Yasu Kaminashi trợn mắt khinh thường: "Tối nay tôi mời anh ăn cơm, đừng hù tôi. Tôi mới hồi phục, thân thể còn yếu lắm, không chịu được người khác dọa dẫm đâu!"
"Được rồi, tôi đã thực hiện được lời hứa của mình, tới lượt anh!" Lúc này, ông chủ cười nói.
"Tôi chờ ông trong trò chơi!" Yasu Kaminashi mỉm cười.
"Được, tôi về nhà ngay đây, chờ tôi chút!" Ông chủ quán bar lập tức nói, dứt lời bèn xoay người rời đi.
Sau khi ông chủ quán bar rời đi, Matsumoto mỉm cười hỏi Yasu Kaminashi: "Bây giờ anh có một khoản tiền kếch xù như thế, anh định dùng nó để làm gì?"
"Nạp tiền mua hồn tệ!" Yasu Kaminashi nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy, Matsumoto kinh ngạc: "Anh nghiêm túc chứ?"
"Đương nhiên là nghiêm túc. Tuy rằng trong phần thưởng của ca khúc chủ đề có năm mươi nghìn hồn tệ, nhưng đó đều là của ông chủ chứ có phải của tôi đâu. Hiện giờ tôi vẫn là người nghèo trong game, nhất thiết phải nạp ít tiền mới được!"
"Trước kia ai đã nói là chơi bời lêu lổng ấy nhỉ?" Matsumoto không nhịn được trợn mắt khinh thường.
"Ha ha ha, trước kia tôi còn từng nói đập mấy trăm triệu vào game đều là đồ ngu kìa. Có điều bây giờ tôi thay đổi rồi, chuẩn bị đập một trăm triệu trước đã!" Yasu Kaminashi hoàn toàn không cảm thấy sượng mặt mà ngược lại cười nói.
Thấy ánh mắt chăm chú đến từ "Người chơi đại gia" Yasu Kaminashi, Matsumoto đã chẳng buồn đá xéo nữa, lắc đầu: "Được rồi, tôi cũng phải về thôi. Đừng quên bữa cơm tối nay đấy, khi đó tôi sẽ đến tìm anh. Đúng rồi, nếu anh đã khỏe mạnh thì nhớ đi mua chiếc xe, bây giờ tôi đã không còn phục vụ cho anh nữa đâu!"
Nói xong, Matsumoto không chờ Yasu Kaminashi trả lời mà xoay người khoát tay, rời đi ngay lập tức.
Sau khi Matsumoto rời đi, Yasu Kaminashi im lặng một lát rồi bước đến trước cabin game, nghiêng người chui vào.
Sau khi vào game, Yasu Kaminashi thêm bạn bè với ông chủ quán bar, sau đó hai người gặp mặt trong thành Phần Thiên. Yasu Kaminashi không hề chần chờ giao dịch năm mươi nghìn hồn tệ và "Coupon đặt làm vũ khí truyền kỳ tư nhân" cho ông chủ quán bar.
Đương nhiên, bởi vì danh hiệu đặc thù là vật phẩm không thể giao dịch, tuy rằng ông chủ quán bar rất thèm thuồng, nhưng vẫn không nói gì. Thực ra thì ông đã rất thỏa mãn khi nhận được những thứ này.
Sau khi tạm biệt ông chủ quán bar, Yasu Kaminashi cất bước đi về phía khu rừng U Tối.
Lần này anh ta có tiền nên đi đường đều dùng truyền tống trận.
Sau khi bước vào rừng U Tối, Yasu Kaminashi còn chưa kịp lên tiếng kêu gọi thì Lục Y đã đột nhiên xuất hiện, sau đó bỗng nhào vào lòng anh ta.
Chờ đến khi Lục Y ngẩng đầu lên, Yasu Kaminashi nhìn thấy trước mắt mình là một khuôn mặt khóc như hoa lê dính mưa, tuy rằng không có bất cứ chữ viết nào trên gương mặt, nhưng Yasu Kaminashi vẫn có thể đọc được "Tủi thân".
Tủi thân đến mức nước mắt như mưa, tủi thân đến mức chẳng buồn bay lượn, tủi thân đến mức không thể hít thở…
Thấy Lục Y khóc nức nở, Yasu Kaminashi vội vàng an ủi, nào là hứa hẹn, nào là nhận lỗi, tốn rất nhiều công sức mới dỗ dành được bé bươm bướm không khóc nữa.
"Kaminashi, ca hát dỗ Lục Y đi!" Lúc này, Lục Y lau nước mắt, nói với đôi mắt đỏ hoe.
Yasu Kaminashi cười xoa đầu Lục Y, bắt đầu hát bài ca mà Lục Y quen thuộc.
Giờ khắc này, Lục Y nín khóc mỉm cười, vẫy cánh bắt đầu bay lượn xung quanh Yasu Kaminashi, đốm sáng màu lục trong suốt lại rơi xuống khắp nơi.
Sau khi Yasu Kaminashi hát xong, Lục Y cũng cất tiếng hát theo.
Nghe âm sắc kỳ ảo của Lục Y và tiếng thông báo buff tăng cường vang lên bên tai, Yasu Kaminashi bỗng ngẩn người.
Anh ta đang suy nghĩ mình có thể bắt chước hát theo Lục Y được không nhỉ? Hoặc là nói, chức nghiệp "Ca Giả" mà mình muốn sáng tạo có thể tham khảo từ Lục Y được không?
…
Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh. Trong quãng thời gian này, Yasu Kaminashi vừa suy nghĩ làm thế nào để sáng tạo ra chức nghiệp mới, vừa làm bạn bên cạnh Lục Y, cuối cùng cũng dỗ dành cô bé Lục Y tâm tư đơn thuần vui vẻ trở lại.
Bởi vì buổi tối có hẹn nên Yasu Kaminashi đành phải tạm biệt Lục Y trong sự lưu luyến của cô bé, sau đó chọn rời khỏi game.
Trở lại hiện thực, Yasu Kaminashi nhìn di động, phát hiện còn chưa tới giờ hẹn với Matsumoto, bèn ngồi trên sofa trầm tư.
Một lát sau, anh ta nổi dũng khí lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Tút! Tút! Tút!"
Có người bắt máy, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có tiếng động, dường như đang chờ anh ta lên tiếng trước.
"Eri, anh đây, Yasu Kaminashi!" Sau một lát im lặng, Yasu Kaminashi lên tiếng trước.
"Đồ khốn!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng giận dữ của cô gái, sau đó cuộc gọi bị cắt đứt.
Yasu Kaminashi: "…"
….
Thời gian trôi qua từng ngày.
Sau khi thân thể hoàn toàn hồi phục, cuộc sống của Yasu Kaminashi lại tràn ngập hy vọng, trở nên vô cùng dồi dào.
Trong khoảng thời gian này, anh ta đều gửi tin nhắn cho bạn gái mỗi ngày, hoặc phải nói là bạn gái cũ để nói lời xin lỗi.