Sau khi đến gần bến tàu, đám người Ngô Quốc Nhất nhanh chóng đi xuống chiến hạm từ cầu thang rồi đến bên cạnh Lưu Sách.
"Mau tập hợp đi! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu! Chỉ còn trông cậy xem người anh em Cổ Ngữ có thể chống cự được bao lâu thôi!" Thấy viện quân đã tới nơi, Lưu Sách thay áo giáp trắng trên người bằng trang bị màu tím rồi nói.
Lần này họ chọn đảo Đọa Ngư cũng là có suy xét của mình. Trong số những hòn đảo đã được người chơi thăm dò thì hòn đảo cách xa đảo Trùng Minh nhất chính là đảo Đọa Ngư, hơn nữa trên đảo Đọa Ngư đã không còn thế lực nào đóng quân nữa, vừa vặn có thể cho đám người Cổ Ngữ chuẩn bị đầy đủ mà không cần lo lắng cho việc bị những bộ tộc hải dương khác xua đuổi.
Mặc dù bờ biển Lưu Ly cách đảo Trùng Minh xa hơn, nhưng họ đương nhiên sẽ không dẫn tai họa đến cho người chơi khác. Cho nên đảo Đọa Ngư chính là sự lựa chọn tốt nhất của họ. Song dù là thế, khoảng cách qua lại giữa hai hòn đảo cũng chỉ có hai giờ mà thôi. Thế nên thời gian của họ rất cấp bách.
"Cậu quen thuộc với trong đảo, lần này chúng tôi đều nghe cậu chỉ huy." Ngô Quốc Nhất nhìn Lưu Sách nói.
Tuy rằng mấy công hội này thường xuyên đánh nhau, nhưng họ cũng hiểu biết về nhau. Tuy rằng con người Lưu Sách hơi bị hấp tấp một chút, nhưng thân là hội trưởng của một công hội, mọi người cũng đều bội phục năng lực cá nhân của gã.
Lưu Sách nghe vậy thì gật đầu, giơ nắm đấm lên: "Các anh em, vinh hoa phú quý đã gần trong gang tấc rồi đó! Xông lên theo tôi!"
"Dzô!"
Thành viên của bốn công hội đều giơ vũ khí lên kêu.
Những thành viên trong công hội tham dự vụ tập kích lần này đều biết rõ trong đảo có thứ gì. Mà những tài nguyên đó họ cũng sẽ có phần, nên giờ phút này cảm xúc của họ đang tuôn trào.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Sách, liên quân công hội băng qua chiếc cầu dây leo rồi xông vào trong đảo.
Vốn dĩ cầu dây leo trong đảo cũng có lính canh gác, nhưng lần này điều động quân đội rõ ràng là cũng điều đi những lực lượng này, trong lòng Lưu Sách lại càng chắc ăn hơn.
Họ đi một mạch, sau khi vào trong đảo, dưới sự dẫn dắt của Lưu Sách, những người chơi đi thẳng đến miếng linh điền đầu tiên.
Song họ lại đâm đầu với ba trăm thú nhân đang tuần tra.
Những thú nhân đó có vẻ rất kinh ngạc khi thấy đội quân người chơi. Dù sao thì bao nhiêu năm qua, chưa từng thấy có thế lực nào xâm phạm hòn đảo này, lần này tự dưng xuất hiện nhiều kẻ xâm nhập như thế khiến chúng nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Giết!" Lưu Sách lập tức quát lên, mấy nghìn người chơi cũng gào thét xông về phía thú nhân tuần tra.
Thủ lĩnh của quân thú nhân tuần tra hoàn hồn, lập tức thò tay bắt lấy một tên thú nhân bên cạnh: "Mau đi kéo báo động! Mau lên!"
Tên thú nhân kia nghe vậy, vội xoay người chạy đi. Ngay sau đó thủ lĩnh quân thú nhân tuần tra xoay người về phía những người chơi rồi giơ chiến phủ lên: "Dám xâm phạm quân Hải Vương chúng ta, các người thật to gan! Giết!"
Hai luồng lực lượng lập tức va chạm vào nhau.
Bởi vì trận chiến này vô cùng gấp rút, họ biết rõ với lực lượng của Cổ Ngữ thì không thể ngăn cản được bao lâu nên đám người Lưu Sách vô cùng sốt ruột, đương nhiên sẽ không bảo tồn thực lực nữa.
Hàng đầu tiên Cuồng Chiến Sĩ và Chiến Binh Phù Văn chặn ngay đằng trước, va chạm với thú nhân, bắt đầu đánh cận chiến.
Hàng đầu tiên của hai phe đều là áo giáp nặng và vũ khí nặng. Trong lúc giao chiến, cơ bắp của chiến binh cả hai phe đều phình lên rồi co lại theo mỗi lần đánh đấm, binh khí va chạm phát ra từng tia lửa, thể hiện sự kịch liệt của trận chiến này.
Đằng sau quân đoàn người chơi là từng tòa tháp pháo thủy hành cũng dần hình thành. Đạn pháo thủy hành bắn về phía quân thú nhân tuần tra dày đặc.
"Tất cả sát thủ, tản ra hai bên, mở Ảnh Bộ tìm cơ hội để ám sát!"
Theo tiếng kêu của Lưu Sách vang lên, tất cả người chơi sát thủ trong đội ngũ đều tự tản ra hai bên rồi biến thành từng cái bóng mờ xông về phía quân thú nhân tuần tra.
Từng tia sáng lạnh hiện lên, người chơi sát thủ luôn ra tay vào thời khắc mấu chốt nhất để gặt hái tính mạng của những thú nhân đã bị thương.
Những thành viên công hội có mặt ở đây đều là những người chơi đứng đầu. Vào lúc này, họ đều thể hiện kỹ thuật của người chơi cao cấp. Trong lúc nhất thời, mấy trăm thú nhân bị giết phải lùi lại, số lượng giảm bớt liên tục.
"Tuýt!"
Lúc này, tiếng kèn du dương vang lên từ trong đảo!...
Theo tiếng kèn báo động vang lên, tất cả thú nhân ở lại canh gác trên đảo đều bị kinh động.
Biết quân đoàn thú nhân sắp kéo tới, Lưu Sách lại kêu lên trong kênh giọng nói: "Giết chết bọn thú nhân này trước đã, chuẩn bị nghênh chiến đại quân!"
Những người chơi nghe vậy, thế tấn công càng trở nên mãnh liệt hơn. Thậm chí có người chơi vừa bắt được cơ hội là sẽ nhào tới ôm lấy thú nhân, dùng cách lấy mạng đổi mạng để chế tạo cơ hội chém giết cho đồng đội của mình.