Chinh Chiến

Chương 52

Trương Thế Nhân nhìn Hoàn Nhan Trọng Đức, chần chừ một chút, nhưng vẫn là không nhịn được mà hỏi điều tò mò trong lòng của mình. Hắn giơ tay chỉ vào trên trán mình, sau đó có chút không tự nhiên hỏi:

- Hoàn Nhan huynh, nam tử Bắc Tàu các ngươi tại sao phải để cái trán như vậy?

Có lẽ là hắn cũng biết vấn đề hắn đang hỏi xác thực rất không lễ phép, cho nên cười cười xấu hổ.

Trái lại với hắn, Hoàn Nhan Trọng Đức hoàn toàn không thèm để ý chút nào, hắn dùng tay vuốt ve cái trán bóng loáng, nói ra:

- Đây là một loại phương thức mà người Bắc Tàu thể hiện nghị lực cùng dũng khí. Ta và ngươi cũng biết Bắc Tàu là nơi lạnh nhất trong Thập Vạn Đại Sơn. Mà tổ tiên chúng ta vì muốn biểu hiện dũng khí không sợ lạnh giá của chính mình, nên đã cạo tất cả tóc trên trán.

Hắn khẽ cười nói:

- Còn có một nguyên nhân… Tóc quá dài thì sẽ rủ xuống, che mất tầm nhìn. Mà Bắc Tàu là nơi quá mức nghèo khó, và cũng không có cách nào trồng trọt, cho nên muốn sinh sống, chúng ta chỉ có thể không ngừng săn bắn ở trong Thập Vạn Đại Sơn. Tóc quá dài cũng sẽ ảnh hưởng đến việc bắn tên, chỉ như thế này mới gọn gàng hơn một chút.

Trương Thế Nhân hiểu ra, gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ: “Chẳng lẽ dân tộc kia ở kiếp trước cũng bởi vì lý do này mà để kiểu tóc đồng dạng như người Bắc Tàu?”

- Trương huynh đệ, đến cùng thì ngươi gặp phải phiền toái gì?

Hoàn Nhan Trọng Đức tò mò hỏi.

Trương Thế Nhân thở dài, nói:

- Thực không dám giấu giếm, ta là thí sinh thành Gia Trang tiến cử tham gia cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện. Nhưng ở nửa đừng thì ta gặp một đám cừu nhân coi trọng ta. Vừa mới ra khỏi thành Gia Trang thì đều không yên ổn qua, cơ hồ mỗi ngày đều phải căng thẳng vượt qua những trận phục kích. Ta chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy thì còn chưa đến được đế đô là ta đã bị họ giết chết. Cho nên muốn thỉnh Hoàn Nhan huynh giúp ta ba thớt ngựa tốt. Như vậy ta liền có thể thoát khỏi những cừu nhân kia.

- Cừu nhân từ đâu đến mà không ngờ to gan lớn mật như vậy?

Hoàn Nhan Trọng Đức kinh ngạc nói:

- Cảnh nội Đại Nam nổi tiếng lấy pháp chế thiên hạ, quan phủ làm sao sẽ cho phép kẻ ác tung hoành như vậy? Lại nói, ngươi là thí sinh của Kinh Võ Viện, thân phận sao mà đặc thù, chỉ cần nói một tiếng với quan phủ ở ven đường, quan phủ cũng sẽ phái người bảo vệ ngươi.

Trương Thế Nhân thở dài:

- Những người kia đều là những cao thủ vô tung vô ảnh, dù cho quan phủ chịu phái người bảo vệ ta thì cũng chỉ là tăng thêm thương vong mà thôi. Đây là việc cá nhân của ta, sao có thể để cho người khác mất mạng vì bảo vệ ta? Ta không làm được chuyện như vậy, bản thân ta vẫn nên cẩn thận là tốt rồi. Nếu như Hoàn Nhan huynh có điều khó xử, cứ xem như hôm nay không có gặp được ta.

Hắn đứng dậy, ôm quyền nói:

- Sau này chúng ta còn gặp lại.

