Nghe vậy, Mạc Lan Lan nổi giận: "Tao nói cái búa! Nếu mày muốn nhận ông bố này thì đi mà nhận, đừng quấy rầy tao!"
Nói xong, Mạc Lan Lan bỗng thoát khỏi game.
Thấy vậy, Ngạo Kiếm lập tức tiến lên. Nhưng còn chưa chạm vào Mạc Lan Lan thì bà đã biến thành khói đen logout.
Hắn ta lập tức lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Lúc này, hắn ta quay lại nhìn Mạc Tiểu Tân còn đang trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
"Đừng nhìn tôi, bây giờ tôi còn nhức đầu lắm. Bất kể chú có phải là cha tôi hay không thì đều phải do mẹ ruột của tôi định đoạt!" Mạc Tiểu Tân còn đang đắm chìm trong rung động, không thể tự kiềm chế.
"Con tên là Mạc Tiểu Tân đúng không?" Ngạo Kiếm rặn ra một nụ cười gượng gạo.
"Đúng! Theo họ của mẹ tôi!"
"Cô ấy có từng nhắc tới ta trước mặt con không?" Ngạo Kiếm lại hỏi.
"Có nhắc tới, ăn nhậu chơi bời, nợ nần chồng chất, tóm lại là một gã ác ôn khốn nạn tội ác tày trời!" Mạc Tiểu Tân không hề chần chờ trả lời.
Nụ cười trên mặt Ngạo Kiếm lập tức cứng đờ.
"Khụ khụ… Trước kia là lỗi của ta. Sau này ta sẽ bù đắp lại cho hai mẹ con…"
"Đừng làm thế. Nếu chú thật sự là cha tôi thì tôi chắc chắn sẽ hận chết chú. Không phải bây giờ còn chưa xác định sao?!" Mạc Tiểu Tân vội lùi lại nói.
Nghĩ tới việc cha ruột ruồng bỏ hai mẹ con họ, khiến một mình anh ta phải thừa nhận sự tàn phá từ tình thương của mẹ, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao!
Quả thực chính là thứ khốn nạn!
Lúc này, Ngạo Kiếm bỗng cau mày: "Đúng rồi, tại sao con lại treo giải mẹ con?"
"Khụ khụ… Việc nhà! Việc nhà!" Nghe vậy, vẻ mặt của Mạc Tiểu Tân lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.
Nếu người trước mắt này thật sự là cha ruột của mình thì không phải mình đã thuê cha ruột đi giết mẹ ruột sao?
Chời má, phim truyền hình cũng không dám quay kiểu đó! Thế này thì máu cún quá rồi!
Mạc Tiểu Tân run lẩy bẩy. Cái thứ duyên phận này thật khủng bố, chơi game mà suýt nữa tìm được cha luôn.
Nhưng Mạc Tiểu Tân không biết rằng trong Chinh Chiến, nếu như cực kỳ may mắn thì người chơi thậm chí có thể tìm thấy tổ tiên từ NNN đời trước, hết thảy đều trông cậy vào duyên phận.
"Không nói chuyện nữa, tôi phải đi xem mẹ tôi đây!" Lúc này, Mạc Tiểu Tân bỗng nói.
"Nhà con ở đâu?" Ngạo Kiếm vội hỏi.
"Đừng nghĩ nữa, mẹ tôi chịu nói cho chú thì sẽ nói, nếu không muốn thì tôi sẽ không nói đâu!"
Nghe vậy, Ngạo Kiếm gật đầu với vẻ mặt phức tạp, không dây dưa quá nhiều.
Hắn ta đã biết con đường lúc trước mình chọn sai cỡ nào, hoàn toàn nhập ma. Đúng như lúc trước Vô Tình đã nói, nếu hắn ta không bỏ kiếm đi thì cả đời này sẽ bỏ đi. May mà hắn ta ngộ được Ma Kiếm Thập Đạo trong Chinh Chiến, thế mới thoát ly khỏi trạng thái tâm ma.
Bây giờ đã biết người thân của mình còn sống, nội tâm vốn cô quạnh của Ngạo Kiếm không khỏi nổi lên gợn sóng.
Hơn nữa hắn ta biết mình nhất định phải chậm rãi bù đắp cho sai lầm này, không thể chỉ một lần là xong.
Giờ phút này, trong lòng Ngạo Kiếm bỗng dâng lên kích động.
Nếu người này là con trai của ta thì kiếm pháp nhà họ Ngạo của ta còn chưa tuyệt tự, nó có thể kế thừa y bát của ta, tu luyện kiếm pháp nhà họ Ngạo.
Nhưng lúc này, Mạc Tiểu Tân đã biến thành khói đen logout.
Sau khi thoát khỏi game, Mạc Tiểu Tân vội mở cabin game ra, chạy vào phòng mẹ.
"Mẹ, mẹ đừng nghĩ quẩn!" Mạc Tiểu Tân vừa chạy vừa kêu lên.
Đi đến trước phòng mẹ, Mạc Tiểu Tân mở cửa ra, lập tức trợn mắt há hốc mồm phát hiện mẹ mình lại đang bình tĩnh ăn quà vặt.
"Mẹ…"
"Gì á?" Mạc Lan Lan ghét bỏ nhìn Mạc Tiểu Tân.
"Cảm xúc vừa rồi của mẹ đâu?" Mạc Tiểu Tân kinh ngạc.
"Đó là giả vờ, mày thật sự cho rằng mẹ rất để ý tới ổng hả? Mẹ chỉ tức lúc trước, khi tên khốn đó rời đi nói với mẹ là luyện kiếm, ai dè bây giờ lại chơi game, quả thực chẳng khác đồ khốn nạn là mấy!" Mạc Lan Lan tức giận nói.
"Thế tại sao mẹ lại thoát ra?"
"Thì tại mẹ không đánh lại ổng chứ sao! Mượn cái cớ chạy trốn!"
"Chỉ thế thôi hả?" Mạc Tiểu Tân khó tin hỏi.
"Đúng thế! Không có ổng mẹ thoải mái biết mấy, trước kia cứ quản mẹ chơi game, giải thoát rồi sướng biết bao!" Mạc Lan Lan chẳng hề để ý nói.
Quả nhiên là mẹ ruột của mình!
"Mẹ, mẹ nói thật với con đi, rốt cuộc ổng có phải là cha ruột của con không?" Mạc Tiểu Tân suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh bà mẹ, nghiêm túc hỏi.
"Không phải!" Mạc Lan Lan lập tức phủ nhận.
"Con sắp xếp lại manh mối, kết hợp với tình huống trước đó, phỏng đoán đại khái thế này: Sau khi cha ruột của con rời đi, chắc hẳn mẹ đã mang thai con, sau đó sinh con ra. Cuối cùng, để tức chết gã bạc tình kia, bèn ngụy trang thành giả chết. Thực ra mẹ vẫn rất để ý đến ổng đúng không? Lúc hai người mới gặp lại, cảm xúc của mẹ không giống như là ngụy trang đâu!" Mạc Tiểu Tân nghi hoặc dò hỏi.