Bất ngờ là người của Tai Ngư tộc không giết chết họ mà trói chặt họ lại rồi khiêng về làng chài. ...
Ánh sao rực rỡ đầy trời, làng chài bị bao phủ dưới màn đêm lại vô cùng náo nhiệt. Từng đống lửa trại được đốt lên trong thôn, các tộc nhân Tai Ngư vây quanh đống lửa lớn nhất vừa múa vừa hát, tràn đầy tiếng cười, tiếng reo hò.
Nhưng đám người An Thịnh bị nhốt ở chính giữa làng chài thì không tài nào vui sướng nổi. Bởi vì họ ý thức được rằng hình như mình sắp bị ăn thịt rồi.
Họ đang ở trong trạng thái chiến đấu nên không thể thoát khỏi trò chơi này được, điều này khiến họ vô cùng căm tức. ...
Nhìn cái nồi lớn nằm ngay chính giữa thôn, đám người An Thịnh rất tuyệt vọng.
Nhìn cậu béo cũng đang đờ đẫn bên cạnh mình, An Thịnh nói: "Sướng không? Mới đến đã sắp bị nấu rồi."
Cậu béo im lặng.
"Thù này chúng ta phải báo!" Một lát sau, cậu béo nói với vẻ vừa đau buồn vừa căm phẫn.
"Đúng! Chúng ta phải báo thù! Đời này tôi còn chưa bị ăn bao giờ đâu. Dám ăn ông đây, chúng nó là người đầu tiên, phải trả giá đắt mới được!" Người nói chuyện là một thanh niên có vẻ trẻ con. Lúc này vẻ mặt cậu ta tràn đầy căm uất, như thể bị thiệt thòi lớn lắm vậy.
Đúng như họ nghĩ, họ nhanh chóng bị cởi hết quần áo rồi nâng vào trong nồi lớn. May mà đều là đực rựa nên không đến mức quá xấu hổ.
Nhưng có một việc khiến các chiến sĩ của Tai Ngư tộc cảm thấy rất kinh ngạc là sau khi những món vũ khí trang bị rời khỏi thân thể họ thì bỗng biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.
Tìm cả buổi cũng không tìm được trang bị, chiến sĩ Tai Ngư tộc tức giận đến mức lại đánh cho đám người An Thịnh một trận.
Đám người An Thịnh tức giận tới mức chửi ầm lên. Họ đã bao giờ chịu thiệt đến mức này đâu mà.
Thù này họ chỉ có thể nhớ kĩ trước.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Tiếp đó họ phải chịu uất ức tới mức suýt khóc.
Một gã đàn ông khôi ngô để trần nửa người trên cầm một cái túi đi đến trước mặt cậu béo, lấy một nhúm bột màu lục đưa đến trước mặt cậu béo.
Cậu béo: "???"
"U-ra!"
Gã đàn ông khôi ngô hung tợn trừng cậu béo một phát, cầm bột màu lục đẩy về phía miệng cậu ta.
Đậu xanh nhà nó... Cậu béo cảm thấy nếu không phải bị dây thừng trói lại thì cậu ta chắc chắn sẽ quyết đấu với gã này.
Muốn nấu cậu ta lên thì thôi, thế mà còn bắt cậu ta ăn gia vị nữa. Chẳng lẽ không biết kẻ sĩ chỉ có thể giết mà không thể làm nhục hả?
"Khốn khiếp! Đi chết đi! Xì!" Đây là thủ đoạn phản kích duy nhất của cậu béo.
Thấy phản ứng của cậu béo, gã đàn ông nhét gia vị vào túi rồi xách cậu béo ra khỏi nồi lớn.
Sau khi dần cho một trận, cậu béo vốn đã quyết định sẽ đấu tranh đến cùng giờ đã bị đánh cho tả tơi xơ mướp, rưng rưng nuốt đống gia vị đó vào bụng.
Thấy cảnh ngộ của cậu béo, mấy người cũng đang ở trong nồi không khỏi run lên. Đối mặt với bột gia vị được đưa tới trước mặt mình, họ đều quyết đoán nuốt vào, chỉ sợ bị đánh cho một trận tả tơi trước khi chết.
Không biết bột màu lục đó được nghiền từ loại thực vật nào mà vừa vào miệng đã tan ra, theo nước bọt trượt vào thực quản, khiến người ta phải chảy nước miếng.
Tiếp đó, mùi hương kỳ lạ lan tràn từ dạ dày lên trên, theo hô hấp khuếch tán tới buồng phổi, thậm chí là toàn thân, khiến cơ thể mình trở nên thơm nức.
Nhưng điều này chỉ khiến mấy người càng thêm đau buồn mà thôi!
"U-ra!"
Gã đàn ông dị tộc kia hài lòng gật đầu, tiếp đó lấy một nhúm bột màu đỏ từ trong túi vải rồi rắc lên đầu từng người một. Một loại hương vị cay xè từ mũi tiến vào khí quản của họ khiến họ hắt xì mấy phát liên tục.
"Đậu xanh rau má... Tao nhớ kĩ món nợ này, chờ bọn tao sống lại... Tao sẽ XXX chết chúng mày!"
Mấy người tức giận chửi ầm lên, nhưng không thể nào phản kháng được.
Thời gian trôi qua, bọt nước bắt đầu sục sôi trong nồi. Nhiệt độ của nước cuối cùng cũng đạt tới điểm sôi.
Chữ số đỏ như máu biểu hiện thương tổn hiện lên trên đầu họ. Ngay sau đó, lượng máu của họ đã giảm tới điểm tử vong, tất cả đều mất hết ý thức ngã vào trong nồi, cuối cùng biến thành khói đen bị thần khí thu hồi.
Thấy cảnh tượng này, người của Tai Ngư tộc đều ngơ ngác.
Thức ăn đâu rồi?...
Long Đô, một chàng trai mập mạp tháo mũ thực tế ảo xuống rồi vỗ bàn thật mạnh.
"Tức chết ông béo, dám ăn tao, chờ tao xử lý chúng mày!"
Nói rồi, Lưu Bàng mở group chat của công hội lên, gõ một dòng chữ.
"Báo thù! Chúng ta phải báo thù!"
An Thịnh: Tao cũng tức chết! Lên diễn đàn thuê mấy cao thủ, gom nhiều người chút, chờ hồi sinh rồi đi báo thù!
A Thất: Thù này không báo không phải là quân tử! Báo thù không để qua đêm!
Tôn Húc Thành: Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ chịu thiệt như thế. Anh trai tôi là Đại Long Hội, để tôi tìm ổng mượn mấy người.