Trong khi Hoàn Nhan Trọng Đức chưa nói gì, nữ tử Bắc Tàu nọ lập tức nói ra:

- Trương trí giả không cần khách khí. Người Bắc Tàu chúng ta đặt nặng nhất chuyện ơn nghĩa, cũng đặt nặng tình cảm bằng hữu. Ở thành Gia Trang, Trương trí giả đã cứu sứ giả đại nhân của chúng ta, đây là chuyện có ân với người Bắc Tàu chúng ta. Đã như vậy thì chúng ta có thể nào đau lòng vì mấy thớt ngựa?

Nàng mỉm cười, nói:

- Huống chi, người Bắc Tàu chúng ta không bao giờ thiếu bảo mã ngày đi nghìn dặm.

Hoàn Nhan Trọng Đức há to miệng, cũng không tốt nói thêm câu nào. Hắn lặng lẽ trừng mắt liếc nàng kia, vội vàng phụ họa:

- Nói đúng lắm, Trương huynh đệ quá khách khí rồi. Không phải là ba con ngựa sao, chính ngươi tới chọn, chọn trúng thớt nào thì cứ lôi đi.

Trương Thế Nhân đúng là đang đợi những lời này, hắn nào đâu còn có thể khách khí cái gì. Hắn quay người lại, vẫy vẫy tay. Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu lập tức chui ra từ trong bụi cỏ phía sau. Trương Thế Nhân ôm quyền, cúi người làm một cái lễ với Hoàn Nhan Trọng Đức, nói:

- Ân cứu mạng hôm nay, ngày khác ta tất nhiên sẽ báo đáp. Hoàn Nhan huynh, về sau nếu ngươi lại đến Đại Nam, chỉ cần Trương mỗ không chết, có chuyện gì khó xử thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể đến tìm ta.

Hắn cũng không chọn, tùy ý dắt một con ngựa, xoay người nhảy lên:

- Hoàn Nhan huynh, còn có chuyện ngươi phải nhớ kỹ. Sau khi trở về Thập Vạn Đại Sơn, việc điều động tất cả binh mã không nên quá rõ ràng. Việc các ngươi đi vào Đại nam chỉ sợ rằng đã sớm bị người của Thiên Thuận chú ý đến, chỉ một chút không cẩn thận thì sẽ bị người Thiên Thuận phát giác. Mặc dù Đại Nam nguyện ý xuất binh hỗ trợ, nhưng mà nghìn dặm xa xôi, đợi binh mã Đại Nam đến rồi, bộ tộc của các ngươi chỉ sợ đã sớm gặp phải tai họa ngập đầu. Ngươi có thể đề nghị Khả Hãn Bắc Tàu các ngươi tự mình viết một lá thư, rồi phái người đưa đi Đế quốc Thiên Thuận. Trong thư không nên nói các lời nói thuần phục gì cả, chỉ nói là việc lao dịch quá mức trầm trọng, người Bắc Tàu không chịu nổi gánh nặng, thỉnh Thiên Vương Đế quốc Thiên Thuận giảm miễn một bộ phận thuế.

Hoàn Nhan Trọng Đức kinh ngạc nói:

- Nói như vậy thì chẳng phải là tương đương với việc nói cho Thiên An Hảo là chúng ta muốn phản Thiên Thuận sao?

- Sẽ không.

Trương Thế Nhân cười nhạt một tiếng, nói:

- Ngươi chỉ cần làm theo chủ ý của ta là được. Chỉ cần Thiên An Hảo không phải là bị cánh cửa kẹp đầu thành ngu ngốc, nếu không thì tuyệt đối sẽ không nghi ngờ, ngược lại sẽ buông sự đề phòng với người Bắc Tàu các ngươi.

Lúc này hai người Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu đã tới dắt mỗi người một con ngựa, sau khi ôm quyền tạ ơn Hoàn Nhan Trọng Đức thì liền đến bên cạnh Trương Thế Nhân.

Nữ tử Bắc Tàu nhìn Trương Thế Nhân, trong đôi mắt đẹp và dịu dàng hiện lên một thần thái khác. Nàng chưa từng thấy ở trên thân nam nhân trong tộc Bắc Tàu có một sự lạnh nhạt tự tin như người thiếu niên trước mặt. Lời nói của hắn mặc dù không nhiều lắm, nhưng cái phong thái đã tính kỹ càng từ trước lại để cho nàng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút.

