Chinh Chiến

Chương 58

Có lẽ tính cách của Dương Định Thiên là ôn hòa nhất trong số các đế vương của Đại Nam kể từ khi Đại Nam lập quốc, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc hắn là một người nhu nhược. Trên thực tế, chuyện tình hiếm có nhưng đã xảy ra là trăm năm lập quốc của Đại Nam chưa từng có một hoàng đế nhu nhược. Có lẽ đó là do Đại Nam không có bảo thủ cho việc truyền ngôi cho con trai trưởng, mà Hoàng đế sẽ luôn chọn một người con trai có tính cách “xâm lược” để kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

Tuy rằng quá trình để phán định được người con nào có tính “xâm lược” mạnh nhất… có chút tàn nhẫn.

Có lẽ đây cũng là lý do căn bản mà một triều đình lập ra hơn trăm năm vẫn không còn dấu hiệu suy bại. Dù cho không thể phủ nhận rằng quan phủ địa phương cũng tốt, triều đình ở đế đô cũng vậy, tất cả đều tồn tại tham ô và nhận hối lộ, thậm chí có cả chuyện trái pháp luật, nhưng ít nhất thì quốc lực hùng hậu của Đại Nam vẫn luôn khiến người run sợ, nhất là khi nhắc đến vũ lực.

Các đời Hoàng đế Đại Nam kiêu ngạo nhất cũng như hy vọng vẫn mãi mãi kiêu ngạo như vậy là ở việc quân đội Đại Nam chưa từng bại.

Có thể là do các đời Hoàng đế Đại Nam đều chưa từng quên lịch sử suy bại của tiền triều, cho nên vẫn luôn bảo trì sự coi trọng với quân nhân. Phải biết trước khi tiền triều bị Khai quốc Hoàng đế Đại Nam Dương Kiên tiêu diệt đã từng được xưng là đại quốc đệ nhất Trung Nguyên. Có chăng chỉ là do khi cái quốc gia cũng dùng võ lập quốc kia trải qua hơn trăm năm thái bình, thì các Hoàng đế dần quên mất việc phải cầm chắc cây đao trong tay, quên mất việc thỉnh thoảng phải mài mài cây đao trong tay mình.

Thói quen của bọn họ đã trở thành cầm bút một tay mà làm ra những câu thơ cẩm tú và phồn hoa. Họ đã quên mất việc vốn phải cầm chặt thanh dam găm sắc bén kia.

Vì phòng bị quân nhân làm loạn, Hoàng đế tiền triều chỉ coi trọng việc dùng quan văn. Cuối cùng, khi đối mặt với thời điểm Dương Kiên phản loạn, hắn vậy mà không tìm được một người có khả năng lĩnh binh tác chiến. Quân đội tiền triều được xưng là có hơn trăm vạn đại quân lại nhanh chóng sụp đổ dưới thế công của đội quân Dương Kiên – đội quân mà chỉ có mấy nghìn người. Dương Kiên cầm trong tay đội quân Hổ Lang Sư giao đấu với quân đội tiền triều, mỗi trận đều thắng đến nhẹ nhàng, thắng đến vui vẻ đầm đìa.

Ở trên vách tường của Ngự Thư Phòng trong Thái Cực Điện vẫn luôn treo một bức họa, đó là bức họa do Khai quốc Hoàng đế Đại Nam Dương Kiên lưu lại.

“Phải nhanh như gió, bí hiểm như rừng, xâm lược như lửa, bất động như núi, khó biết như âm, động như lôi đình.”

Đây là lúc Dương Kiên đánh tan một nhánh quân đội cuối cùng của tiều triều, dùng máu của Hoàng đế tiền triều viết xuống một đoạn văn. Mãi cho đến hôm nay, chữ viết của cái bức họa kia vẫn y nguyên đỏ thẫm đầy tươi đẹp. Nếu như hiểu thật cẩn thận, đây là một đoạn văn miêu tả nên dụng binh như thế nào. Nhưng con cháu Dương Kiên cho rằng đây là Thái tổ Hoàng đế để lại lời nhắn về cách để trở thành một vị Hoàng đế tốt cho đời sau.

