Ông nội của anh ta không còn giấu giếm anh ta nữa. Ông nói với Hồ Hạch rằng tổ tiên của dòng họ mình đã từng là người tu luyện trong Thi Linh Tông, nắm giữ bí pháp Hoán Thi, Tỉnh Thi, Phanh Thi.
Khi còn nhỏ, Hồ Hạch đã từng phấn khởi nói với ông nội rằng anh ta cũng muốn học, cũng muốn tu luyện.
Tuy rằng ông nội ngẫu nhiên sẽ bộc lộ tài năng trước mặt cháu trai để khoe khoang oai phong của ông nội, nhưng đối với việc Hồ Hạch muốn tu luyện, thái độ của cụ nhà lại vô cùng kiên định, dù thế nào đi nữa cũng không chịu đồng ý.
Hồ Hạch nhõng nhẽo nài nỉ, dùng đủ mọi thủ đoạn nhưng vẫn không thể học được cách tu luyện bí pháp từ chỗ ông nội. Điều này khiến anh ta vô cùng ủ rũ.
Nhưng khi Hồ Hạch hai mươi ba tuổi, đang học đại học thì nhận được tin bệnh tình của ông nội anh ta đã trở nên nguy kịch, muốn gặp anh ta lần cuối.
Hồ Hạch vội vàng chạy về từ thành phố khác. Khi thấy ông nội, anh ta sợ hãi phát hiện ra sắc mặt ông nội xám ngoét, trông như một khúc gỗ khô sắp mục nát vậy, toàn thân tản ra hơi thở của tuổi xế chiều.
Thấy Hồ Hạch đến, cụ nhà trông mới có sức sống hơn một chút. Khi Hồ Hạch tới bên giường, ông bèn nắm tay Hồ Hạch nói: "Tiểu Hạch à... Đây là lý do tại sao ông nội lại không cho con tu luyện đấy... Ông không muốn con cũng bước lên con đường không lối thoát này giống ông."
Nhìn ông lão vô cùng yêu thương mình này, Hồ Hạch chảy nước mắt.
"Con muốn nhận được thứ gì... Thì phải trả giá đó... Bây giờ con đã biết hậu quả rồi... Đáp án mà con luôn muốn biết... Ông nội đã đặt nó ở dưới nhà cỏ... Con đã trưởng thành rồi... Biết nên lựa chọn thế nào... Lần này ông nội không can ngăn con nữa."
Ông nội của Hồ Hạch nói xong câu đó rồi nhắm mắt xuôi tay.
Hồ Hạch đau đớn vô cùng. Lúc sửa soạn lại di vật của ông nội trong nhà cỏ ở bãi tha ma, anh ta cũng tìm thấy cuốn "Bí Thuật Của Thi Linh Tông" này.
Khi đó, trong lòng Hồ Hạch rất do dự. Anh ta muốn tu luyện, đó là ước mơ từ thuở nhỏ của anh ta. Nhưng trong đầu anh ta cũng xuất hiện lời khuyên bảo của ông nội trước lúc lâm chung.
Cuối cùng, Hồ Hạch ôm tâm trạng nhất định sẽ không tu luyện, chỉ xem thử thôi rồi mở sách cổ ra. ...
Từ đó, Hồ Hạch thường xuyên tốn thời gian để nghiên cứu cuốn "Bí Thuật Thi Linh Tông" này. Nhưng anh ta vẫn nhớ lời nhắc nhở của ông nội, không bao giờ tu luyện nó.
Lý do khiến anh ta muốn thí nghiệm năng lực của cuốn sách cổ này là vì hôm qua, anh ta đã phát hiện một việc lạ trong game.
Hôm đó anh ta đang khai hoang với tiểu đội trong phó bản Địa Ngục Đạo thì gặp một con quái vật tinh anh Thi Hỏa, hơn nữa còn bị Thi Hỏa tấn công.
Hồ Hạch thân là sát thủ của tiểu đội, khi Thi Hỏa tấn công, anh ta phải đi chuyển quanh nó để tìm cơ hội công kích nó.
Chẳng qua không ngờ rằng Thi Hỏa lại thay đổi hướng tấn công, xông về phía anh ta.
Một phát này khiến anh ta mất nửa thanh máu, những đợt công kích tiếp theo đã ập tới.
Ngay tại lúc anh ta sắp bị giết chết thì bỗng phát hiện dưới nách trái của Thi Hỏa có một viên ngọc đỏ như lửa.
Hồ Hạch đã thuộc lòng "Bí Thuật Thi Linh Tông" nên đương nhiên nhận ra viên ngọc này. Trong sách cổ của Thi Linh Tông, nó được gọi là cửa thoát, là điểm yếu mà Người Luyện Xác cố ý để lại.
Bởi vì một khi Thi Linh đã được luyện chế thành công thì sẽ tự hấp thụ âm khí trong thiên địa để cung cấp cho mình, vô hình trung tu luyện trưởng thành, điều này rất dễ sinh ra hung linh. Cố ý để lại cửa thoát này là để đề phòng Thi Linh phản chủ, giữ lại đường lui cho Người Luyện Xác.
Nếu chỉ có vậy thôi thì có lẽ Hồ Hạch sẽ cảm thấy đây chỉ là trùng hợp.
Nhưng khi dao găm của anh ta đâm trúng viên ngọc màu đỏ đó thì cảnh tượng khiến anh ta kinh ngạc đã xảy ra.
Vô số sương mù màu đen tuôn ra từ dưới nách Thi Hỏa sau khi viên ngọc vỡ vụn. Động tác của nó cũng trở nên vô cùng chậm chạp, khiến Hồ Hạch mạo hiểm né tránh một kích chí mạng này.
Cảnh tượng thi khí tuôn ra thế mà lại giống hệt như sách cổ ghi lại.
Chẳng lẽ Thi Hỏa cũng bị Người Luyện Xác chế tạo ra sao? Hồ Hạch vô cùng khiếp sợ.
Sau khi thi khí tuôn ra, bởi vì tốc độ và lực lượng bị hạ xuống trên diện rộng nên Thi Hỏa đã bị tiểu đội của họ kích sát một cách dễ dàng.
Nhưng mọi thứ khiến Hồ Hạch cảm thấy quá kỳ dị.
Tại sao trò chơi này lại có thi thể được luyện chế giống hệt như những gì ghi lại trong sách cổ? Chẳng lẽ nhân viên nghiên cứu ra trò chơi này cũng là hậu duệ của người trong Thi Linh Tông sao? Thế nên mới bỏ thêm Easter Egg giống hệt thế trong game?
Ngay cả Hồ Hạch cũng cảm thấy suy đoán này quá hoang đường. Nhưng anh ta lại không thể xóa nó khỏi đầu óc mình.