Bộ tộc Bắc Tàu chưa bao giờ thiếu dũng sĩ, nhưng còn trẻ như thế mà có cơ trí như vậy thì thật sự là tìm không thấy một người. Thuở nhỏ nàng đi theo Khả Hãn Bắc Tàu là Hoàn Nhan Dũng xử lý sự vụ trong tộc, nàng tự nhiên biết rõ trí tuệ có tầm quan trọng cỡ nào với một người nam nhân. Dưới cái nhìn của nàng, phong thái của thiếu niên này thậm chí có thể cùng so sánh với Thủy Nguyệt tiên sinh trong tộc.

Tuy nhiên, thiếu niên toàn thân ướt nhẹp này nhìn có chút chật vật.

- Đa tạ Trương huynh đệ chỉ điểm!

Hoàn Nhan Trọng Đức ôm quyền, hắn còn muốn nói tiếp cái gì thì đã thấy Trương Thế Nhân thúc ngựa mà đi. Nhìn bóng lưng ba người đó rời xa, hắn không khỏi thở dài, quay đầu nhìn về người nữ tử ở bên cạnh, trách mắng:

- Tình nhi, lần sau ngươi không được qua loa như vậy. Ta cùng hắn chỉ là gặp mặt có một lần, giúp hắn như vậy nhưng vạn nhất trêu chọc đến cái mầm tai vạ gì…

- Là do ngươi nhát gan!

Người nữ tử được gọi là Tình nhi trừng mắt nhìn hắn, dứt khoát quay người đi về một bên.

Hình như Hoàn Nhan Trọng Đức cũng không có biện pháp gì đối với nữ tử này, chỉ cười khổ nói:

- Trương huynh đệ kia nói chuyện không thật lòng vô cùng, ai biết có phải hắn đắc tội với danh môn của Đại Nam, hay là hắn đang bị quan phủ đuổi bắt hay không? Chúng ta tùy tiện giúp hắn như vậy, vạn nhất chọc đến cái người không thể trêu vào, thì đó không phải là chuyện gì hay ho với người Bắc Tàu chúng ta.

- Ta mới mặc kệ những thứ này.

Tình nhi nhìn về phương hướng Trương Thế Nhân biến mất, nói:

- Ta chỉ biết rằng từ nhỏ phụ thân đã nói với ta và ca ca ngươi rằng đàn ông bộ tộc Bắc Tàu chúng ta có ơn tất báo, càng không thể có lỗi với bằng hữu của mình. Tại thành Gia Trang, Trương trí giả đã giúp ngươi, vừa rồi lại không giữ lại gì mà nói thẳng ra ý định của triều đình Đại Nam, còn giúp chúng ta nghĩ biện pháp để Đế quốc Thiên Thuận không hoài nghi chúng ta, chúng ta đưa hắn ba con ngựa thì làm sao chứ? Nếu như liền việc nhỏ này cũng không chịu giúp, đó không phải là phụ lòng phụ thân đã dạy bảo?

- Ta nói không lại ngươi! Chính ngươi nên tự đau lòng thì tốt rồi… Có thể hắn đã dắt đi con ngựa Liệt Hỏa của ngươi!

Tình nhi bĩu môi nói ra:

- Liệt Hỏa thì Liệt Hỏa, cùng lắm ta lại đòi phụ thân một con ngựa tốt là được. Người Bắc Tàu chúng ta thiếu nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ thiếu bảo mã lương câu! Ta chỉ có chút lo lắng… Không biết hắn cưỡi được Hàn kỵ của Bắc Tàu chúng ta hay không.

Hoàn Nhan Trọng Đức ảo não nói:

- Tùy ngươi, tùy ngươi… Chúng ta cũng không thể chậm trễ, lập tức đi thôi, nhanh chóng trở về.





Trương Thế Nhân phóng ngựa mà đi, vừa chạy như bay vừa tán thưởng một tiếng. Con tuấn mã sinh ra ở Bắc Tàu nơi Thập Vạn Đại Sơn này tựa hồ còn mạnh hơn lương câu của thảo nguyên. Hắn ngồi ở trên con chiến mã có toàn thân đỏ như lửa mà lao nhanh giống như một hồi gió cấp chín vậy.

