Cậu béo lại lau nước mưa, vẻ mặt như táo bón: "Nhưng mà lần này thiên nhiên hoang dại quá mức rồi… Tiêu hóa không nổi…"
Chiến hạm này là bảo bối của Ác Thần Hội bọn họ. Chẳng qua họ nâng cấp chưa bao giờ làm theo cẩm nang trên diễn đàn, thích nâng cái gì thì nâng cái đó. Trong quá trình này họ chịu đủ mọi đau khổ, ví dụ như hồi trước bỏ qua tính thăng bằng nên ói mửa cả ngày.
Nhưng thành viên của Ác Thần Hội chưa bao giờ hối hận. Nếu muốn hỏi tại sao thì đó chính là do tuổi trẻ, cứng đầu.
"Đừng nói nữa, đằng trước có mục tiêu, không biết có phải là hải thương không!" Lúc này, A Thất đứng bên cạnh nói.
Nghe vậy, An Thịnh tức khắc giơ kính viễn vọng lên, bắt đầu nhìn phía trước.
Sau khi xem xét, An Thịnh vội mở chức năng album ảnh, chọn phóng to một tấm ảnh.
Trong ảnh có một lá cờ, trên lá cờ là hình ảnh một con sư tử biển màu lam ngẩng đầu rít gào.
Thấy vậy, An Thịnh vô cùng kích động.
"Đậu, là thương hội Tây Châu! Cá lớn đến rồi! Bản đồ tuyến đường vận chuyển trong khu chiến lược thật trâu bò!"
"Đại ca, có cần thông báo trong kênh khu vực không?" Cậu béo lập tức hỏi.
"Nói đi, hành động theo tập thể mà, không có họ thì chắc chúng ta không hốt được tám chiếc thuyền đó đâu!"
"OK man!" Cậu béo cười nhếch mép.
Tiếng hét của cậu béo lập tức vang lên trong kênh giọng nói: "Mọi người chú ý một chút, đằng trước có thuyền buôn của thương hội Tây Châu, mục tiêu ngay trước mắt, hoàn toàn nhất trí với tuyến đường vận chuyển được đánh dấu trên bản đồ!"
Bởi vì thời tiết mưa to, tầm nhìn không xa nên khi nghe thấy vậy, tất cả người chơi gần đó đều cả kinh, vội chạy tới mũi tàu bắt đầu quan sát.
Càng ngày càng đến gần, sau khi xác định mục tiêu chính là thuyền buôn của thương hội Tây Châu, nụ cười trên mặt những người chơi dần dần biến thái.
Tuy rằng họ đi theo bản đồ tuyến đường vận chuyển được cung cấp trong khu chiến lược, nhưng không cho rằng nhất định sẽ gặp được thuyền buôn. Chung quy tuyến đường mà họ lựa chọn không có khả năng lúc nào cũng có thuyền buôn đi qua.
Chẳng qua không ngờ họ lại may mắn đến vậy, mới đó mà đã gặp được rồi.
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần. Lúc này, tiếng hô của người chơi vang lên trong kênh giọng nói.
Kế tiếp, từng lá cờ nền đen được kéo lên, toàn là hình vẽ những con dị thú hung hãn do những người chơi tự vẽ để biểu thị thân phận.
Thấy cảnh này, Mặc Lãng ở nơi xa không khỏi ngẩn người.
Càng khiến ông cảm thấy bất ngờ là rõ ràng đã có thể nhìn thấy lẫn nhau, thế mà mấy đội tàu kia lại vẫn lái về phía mình.
Giờ khắc này, Mặc Lãng đã ý thức được tình huống không đúng lắm.
Ông vội quay lại nói với thuộc hạ đứng đằng sau: "Mau biểu thị thân phận!"
Nghe vậy, thuộc hạ lập tức đi đến bên cạnh cây cột kéo dây thừng, thế là sư tử biển trên lá cờ như sống lại, lập tức biến thành một con sư tử lớn màu lam cất tiếng rít gào dữ dội về phía trước.
Cờ sư tử biển là thuyền linh sư tử biển, đây chính là dấu hiệu của thương hội Tây Châu. Mặc Lãng tin rằng sau khi biết thân phận bên mình, đối phương chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nhường đường.
Chẳng qua lần này, ông đã phán đoán sai lầm rồi.
Hạm đội hải tặc của những người chơi chẳng những không rút lui mà ngược lại còn tăng tốc đến gần họ.
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại chưa đầy một hải lý, những người chơi không hề chần chờ, quyết đoán triệu hồi linh hồn chiến hạm.
"GRUH!" Tiếng gầm của cự thú đinh tai nhức óc, nhảy vọt lên trên.
Đưa mắt nhìn ra xa, ảo ảnh của từng con quái thú hiện lên, dưới sấm sét thoắt ẩn thoắt hiện và mây đen làm nền, nổi bật uy thế của chúng.
Trong gió bão gào thét, quân đoàn người chơi ra trận thật sự khiến Mặc Lãng khiếp vía. Bấy giờ ông cũng đã ý thức được rằng mình đã gặp phải băng cướp rồi.
Dưới sự thống trị của Hải Vương, hải vực Vọng Hư chưa bao giờ xuất hiện băng cướp.
Cho dù thời kỳ thống trị của Hải Vương đã kết thúc thì hải vực Vọng Hư vẫn vô cùng yên bình. Mặc Lãng không thể ngờ được rằng sau khi Yên Long đến đây điều tra sự kiện cướp bóc thì đáng lẽ lúc này nên là thời kỳ an toàn nhất, nhưng lại xuất hiện băng cướp.
Quả thật là khó tin hết sức! Họ không sợ chết sao?!
Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần. Lúc này, Mặc Lãng đã cất tiếng kêu ra lệnh cho đoàn tàu quay về.
Nhưng thời tiết bão táp, cộng thêm đi ngược chiều gió nên trong lúc họ quay đầu thuyền thì hạm đội của những người chơi đã đến gần.
Lúc này, những người chơi đã có thể thấy rõ thành viên của thương hội Tây Châu đứng trên boong tàu.
"Ớ khửa khửa khửa khửa!"
"Người anh em à, cướp biển không kêu kiểu đó, đó là người vượn Thái Sơn!"
"Thế cướp biển kêu kiểu gì?"
"Ông cần một cái bịt một mắt, sau đó bày ra vẻ mặt hung ác, tốt nhất là cầm một lọ rượu Rum trong tay, thế mới hình tượng!"
"Phức tạp quá! Trực tiếp cướp luôn đi!"