Nhưng điều khiến Lưu Sách cảm thấy mờ mịt là tại sao không thể dùng linh tài này được? Tại sao chỉ có thể bán cho Thương Thành?
Nhưng nếu đã là linh tài đặc thù, không có nhắc nhở hướng dẫn sử dụng thì Lưu Sách cũng hết cách rồi, đành phải bảo thuộc hạ lấy hết "Gạo Diễn Sinh" ra rồi ném tuốt vào Thương Thành. ...
Thân là người khởi xướng, Lục Vô và Bắc Ly thấy Lưu Sách đều ném gạo diễn sinh vào Thương Thành, thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi đám người Lưu Sách đạt được Kết Tinh Của Biển Khơi, Lục Vô và Bắc Ly đã chú ý tới họ rồi.
Họ chỉ chú ý tới Kết Tinh Của Biển Khơi, nhưng Lục Vô và Bắc Ly lại chú ý tới "Gạo Diễn Sinh" được Kết Tinh Của Biển Khơi đúc kết.
Theo lời Bắc Ly thì những thú nhân đó căn bản không phải đang trồng Kết Tinh Của Biển Khơi, mà là linh mễ đặc thù được nuôi dưỡng bằng Kết Tinh Của Biển Khơi trong linh điền.
Những linh mễ đó tuy chỉ là linh tài level 5, nhưng lại có tiềm lực thăng cấp thành linh tài vương cấp.
Vốn dĩ Lục Vô không định cướp lấy linh tài đó từ trong tay đám Lưu Sách. Nhưng Bắc Ly lại sốt ruột, vội sửa chữa số liệu trong bảng, thế mới khiến đám người Lưu Sách cho rằng loại linh tài này thực sự không có tác dụng gì nên mới bán cho Thương Thành.
"Tiểu Ly, rốt cuộc linh tài này dùng để làm gì vậy?" Lục Vô không khỏi tò mò. Phải biết rằng để mua những linh tài này, hắn đã tốn đến tận 6000 hồn tệ.
Bắc Ly cười tươi roi rói: "Trước đó không phải tôi đã nói với anh là nếu muốn trở thành thần linh cỡ như Đông Nhạc Đại Đế thì khởi bước nhất định phải cao. Linh tài tầm thường có tác dụng quá thấp đối với anh, nhưng Gạo Diễn Sinh thì khác. Đây chính là linh tài đặc thù đã có nửa bàn chân bước vào vương cấp. Nói cách khác, anh sắp bắt đầu tu luyện rồi!"
Lục Vô: "!!!"
Sắc mặt hắn dần trở nên phấn khởi: "Thế em định cho anh tu luyện cái gì? Có công pháp thần cấp nào không?"
Bắc Ly gật đầu một cách trịnh trọng, chậm rãi lấy cuốn sổ nhỏ mà Lục Vô vô cùng quen thuộc từ trong túi áo ra. ...
Bắc Ly chuyên chú lật cuốn sổ nhỏ, sau đó chỉ vào một trang giấy bị vẽ bậy đen như than, nói với vẻ nghiêm túc: "Anh tu luyện cái này đi!"
Lục Vô: "..."
"Toàn là đen thui, em bảo anh học cái gì?" Lục Vô rất bất đắc dĩ.
Bắc Ly cười hì hì, xé trang giấy đen đó xuống rồi dùng nhẫn phụ của chinh chiến chạm vào nó.
Tờ giấy đen đó lập tức tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, mãi cho tới khi không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Chuẩn bị sẵn sàng, truyền cho anh!"
Lời nói của Bắc Ly vừa dứt, một luồng số liệu khổng lồ ồ ạt tràn vào đầu Lục Vô.
Ngoài những số liệu liên tục xuất hiện, trước mắt Lục Vô còn hiện ra từng con mãnh thú viễn cổ. Chúng ngửa đầu lên trời thét gào, mỗi một con đều to lớn như ngọn núi, ngang qua mặt đất, sánh ngang với thần linh trên trời.
"Ám Đế Pháp Điển, dùng thân thể của thú để ngộ pháp tắc trong thiên địa, ngưng tụ Bất Diệt Ám Thể, ấy là Đại Hắc Ám Thiên!" Giọng nói của Bắc Ly vang lên trong đầu.
"Vô, hãy chọn một con thần thú trong đầu anh làm thú thể ngộ đạo ban sơ của anh đi!" Giọng nói của Bắc Ly lại hiện lên trong đầu Lục Vô.
Lục Vô nghe vậy, bèn tập trung tinh thần rồi bắt đầu lựa chọn trong số những con mãnh thú này.
Trong mắt Lục Vô, những con thần thú này đều có khí thế bất phàm, cực kỳ khí phách uy vũ. Trong lúc nhất thời hắn không thể lựa chọn một con làm thú thể ngộ đạo ban sơ theo như lời Bắc Ly được.
Lúc này, giọng nói của Bắc Ly lại vang lên: "Vô, nhanh lên!"
Nghe vậy, Lục Vô thoáng căng thẳng, lại nhìn lướt qua bầy thần thú rồi ngưng tụ tâm thần về phía một con thần thú lông trắng như tuyết, ánh sáng quấn quanh cơ thể.
"Toan Nghê!"
Tờ giấy màu đen kia hiện lên trong đầu Lục Vô, đồng thời nhanh chóng bốc cháy. Con thần thú đó dần phai màu từ trong thế giới này.
Lục Vô chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang bị đốt cháy vậy, toàn thân khô nóng. Hắn muốn thử mở mắt ra, lại phát hiện mình không thể điều khiển mí mắt được.
Cảm giác khô nóng này kéo dài một khoảng thời gian khiến Lục Vô cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Theo thời gian trôi qua, một luồng khí lạnh phả tới, Lục Vô phát hiện mình lại có thể khống chế thân thể nên chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng Lục Vô nhanh chóng cảm thấy có gì đó sai sai. Tại sao sự vật trước mắt hắn đều được phóng to lên vậy?
"Chậc chậc, thật đáng yêu!" Bắc Ly cúi người xống, híp mắt cười nhìn Lục Vô đã biến thành hình thái mèo trắng.
Lục Vô câm nín.
Tiếp đó Bắc Ly lấy một chiếc gương từ trên bàn xuống, đưa đến trước mặt Lục Vô: "Anh tự nhìn xem, thật sự rất đáng yêu đó!"
Nhìn mèo trắng trong gương, vẻ mặt Lục Vô dần đờ đẫn: "Em đã làm gì anh vậy? Khốn nạn quá!"
"Thú thể ngộ đạo chứ sao, chính anh chọn mà, đây là hình thái ban sơ đấy!"