Nó không chỉ có tốc độ nhanh kinh người, hơn nữa đúng là đã sớm thông linh. Hắn mới có một ý nghĩ, nó đã lập tức làm ra phản ứng. Hoặc là nhảy vọt, hoặc là dừng, thậm chí việc cưỡi ngựa đem lại cho hắn một cảm giác dễ sai khiến. Trương Thế Nhân biết rõ những con Liệt Mã này đều cần phải thuần phục trước khi cưỡi, nhưng mà bây giờ hắn không cần thuần phục, lại cưỡi nó đi như bay, tốc độ như tia chớp, thì xem ra đây không phải một con ngựa tầm thường. Song cũng hơi là lạ, một con bảo mã thường có tính tình nóng như lửa thì làm sao sẽ dịu dàng và ngoan ngoãn như thế?

Hắn không nghĩ ra, cho nên càng hiếu kỳ.

Kiếp trước hắn đọc tiểu thuyết và xem phim truyện, trên đó đều nói rằng một con ngựa tốt tất nhiên sẽ dữ dằn, nếu một người không có nghị lực và bản lĩnh lớn, thì cũng không phải dễ dàng mà thuần phục nó. Nhưng con tuấn mã có toàn thân màu lửa đỏ đang chạy nhanh này khiến đầu óc hắn phải thay đổi quan niệm cố hữu.

Không chỉ chiến mã của hắn, mà ngay cả chiến mã Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển đang cưỡi cũng giống như vậy. Nó căn bản không có một tí kháng cự với chủ nhân, ngoan ngoãn và dịu dàng như một con mèo nhỏ hơn là như một con ngựa.

Song cái việc làm cho hắn rất không tin tưởng nỗi, đó là hắn chỉ tùy ý chọn một con ngựa trong số chiến mã của người Bắc Tàu, mà hắn lại chọn ra được một con ngựa không tầm thường, không phải phàm phẩm. Mới đi ra ngoài chưa đủ năm dặm, nó đã bỏ hai người Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu ở phía sau một khoảng rất xa. Nếu không phải lúc sau hắn tận lực khống chế tốc độ lại, chỉ sợ không đi được bao lâu thì cái bóng lưng của hai người Đại Khuyển cũng không thấy được.

- Lương câu của Bắc Tàu quả nhiên không giống bình thường.

Sau khi Trương Thế Nhân thả chậm tốc độ, Đại Khuyển đuổi theo mà không khỏi cảm khái một câu. Hắn và Mộc Tiểu Yêu đều cưỡi trên một con ngựa có thân trắng như tuyết, chúng chạy giống như một vầng mây đang phiêu phiêu trên mặt đất. Trái ngược lại đó, con ngựa của Trương Thế Nhân càng thêm chói lóa. Nó có lông bờm rất dài, lúc chạy cứ như một đám lửa đang bốc lên.

- Bất quá.

Mộc Tiểu Yêu cau mày nói:

- Các ngươi có cảm thấy gì hay không, trên người những con ngựa này mang theo một loại ý lạnh?

Mộc Tiểu Yêu thế nhưng mà cả ngày chỉ mặc một bộ quần áo đỏ đơn bạc giữa địa phương lạnh giá như thành Gia Trang. Do đó, để cho nàng cảm thấy lạnh, e rằng những con chiến mã của Bắc Tàu hẳn là có chút cổ quái.

- Đúng vậy!

Trương Thế Nhân gật đầu, nói:

- Hơn nữa cái ý lạnh này phảng phất có thể tiến vào trong xương người ta.

Đại Khuyển do dự nói:

- Có phải nguyên nhân là do Bắc Tàu quá lạnh hay không?

- Mặc kệ đi!

Trương Thế Nhân cười nói:

- Chỉ cần thích ứng là tốt rồi, bây giờ ta càng ngày càng ưa thích con ngựa này.

Khi đang nói chuyện, ba người bọn họ đã chuyển từ con đường nhỏ qua con đường lớn, một đường hướng về phía đông nam mà bay nhanh. Nhưng thật không nghĩ đến, khi họ mới vừa đến đường chính không bao lâu thì sắc mặt Mộc Tiểu Yêu trở nên ngưng trọng.

- Phía trước có không ít cao thủ, chắc là họ đã phong tỏa con đường chính rồi.

Nàng nhìn về phía Trương Thế Nhân, vừa định hỏi hắn phải làm sao bây giờ thì bỗng nhiên lại nhíu mày:

- Đằng sau cũng có người đến rồi.

- Ngươi có thể cảm nhận được thực lực của đám người đang ngăn cản ở đằng trước hay không?

Trương Thế Nhân hỏi.