Dương Định Thiên đứng ở phía dưới bức họa bằng máu này, nhìn xem Thượng Thư Binh Bộ Ngu Đông Lai đang quỳ rạp ở dưới mặt đất mà không dám ngẩng đầu lên, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói:

- Nếu không phải người của Nhãn Sở tra cẩn thận, Trẫm đã bị một cái tấu chương kể công của Binh Bộ che mắt. Trẫm thất vọng và đau khổ không chỉ bởi vì Nguyễn Văn Dũng – người được Trẫm xem trọng - lại cô phụ lòng hi vọng của Trẫm, mà cả việc có nhiều quan lại trong triều đình giúp hắn che giấu, giúp hắn qua mặt Trẫm!

Ngu Đông Lai cảm thấy chính mình có chút bị Hoàng đế hiểu lầm, bởi vì thật sự hắn không có thu được chỗ tốt của Nguyễn Văn Dũng. Nếu như không phải là do Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn đệ trình lên bản báo cáo thỉnh công, thậm chí hắn đã sớm quên đi cái tên Tiểu tướng có xuất thân từ dòng thứ của Nguyễn gia kia. Thế nhưng mà chuyện ở thành Gia Trang, hắn xác thực cũng có liên quan. Hắn không có thu bạc không có nghĩa Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn không có đưa bạc qua. Lúc trước người ta cũng đưa vào Binh Bộ hai phần bạc, một phần là dành cho hắn, một phần là dành cho Binh Bộ Thị Lang Hầu Quân Tứ đấy.

Mà tấu chương đại thắng của thành Gia Trang là do một tay Hầu Quân Tứ xử lý.

Thế nên tuy rằng hắn có chút oan uổng, nhưng rõ ràng là hắn thất trách. Vì thế hắn không biết nên giải thích sự tình của mình như thế nào.

Nhìn thấy Ngu Đông Lai không nói lời nào, sắc mặt của Hoàng đế lại dịu đi một ít:

- Hầu Văn Cực, ngươi tới nói cho Thượng Thư Binh Bộ đại nhân của chúng ta biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra ở thành Gia Trang. Cũng không thể để Trẫm nói hồi lâu mà hắn còn không biết chính mình sai ở chỗ nào.

Thống lĩnh Nhãn Sở, Trấn phủ sứ Hầu Văn Cực cúi người nói:

- Thần tuân chỉ.

Hắn đi đến bên cạnh Ngu Đông Lai không xa, nhỏ giọng nói:

- Tháng hai năm Thiên Hữu thứ mười một, tặc binh Thiên Thuận tập kích, Tiểu tướng biên quân Nguyễn Văn Dũng chiến bại, làm cho thành Gia Trang bị phá, tám trăm biên quân cùng hai nghìn dân chúng trong nội thành đều bị tặc binh của Thiên Thuận tàn sát hầu như không còn. Nguyễn Văn Dũng sợ tội đào tẩu, trốn đến trong Hữu Kiêu Vệ để tìm kiếm che chở. Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn biết được sự tình liền dẫn quân giết tới biên quan, một đêm chém giết mấy ngàn tặc binh, đoạt lại thành Gia Trang. Nhưng vì bao che tội thất trách của Nguyễn Văn Dũng, trong tấu chương dâng lên triều đình, Nguyễn Viễn Sơn giấu giếm chuyện tất cả biên quân và dân chúng thành Gia Trang đều chết trận.

- À?

Nghe lời nói ấy, Ngu Đông Lai cực kỳ kinh ngạc, nhịn không được kinh hô ra một tiếng nhỏ vô cùng. Chuyện gì đã xảy ra ở thành Gia Trang thì hắn cũng đã biết quá rõ ràng rồi. Cho nên khi nhìn thấy trên tấu chương kia có mấy chữ viết “Binh Bộ biết mà không tra rõ” thì hắn đã sợ đến nỗi không dám xem tiếp. Thế nhưng mà vì cái gì chuyện Hầu Văn Cực nói ra lại không giống với chân tướng mà hắn đã biết?

