội, một đội có chức trách bảo vệ Hoàng đế, một đội khác thì thần bí hơn nhiều, được gọi là Nhãn Sở… Dĩ nhiên đội này không phải phụ trách ngắm gái, mà chuyên phụ trách sưu tập tình báo, thậm chí là phụ trách các hành động ám sát một đám người biến thái. Nhãn Sở là do Hầu Văn Cực quản lý, hắn còn có một chức quan gọi là Thống lĩnh Nhãn Sở Trần phủ sứ. Đương nhiên… Hắn chính là người cao thủ cửu phẩm khác mà ta đã nhắc đến. Trên quan trường Đại Nam, có hai người đặc thù nhất đã nói, một là Thống lĩnh đại nội thị vệ La Úy Nhiên, một là Thống lĩnh Nhãn Sở Hầu Văn Cực. Hai người này, có thể nói một là chim ưng của Hoàng đế, một là con chó của Hoàng đế.

Hạng Thanh Ngưu dừng một chút, có lẽ là bởi vì kẹo quá ngọt, lại ngán ở cuống họng hắn, cho nên nước miếng liên tục tràn ra. Thế nên sau khi hắn nuốt vào thì hắn mới nói tiếp:

- Nhãn Sở, chức trách của nó chủ yếu là âm thầm thanh tra tất cả những người có ý đồ làm ra chuyện bất lợi cho Hoàng đế. Không chỉ là thanh tra người trong nội bộ triều đình Đại Nam, cũng không chỉ là thanh tra người dân phản nghịch trong Đại Nam, mà còn thanh tra những tên gian tế nước khác đã lẻn và sẽ lẻn vào Đại Nam. Lúc cần thiết thì có thể dẫn quân xuất chinh, thanh lý trinh sát của quân địch.

- Vậy nên lão già què có địa vị không rõ và kiến thức không tầm thường của Hải Dương Quán mới nói người của Nhãn Sở là chuyên môn giết chết thích khách, chuyên môn giết chết trinh sát.

Nghe đến đó, Trương Thế Nhân không nhịn được hít một hơi thật sâu:

- Ý của ngươi là nói, bây giờ ta bị người của Nhãn Sở theo dõi?

- Tám, chín phần mười là ngươi đang bị những người này theo dõi rồi.

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Người của Nhãn Sở căn bản là không thể phân biệt được. Có lẽ là tên Trương Tam bán thịt trong đế đô, có thể là tên Lý Tứ bán hàng rong ở khắp hang cùng ngõ hẻm, thậm chí là cô nương Vương Ngũ trong thanh lâu, cũng có thể là mật thám của Nhãn Sở. Cấp dưới của Nhãn Sở có bao nhiêu người thì chỉ có Hầu Văn Cực cùng Hoàng đế bệ hạ mới biết rõ, ngay cả La Úy Nhiên cũng không biết. Ở trong Nhãn Sở còn có một đội nhỏ chuyên môn phụ trách ám sát, không chỉ cao thủ nhiều như mây, mà còn có một nhóm người bình thường đã trải qua huấn luyện chuyên môn. Những người bình thường này rất có tác dụng, bởi vì họ mới là những người khó lòng phòng bị nhất.

Hắn khoe khoang xong bí văn mình đã biết, đắc chí nói nói:

- Hiện tại các ngươi có phải cảm thấy gặp được ta là vận may lớn nhất của mình?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Trương Thế Nhân nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu, chăm chú hỏi.

Hạng Thanh Ngưu cười cười, vỗ vỗ bộ ngực đồ sộ có thể làm cho các thiếu nữ ghen tỵ, tự hào nói ra:

- Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ta là cái loại cao thủ rất cao, rất cao, hơn nữa ta còn có lai lịch cực kỳ thần bí, có bối cảnh thâm hậu. Tuy rằng ta một mực tận lực kín tiếng, nhưng vẫn không thể ẩn giấu được bản tính phong lưu tiêu sái và tu vị bễ nghễ thiên hạ.

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung:

- Mặt khác, ta đúng là giám thị cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện.
Bình Luận (0)
Comment