Mộc Tiểu Yêu ghìm chặt chiến mã, nhắm mắt lại. Đại Khuyển cùng Trương Thế Nhân cũng dừng lại, không dám quấy nhiễu nàng. Năm phút trọn vẹn đã qua, Mộc Tiểu Yêu chậm rãi mở mắt ra rồi nói:

- Người của hai bên đều cách chúng ta ba dặm, những người phong tỏa con đường phía trước hình như không có cường giả, thực lực Tam Phẩm, Tứ Phẩm thì có vài người. Người phía sau là cao thủ mà chúng ta không thể nào ứng phó được.

- Đã vậy thì nhanh chóng xông về phía trước!

Trương Thế Nhân cắn cắn răng, mắng:

- Ông đây nếu như phải chết thì cũng muốn chết ở trước cửa Kinh Võ Viện!





Cách bến đò Phong Lâm chừng hơn nghìn dặm, ở một cái thôn nhỏ, mấy ông lão đang ngồi dưới cây đại thụ trước cửa thôn mà nói chuyện trời đất bỗng nhiên phát hiện từ đằng xa có người đi tới nơi này. Người đó là người có khuôn mặt xa lạ, một thân một mình. Thoạt nhìn niên kỷ của người nọ cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặc một thân trường bào thư sinh màu xanh nhạt. Lúc hắn đi thì áo trắng bay bay, tóc dài ở sau lưng cũng bị gió nhẹ nhàng thổi phất phơ, cả người hiện lên một cỗ xuất trần phiêu dật.

Từ trước tới nay, những ông lão đã sống sáu mươi, bảy mươi năm này chưa từng thấy một người nam tử đẹp đẽ như vậy. Không chỉ đẹp, mà trên người hắn tựa hồ không mang theo một điểm khói lửa nhân gian.

Dáng người, khuôn mặt hết sức đẹp, đẹp đến cực hạn.

Mỗi khi giơ tay nhấc chân, hết sức lịch sự và tao nhã, lịch sự và tao nhã đến cực điểm.

- Mấy bác cho hỏi bến đò Phong Lâm còn xa lắm không?

Tên công tử trẻ tuổi này đi đến bên cạnh mấy ông lão, khách khí mà hỏi.

- Bến đò Phong Lâm? Là cái cửa khẩu phải qua khi đi từ Tương Thành đến tỉnh Hà Đông?

Một ông lão hỏi.

Người công tử này gật nhẹ đầu.

Ông lão ngẫm nghĩ, nói:

- Đại khái còn phải đi thêm nghìn dặm nữa. Chúng ta chưa từng đi tới đó, cũng khó mà chỉ dẫn rõ ràng.

Giọng điệu của tên công tử áo trắng trở nên ôn hòa:

- Vậy xin hỏi phương hướng ta đang đi có nhầm hay không?

- Không có! Phương hướng đã đúng rồi.

Công tử nghe được ông lão trả lời khẳng định như vậy, cười cười rồi thi lễ tạ ơn. Hắn quay người đi trở về con đường lớn, thò tay vẫy vẫy.

Bỗng nhiên một con mãnh hổ có toàn thân trắng như ngọc, thân thể so với trâu rừng còn lớn hơn nhảy ra từ bụi cỏ ven đường, hướng về các ông lão mà phát ra một tiếng gào thét rung trời. Tứ chi con mãnh hổ này rất lớn, vai rộng eo nhỏ, đuôi cọp nhìn như dài bằng một người, đặc biệt là chữ Vương ở trên trán có màu sắc đỏ tươi, tất cả làm nó khác biệt so với những con hổ bình thường khác.

Một tiếng hổ gầm này trực tiếp làm cho các ông lão sợ đến mức xụi lơ.

- Phục Ma, không nên làm trò.

Công tử áo trắng thò tay điểm một điểm lên trên trán con hổ trắng, con hổ trắng liền trở nên yên tĩnh. Nó nằm xuống đất, cúi đầu, ngoan ngoãn như một con mèo. Công tử cưỡi lên lưng hổ, chỉ chỉ phương hướng trước mặt, con hổ kia gào thét một tiếng trầm thấp, sau đó lập tức nhảy lên, chạy nhanh ra ngoài. Sau một lát, đã không còn thất tung tích và tăm hơi của họ.
Bình Luận (0)
Comment