"Muốn trở nên mạnh hơn không?" Ác đồng nhìn chằm chằm vào Cổ Ngữ, giọng nói mang theo dụ dỗ xuất hiện trong đầu anh ta.
Cổ Ngữ nghe vậy thì sửng sốt. Anh ta nghĩ tới giới thiệu trưởng thành của chức nghiệp trên giao diện hình như là cần cố vấn từ Ác Thần nên vội hỏi: "Đại ca Ác Thần, phải làm thế nào mới có thể mạnh lên được?"
"Ngươi biết không? Ta đã ban cho ngươi một viên huyết chủng. Nếu ngươi thật sự có thể thành công đào tạo nó thì ngươi sẽ nắm giữ Huyết Minh Đạo, một trong những quy tắc thiên địa của âm phủ này. Điều đó đồng nghĩa với cái gì, ngươi có biết không?"
Cổ Ngữ kinh ngạc: "Đồng nghĩa với gì?"
"Chỉ cần nắm giữ bất cứ một đạo trong quy tắc thiên địa thì ngươi đều có tư cách để phong thần. Chỉ cần có Đại Đế sắc phong cho ngươi thì ngươi sẽ trở thành thần linh mới!"
Nghe vậy, Cổ Ngữ lập tức liên tưởng tới trận chiến hủy thiên diệt địa giữa Ác Thần và Hạn Bạt, nhất thời kích động tới mức mặt đỏ bừng, phản xạ kêu lên: "Bao nhiêu tiền? Một câu thôi!"
Ác Thần: "???"
Ý thức được mình nói nhầm, Cổ Ngữ cười lúng túng: "Đại ca Ác Thần, bây giờ anh chính là đại ca của em đó, mau dạy em cách tăng thực lực đi!"
"Bồi dưỡng huyết chủng khó hơn ngươi nghĩ nhiều. Có lẽ ngươi tốn mấy trăm nghìn năm cũng không bồi dưỡng được một viên huyết pháp chi chủng. Nhưng ta có thể giúp ngươi rút ngắn thời gian lại!" Giọng nói của Ác Thần lại hiện lên trong đầu Cổ Ngữ.
Cổ Ngữ ý thức được điều gì đó, vội nói: "Đại ca muốn em làm gì? Xông pha khói lửa cũng sẽ không chối từ!"
"Ta đã cảm ứng được hơi thở của Hạn Bạt! Hắn ta đang ở đây! Tìm được hắn rồi giết hắn!"
Ác Thần vừa dứt lời, trong đầu Cổ Ngữ đã xuất hiện một cảnh tượng.
Một tòa thành thị hùng vĩ đứng lặng trên mặt đất. Trên bầu trời của tòa thành thị này có từng chiếc quan tài trôi lơ lửng, bên trong tòa thành lại trống rỗng, giống hệt như một tòa thành ma vậy.
[Mối thù không thể xóa nhòa (Nhiệm vụ nâng cấp chức nghiệp)]
Nội dung nhiệm vụ: Đến thành Sát Ác Mộng Yểm, giết chết Hạn Bạt đang suy yếu, hoàn thành lời nhắc nhở của Ác Thần. Nhiệm vụ này không có hạn chế về thời gian.
Phần thưởng nhiệm vụ: Nhận được món quà từ Ác Thần (Nâng cấp chức nghiệp).
Nhìn nhiệm vụ mới xuất hiện, Cổ Ngữ sửng sốt một lát rồi gật đầu thật mạnh với Ác Thần, đồng thời nhận nhiệm vụ.
Tuy rằng nhiệm vụ này rất khó, nhưng ít nhất không hạn chế về thời gian. Chỉ cần liên tục lên level tăng thực lực, cộng thêm quy mô của công hội mình đang không ngừng mở rộng, anh ta tin rằng mình sẽ có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ này.
"Ngươi không sợ sao?" Thái độ của Cổ Ngữ rõ ràng khiến Ác Thần rất kinh ngạc.
"Có gì không dám chứ? Em có sợ chết đâu mà!" Cổ Ngữ cười hì hì.
"Ta càng ngày càng yêu thích ngươi rồi đấy. Trước đó, khi khống chế thân thể ngươi, ta đã phát hiện từ đầu tới cuối trong lòng ngươi lại không hề sợ hãi chút nào. Ngươi... Tốt lắm!" Giọng nói của Ác Thần lại vang lên.
Cổ Ngữ cười hì hì: "Đại ca Ác Thần, thế còn gì cần dặn dò nữa không? Nếu không thì anh có thể đưa em xuống núi được không?"
Lần này Ác Thần không đáp lời mà khói đen lại hiện lên rồi bao quanh Cổ Ngữ.
Chờ đến khi khói đen lại tan đi thì Cổ Ngữ phát hiện mình đã đi đến trước nhà gỗ rồi.
Lúc này, tâm trạng của Cổ Ngữ vô cùng vui vẻ. Không ngờ rằng mình lại nhận được truyền thừa một cách thoải mái như vậy. Quả nhiên chơi trò chơi này phải đi lung tung mới được, không chừng sẽ nhận được cơ duyên nào đó cũng nên.
Cổ Ngữ bước lên mấy bước, vươn tay gõ cửa gỗ: "Ông ơi, tôi đến đón cún con nhà tôi đây, mở cửa!"
Không lâu sau, cửa bị mở ra, ông lão tóc bạc dắt Tôn Khởi mặt mày đỏ choét đi ra.
"Mau dẫn con gâu đần này đi đi!"
Ông lão nói xong rồi ném Tôn Khởi say khướt xuống.
"Tôi không đi, tôi còn muốn uống nữa! Hôm nay không uống thắng ông thì tôi không đi đâu!" Tôn Khởi thất tha thất thểu đứng dậy, loạng choạng đi mấy bước rồi lại ngã xuống đất.
Cổ Ngữ cạn lời.
"Cún, đi thôi!" Cổ Ngữ bất đắc dĩ, đành phải đi tới bế Tôn Khởi lên.
"Tôi... Tôi không đi, rót đầy ly cho tôi, chúng ta quyết chiến tới hừng đông!"
Tôn Khởi lập tức giãy giụa thoát khỏi tay Cổ Ngữ rồi lại nhảy lên mặt đất, loạng choạng đứng dậy, tay trái chống nạnh, tay phải chỉ vào ông lão tóc trắng, mặt đỏ bừng nói: "Ông... Ông đừng khinh thường tôi... Tôi đây... Uống giỏi lắm đó!"
"Dáng vẻ lúc say của con cún nhà cậu thú vị đấy!" Ông lão tóc trắng tựa lưng vào cửa, vừa uống rượu trái cây trong ly vừa cười gian xảo nói.
"Gâu đần, yên lặng chút nào!" Cổ Ngữ đã triệt để cạn lời. Anh ta trực tiếp giơ một chân của Tôn Khởi lên rồi khiêng lên vai.
Sau khi từ biệt ông lão tóc trắng, Cổ Ngữ bèn khiêng Tôn Khởi xuống núi.
Trên đường đi, Tôn Khởi liên tục ăn nói bậy bạ, giương nanh múa vuốt, làm ra đủ trò khiến Cổ Ngữ tức giận tới mức suýt nữa không nhịn được mà ném anh ta xuống đất, đồng thời thi triển chiêu thức Đả Cẩu Bổng Pháp cho anh ta biết điều.