"Xin lỗi nhé, gần đây lực lượng của nước ta bỗng nhiên tăng mạnh, chiếm được quân đoàn tượng đá của Minh Hải Quốc ngày xưa. Thật sự xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi!" Hải Vương vừa giải thích vừa không nhịn được đả kích hắn ta.
Điểm này, gã ta đã học được tinh hoa pháo miệng của bộ tộc người chơi, giết người trúng tim đen.
Quân đoàn tượng đá chính là quân đoàn để lại trong di tích Minh Hải sau khi Thiên Lan biến mất.
Tuy rằng gã ta còn chưa được tìm được cách điều khiển, nhưng quân đoàn tượng đá này đã được gã ta đưa tới đảo Tân Mạt.
Với tư cách là lực lượng tiềm ẩn, quân đoàn tượng đá đó cũng nằm trong phạm vi sát hạch.
Cho nên Hải Vương mới vượt qua xét duyệt tư cách lần này.
Nghe vậy, sắc mặt Yên Long như tro tàn. Hắn ta biết, mọi thứ đã kết thúc rồi.
Hiện giờ Yên Long còn đang trong trạng thái hôn mê, hắn ta chỉ có chiến lực Quỷ Vương hậu kỳ, sao có thể chống đối lại Hải Vương. Cho dù hắn ta có nói nhiều đến mấy cũng vô ích.
Rất tàn khốc, cũng rất hiện thực. Vũ lực do mình sở hữu quyết định tất cả những gì mình có.
Tình hình hiện giờ là vũ lực của họ không đủ để chống đỡ quyền lực và địa vị mà họ có, bị cướp đoạt là chuyện quá bình thường.
Nhìn Ảnh trưởng lão rút quyển trục Hải Thần Xá từ trong người Yên Long đang hôn mê, Yên Lang không nhịn được siết chặt nắm đấm. Nhưng hắn ta biết, mình không thể phản kháng.
"Từ nay trở đi, quốc gia biển Mutter của các ngươi chính thức trở thành hải thương Mutter, lệ thuộc và phân đà Hoàng Tuyền ở hải vực Phệ Hồn. Trên tấm Hải Thần Xá này có dấu ấn linh hồn của Yên Long, hãy dùng quyển trục trống của ngươi để nuốt chửng nó đi!" Dứt lời, Ảnh trưởng lão đưa Hải Thần Xá cho Hải Vương.
Tiếp nhận Hải Thần Xá, Hải Vương không khỏi nở nụ cười.
Lần này không tốn dù chỉ một binh một tốt, gã ta đã trở thành người chiến thắng cuối cùng.
…
Sau khi tiếp nhận cuốn Hải Thần Xá của Yên Long, Hải Vương đặt nó lên quyển trục trống của mình.
Ký tự màu vàng hiện lên, nhanh chóng chui vào quyển trục trống trong tay Hải Vương.
Cuốn Hải Thần Xá của Yên Long dần dần nhạt màu, ngược lại với nó là cuốn Hải Thần Xá trong tay Hải Vương càng ngày càng sáng chói.
Điều này tượng trưng cho thời huy hoàng của thương hội Yên Long đã kết thúc, thời đại của thương hội Mutter đã đến.
Cảm giác phải chứng kiến cảnh tượng này nhưng lại không có sức ngăn cản khiến trái tim Yên Lang như bị dao cứa.
Xuất phát từ làng chài ban sơ, hai huynh đệ họ đã trải qua rất nhiều chuyện, trên đường gặp đủ gian nan hiểm trở, thành viên bên dưới chết trận hết đợt này tới đợt khác, nhưng họ vẫn đứng sừng sững trước bão táp, vẫn tiến về phía trước.
Khi họ nhận được tư cách trở thành thương hội chiến tranh, vốn tưởng rằng đã từ biệt cuộc sống tràn ngập nguy cơ và đầy giết chóc, tương lai chỉ còn lại hoạn lộ thênh thang.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã mất hết rồi.
Tương lai, ước mơ, cố gắng, phấn đấu… Mọi thứ cuối cùng đều tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước.
Dưới phương thức sinh tồn nghiệt ngã, chỉ cần đi sai một bước thì sẽ phải trả một cái giá quá đắt, đắt tới mức Yên Lang khó có thể tiếp thụ được.
Giờ khắc này, trong đầu hắn ta nhớ tới lời hứa khi xưa, lời thề và trách nhiệm còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Yên Lang không khỏi siết chặt nắm đấm, khẽ run rẩy, sau đó bỗng kéo áo, để lộ thân thể đầy thương tích.
Trong mắt Yên Lang, những vết thương này không phải là vinh quang của người chiến sĩ, mà chỉ là sự trừng phát trong lúc hắn ta cố gắng đấu tranh để không còn phải sống uất ức nữa.
Mỗi một vết thương trên người đều ghi lại một lần nguy cơ khiến hắn ta suýt nữa thì chết.
Nhưng hắn ta đều vượt qua. Đến tận bây giờ, hắn ta vẫn còn sống.
Lúc này, Yên Lang đưa mắt nhìn Hải Vương: "Ta đến từ một làng chài nhỏ. Trong làng chài của chúng ta, tất cả tộc nhân ra biển đi săn đều là dũng sĩ. Tuy rằng họ không mạnh, nhưng họ lại dũng cảm đấu tranh với bão táp và sóng thần, không ngừng cố gắng vì sự sinh tồn của tộc nhân. Nhưng họ cũng rất ngu ngốc, không biết theo thời thế, chỉ biết núp mình trong thế giới nhỏ hẹp, cho dù trong tộc vốn đã thiếu thốn thức ăn, vậy mà hằng năm còn phải dâng đồ cống cho bộ tộc mạnh hơn. Điều này dẫn đến hằng năm đều sẽ có rất nhiều tộc nhân chết vì đói khát. Nhưng họ lại ngốc đến mức cho dù đến nước này mà vẫn chưa từng nghĩ tới việc thay đổi điều gì, chỉ câm nín chịu đựng mọi ác ý đến từ bên ngoài."
Nghe vậy, Hải Vương không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng nhìn Yên Lang.
"Mãi đến một ngày, có hai huynh đệ muốn thay đổi tất cả mọi thứ trong làng chài. Vì thế họ lựa chọn đấu tranh, lựa chọn bước lên con đường trở thành cường giả, muốn dẫn dắt cả làng bước ra khỏi vùng đất hoang sơ đó để nghênh đón cuộc sống tươi đẹp hơn!"
Yên Lang tiếp tục kể: "Khi đó không một ai biết rằng con đường này gian khổ và hiểm hóc nhường nào. Tuy vậy, người của cả làng vẫn tín nhiệm hai huynh đệ đó vô điều kiện, ấp ủ một bầu nhiệt huyết và kỳ vọng vào một tương lai tươi sáng rời khỏi làng chài cùng họ, đi đối mặt với sự sinh tồn nghiệt ngã hơn. Chuyến đi này kéo dài hết nghìn năm rồi lại nghìn năm… Hai huynh đệ vẫn còn ghi nhớ lời thề khi xưa, nhưng những người dân trong làng ấy lại dần dần gục ngã, mãi cho đến cuối cùng, tất cả đều chết trên con đường trở thành cường giả đó."