Theo bản năng, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Hầu Văn Cực, muốn nhìn ra nhắc nhở gì đó từ trên mặt Hầu Văn Cực. Nhưng mà Hầu Văn Cực chỉ xụ mặt, nói tiếp với giọng điệu bình thản:

- Ngày thành Gia Trang bị phá, quan khâm sai vừa đến thành Gia Trang vào hôm trước cũng bị tặc binh vây quanh. Sau khi chém giết đến nửa đêm thì cũng không thể địch lại, tất cả hi sinh vì tổ quốc. Sau trận chiến, vì yêu quý tài năng của Nguyễn Văn Dũng, Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn đã thu mua toàn bộ quan viên Binh Bộ cùng Thiên Hộ Cao Thiên Bảo – là quan chức của Nhãn Sở phụ trách điều tra việc này. Trong tấu chương dâng lên triều định, hắn sửa chiến bại của Nguyễn Văn Dũng thành việc dốc sức chiến đấu, nỗ lực không lùi để đi đến đại thắng.

Lời nói tuy bình thường và chẳng có gì lại thường thường cất giấu những tin tức quan trọng. Trong câu nói ấy có mấy cái ám chỉ, nổi bật là Nguyễn Viễn Sơn vì yêu mến tài năng của Nguyễn Văn Dũng nên bao che, mà không phải là bởi vì Nguyễn Văn Dũng xuất thân từ Nguyễn gia Thế Tây.

Mặt Hầu Văn Cực không hề thay đổi, vẫn xụ lại, hắn nhìn Ngu Đông Lai, nói:

- Đây mới là việc đã xảy ra, Ngu đại nhân đã nghe rõ chưa vậy?

Ngu Đông Lai không phải kẻ đần, cũng không phải ngu ngốc, nếu không thì làm sao có thể ngồi lên cái ghế Thượng Thư Binh Bộ? Những năm chìm nổi trên quan trường đã rèn luyện hắn thành một người nắm cực vững thế sự triều đình. Khi nghe câu hỏi này của Hầu Văn Cực, hắn đã biết chính mình nên làm thế nào.

- Tội thần đã rõ ràng.

Một lần nữa, hắn hướng về Hoàng đế mà khom người, cúi đầu, nói:

- Tội thần tham công, biết rõ chuyện này có kỳ quặc mà không tra, đó là thất trách, là không làm tròn trách nhiệm. Thỉnh bệ hạ trách phạt, hạ thần cam nguyện chịu phạt.

- Trẫm hỏi ngươi…

Sau khi Hoàng đế Dương Định Thiên khoanh chân ngồi trên giường, hắn mới nhìn Ngu Đông Lai, hỏi:

- Ngươi thu bao nhiêu bạc?





- Thần nhận tội, nhưng thần thật không có thu một đồng tiền hay một chỗ tốt nào cả.

Ngu Đông Lai cúi đầu, giọng điệu đáng tin nói:

- Thần không hề tra rõ thì đó là tội thất trách của thần, nhưng thần thực không có thu hối lộ, càng không làm gì trái luật lệ Đại Nam. Chuyện Nguyễn Văn Dũng ở thành Gia Trang, thần không có phát hiện ẩn tình trong đó, thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ dành cho thần. Nhưng… nhà thần không coi là cự phú, song cũng không thiếu bạc… Chắc chắn thần sẽ không vì một ít vàng bạc mà dám giấu giếm bệ hạ.

Dương Định Thiên uống một ngụm trà, gật đầu nói:

- Xác thực những câu nói của ngươi đều là thật… Ngu gia ngươi đúng là không thiếu tiền, cho dù có so sánh cùng Ngô Nhất Đạo thì Ngu gia cũng kém không nhiều. Vậy Trẫm hỏi ngươi, trong Binh Bộ, đến cùng có bao nhiêu người thu được chỗ tốt từ Nguyễn Viễn Sơn, ngươi biết chứ?

- Thần thật sự không biết rõ tình hình… Hai tuần này… thần vẫn luôn bận rộn triệu tập lương thảo và mộ dân trong âm thầm, những chuyện khác ở Binh Bộ đều do Thị Lang Hầu Quân Tứ quản lý.

Hoàng đế “ừ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hầu Văn Cực:

- Trẫm không thể tưởng tượng nổi, ở trong Nhãn Sở cũng sẽ có người phản bội Trẫm.

Hắn dùng chính là hai chữ “phản bội”.

Hầu Văn Cực quỳ xuống, hai tay gỡ chiếc mũ quan sáu cánh trên đầu mình:

- Thần lại làm cho bệ hạ thất vọng rồi, thần không có tư cách tiếp tục thống soái Nhãn Sở.

- Động một chút lại hái mũ quan của mình, ngươi không sợ Trẫm cho rằng ngươi đang uy hiếp Trẫm?

Hoàng đế lạnh giọng hỏi một câu.

Hầu Văn Cực ngẩng đầu nói:

- Thần không nên, thần có tội.

Hắn nói chuyện cực kỳ đơn giản, một câu giải thích cho chính mình mà cũng không nói.

Hoàng đế hừ một tiếng, nói:

- Nếu bên dưới có người phạm một sai lầm mà Trẫm lại lấy mũ quan của họ xuống, vậy thì Thượng Thư, Thị Lang của các Bộ cũng sẽ không ngồi an ổn như vậy. Cấp dưới của ngươi phạm sai lầm, ngươi khó tránh khỏi việc phải chịu trách nhiệm, nhưng người khác không thể làm Trấn phủ sứ của Nhãn Sở này được, ngươi vẫn nhận trọng trách này đi. Phạt bổng lộc ba năm, hạ một cấp quan, hôm sau dâng lên một phần tấu chương thỉnh tội.

- Tạ bệ hạ.

Hầu Văn Cực dập đầu, nói.

- Tên Thiên Hộ kia… Nếu đã tiếp nhận bạc thì chôn sống hắn ở ngay trước cửa ra vào kho bạc của Hộ Bộ đi, để cho hắn nhìn thấy đống bạc mà có đếm cũng đếm không hết cả ngày. Người nhà của hắn… Nam thì đưa đi biên cương làm nô, còn nữ… Đưa đến phường dệt làm công với thân phận nô lệ. Mỗi tháng mỗi người được phát một đồng tiền công, lúc nào các nàng tích lũy đủ số bạc mà Cao Thiên Bảo đã thu thì có thể thoát khỏi thân nô lệ.

Trong lòng mọi người rùng mình, cái trừng phạt chôn xác ở trước cửa kho bạc là muốn tên Thiên Hộ kia đều bị người giẫm nát dưới chân vào bất kỳ thời khắc nào. Mà một tháng thu được một đồng tiền công, ở kiếp này làm sao có thể tích lũy đủ số bạc kia? Đừng nói cả đời, trời đất có thay đổi thì chỉ sợ cũng khó có thể xoay người.

Sau khi Hoàng đế ngửa ra nửa người dựa vào vách tường, hắn xoa hai hàng lông mày đã nhíu lại, tiếp tục nói:

- Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn, vì tư tình mà làm trái pháp luật, khi quân phạm thượng, tội trạng rành rành, không thể tha thứ. Nhưng nghĩ đến chiến công trong những năm này cho nên xử lý nhẹ lại. Hạ hắn xuống làm Trung tướng Ngũ phẩm, vẫn giữ lại trong quân, phạt bổng lộc ba năm.

- Tiểu tướng Nguyễn Văn Dũng của thành Gia Trang mặc dù dốc sức chiến đấu không lùi, nhưng sau khi bại lại bỏ thành mà chạy, còn có ý đồ giấu giếm chiến bại của chính mình, đút lót quan viên Binh Bộ… Địch nhiều ta ít, Trẫm không trách hắn chiến bại, chẳng lẽ Trẫm còn có thể đi trách cứ một người tướng lĩnh chiến đấu tới cùng? Vào thời điểm bắt giữ Nguyễn Văn Dũng, các ngươi thay Trẫm hỏi hắn một chút… Có dũng khí đối mặt với địch nhân có số lượng gấp hai mươi lần thì vì sao không có dũng khí đối mặt với Trẫm!

- Khi Nguyễn Văn Dũng còn ở Kinh Võ Viện, Trẫm đã từng cố ý quan sát hắn.

Hoàng đế mở ra cái tập vở Tập Lưu Tài dày nặng, mở ra đến một tờ trong đó, lấy bút son gạch tên Nguyễn Văn Dũng đi.

- Đáng tiếc… Trẫm đã mất đi một tướng quân vốn rất có tiền đồ.

- Giao cho Hình Bộ cùng Đại Lý Tự hỏi tội, nên định tội gì thì định tội đó.

Hoàng đế buông bút son xuống, nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhìn về phía Ngu Đông Lai:

- Sau khi trở về, việc đầu tiên của ngươi là tra rõ rốt cuộc trong Binh Bộ có bao nhiêu người cầm bạc của Nguyễn Viễn Sơn. Không chỉ lần này, cũng không chỉ có mỗi Nguyễn Viễn Sơn hối lộ, lần này người của Binh Bộ dám cầm bạc của Nguyễn Viễn Sơn thì chẳng lẽ trước kia cũng không dám cầm bạc của người khác? Cái này không phải là lần đầu tiên, Trẫm cũng không có cái tính nhẫn nại và độ lượng mà bỏ qua chuyện cũ. Ngươi tra xong thì chuẩn bị danh sách, viết vào tấu chương rồi dâng lên. Có ít người ngồi trên một chức quan quá lâu, đã quên mất kính sợ vốn phải có của mình… Đã như vậy, Trẫm cũng cần phải mạnh tay.

- Thần tuân chỉ.

Ngu Đông Lai vội vàng trả lời.

- Đợi đã, Trẫm vẫn còn chưa nói xong!

Ánh mắt Hoàng đế đặt tại Tập Lưu Tài, vừa lật xem những cái tên mà hắn đã tự tay viết lên, vừa nói:

- Ngu Đông Lai bị cắt đi chức vụ Thượng Thư Binh Bộ hiện tại, hạ xuống làm Binh Bộ Thị Lang, nhưng vẫn xử lý mọi việc của Binh Bộ. Sau khi trở về đóng cửa một ngày mà hối lỗi, Trẫm muốn nhìn ngươi có thể nhận ra cái gì đó hay không. Mặt khác… cũng phạt bổng lộc ba năm. Quan viên Binh Bộ nhận hối lộ, Nguyễn Viễn Sơn hối lộ bao nhiêu bạc thì cũng phải thống kê rõ ràng, sau khi thống kê thì nói cho Trẫm biết số lượng.

- Trẫm muốn cho hắn lại lấy thêm một phần ra, cùng một phần hắn đã đút lót, cộng thêm mấy năm bổng lộc bị phạt của các ngươi, Trẫm sẽ phái người đưa tất cả đến thành Gia Trang. Trẫm muốn làm một tòa nghĩa trang cho những binh sĩ biên quân và các dân chúng. Số tiền còn lại đều… làm trợ cấp cho các thân nhân của biên quân.

- Bọn họ đều là binh sĩ dũng cảm và trung thành nhất của Đại Nam, bọn họ dùng tính mạng của mình mà nói cho Trẫm biết lòng trung thành của họ đối với Trẫm, cảm tình của họ đối với Đại Nam. Nói tới nói lui vẫn là Trẫm có lỗi với bọn họ, trong lòng Trẫm cũng tự trách. Sau khi Hầu Văn Cực báo lên chuyện này, Trẫm cố ý tra xét thì mới biết binh sĩ biên quân mỗi tháng chỉ có thể nhận được vài đồng tiền, số tiền quá thấp làm đau lòng người! Khi sống bọn họ chỉ lấy chút bạc kia mà ra sức vì nước, sau khi chết sao không thể an táng hoành tráng cho họ?

- Mặt khác… Ngu Đông Lai, sau khi ngươi trở về Binh Bộ thì phái người thống kê tất cả số lượng biên quân đang có của Đại Nam. Trẫm muốn là số thực, trước kia các ngươi khai gian để ăn bớt nhất định là có, nhưng lần này còn dám làm thế thì đừng trách. Sau khi thống kê ra, Trẫm sẽ thương nghị cùng Hộ Bộ, xem xem có thể tăng tiền hàng tháng của biên quân lên gấp đôi hay không. Vì nước mà bọn họ trấn thủ biên cương, Trẫm không thể để cho bọn họ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

- Lời nói không hoa mỹ nhưng rất thật tình, đó là tiền bán mạng của biên quân!

Vào lúc nói đến câu này, Hoàng đế ngẩng đầu, ánh mắt ác liệt:

- Nếu như lại để cho Trẫm biết có người dám tham ô khoản bạc này, Trẫm nhất định sẽ tàn sát cửu tộc của hắn. Nếu như những người còn sống của gia tộc hắn không gom đủ số lượng cửu tộc, Trẫm sẽ bới mộ tổ tiên của hắn!
Bình Luận (0)
Comment